Vô Tận Trùng Sinh

Chương 90: Chương 90: Đi Thiên Huyễn quốc




“Từ Trạch Đông, ngươi nói Vân Minh thành phố sẽ mở đấu giá nguyên thạch? Cụ thể là bao giờ?”

Khương Thần lúc này đang đứng ngoài ban công của một căn phòng khang trang sạch sẽ. Đây là căn phòng từ lúc hắn trở về đất liền thời gian trước Lâm Thải Hân đã cho người chuẩn bị. Từ đó mỗi lần hắn tới Lâm gia chơi đều sẽ ở trong gian phòng này.

Dường như gian phòng này Lâm gia đã mặc định là dành cho hắn vậy.

Khương Thần ban đầu đối với hội đấu giá nguyên thạch kia không để ý. Thế nhưng sau sự việc lần này, hắn tất yếu phải làm ra chút thủ đoạn bảo vệ những người bên cạnh mình.

Vì thế mục đích hắn nhắm tới chính là khối huyết ngọc mà Từ Trạch Đông đã nói lần trước. Dù không biết thứ đó có phải hay không là huyết ngọc như ở Đại Thiên Nguyên Giới, thế nhưng vạn nhất chính là nó đây.

“Đại gia, tuần sau buổi đấu giá sẽ tổ chức. Lần này gia gia ta cũng muốn đi tham dự đấy. Nghe đâu giữa đường xuất hiện một mảnh nguyên thạch vô cùng kì lạ. Cụ thể thế nào ta cũng không rõ.”

“Vậy được, tuần sau ta sẽ đi cùng các ngươi.”

“Được đại gia, lúc nào ngươi chuẩn bị xong liền đánh tiếng cho ta.” Bên kia đầu dây, Từ Trạch Đông có chút hấp tấp cùng vui mừng nói.

“Khương Thần, bữa sáng đã chuẩn bị xong.”

Lúc này, Lâm Thải Hân từ bên ngoài bước vào trên người còn mang theo tạp dề, hiển nhiên là mới từ bếp ra.

“Ngươi hiện tại cũng biết làm bếp?”

Khương Thần nhìn thấy bộ dạng của nàng hiện tại, lại nghĩ lần trước nàng vì chuẩn bị đồ ăn cho hắn mà phá tan nhà bếp mới tò mò hỏi.

Lâm Thải Hân nghe vậy, hai má nổi lên hai rặng mây hồng, lí nhí nói:

“Hừ, người ta thời gian qua cũng đâu phải lười biếng. Nếu như không tự học nấu nướng, ai nấu cho ta ăn.”

Khương Thần chỉ lắc đầu khẽ cười.



“Khương Thần, ngươi thời gian qua đã đi đâu?”

Khương Thần cùng Lâm Thải Hân lúc này đang ngồi trên máy bay bay tới Thiên Huyễn quốc.

Hôm nay là ngày cuối tuần, Lâm Thải Hân được nghỉ vì vậy liền mời Khương Thần tới Thiên Huyễn quốc thăm ngoại bà Viên Thi Đình.

“Ta quay trở lại Mê Thất đảo, nơi đó không có sóng điện thoại vì thế không thể liên lạc được.” Khương Thần bịa ra một lí do, cười đáp.

“Quay lại Mê Thất đảo? Nửa năm?” Lâm Thải Hân có chút không tin nói: “Thế cá sấu nhỏ hiện tại ra sao?”

Khương Thần khuôn mặt hiện lên chút lúng túng. Hắn có thể nói dối không chớp mắt với bất kì ai. Thế nhưng đối mặt với Lâm Thải Hân hắn mỗi lần nói dối, đều sẽ vô cùng mâu thuẫn cùng lủng củng.

Giống như lúc này, bộ dạng lúng túng gượng gạo của hắn đã phản bội lại bản thân mình. Lâm Thải Hân làm sao mà tin lí do hắn vừa đưa ra.

Cứ nhìn ánh mắt nàng hiện tại đang nhìn hắn mà xem. Hai mắt híp thành nguyệt nha, đôi con ngươi ti hí khẽ đảo quanh. Rõ một bộ không tin tưởng Khương Thần.

Nhận ra vẻ lúng túng của Khương Thần, nàng phì cười. Sau đó nghiêm mặt lại, một bộ ông cụ non, nói:

“Ta không trách ngươi, chẳng qua lần sau không được phép bặt vô âm tín. Ta rất lo lắng a.”

Khương Thần gật đầu, khuôn mặt cũng trở nên nghiêm túc. Hắn thầm nhủ trong lòng nhất đinh sau này dù có mải mê tu luyện nhưng cũng không được để tình trạng này xảy ra nữa.

Đồng thời, vì để cho Lâm Thải Hân không còn nỗi lo lắng nào trong lòng, chuyến đi này hắn dự định sẽ xuất thủ cứu giúp Viên Thi Đình.

“Đúng rồi, chuyện của Lục minh tinh…” Lâm Thải Hân nhớ ra chuyện gì liền khẽ giật mình nói.

Đoạn nàng kể lại thời gian trước. Khi mà Lục Tiểu Uyển cầu cứu sự giúp đỡ từ nàng.

Hóa ra Lâm Thải Hân lúc đó vì việc nghĩa không từ nan, trong nhà nàng cũng không phải không có người làm trong lĩnh vực điện ảnh ca hát các loại. Vì thế chỉ một cú điện thoại, toàn bộ Lục gia, vị Mạnh tổng các vị đã từng gây khó dễ cho Lục Tiểu Uyển đều bị phong sát.

Đến mức Lục Tiểu Uyển vì cảm ơn nàng, đã đặc biệt mời nàng lên sân khấu trong một buổi công diễn.

Lâm Thải Hân vừa kể lại, đôi mắt vừa thỉnh thoảng sáng trưng. Đây chính là dấu hiệu nàng mỗi khi tâm trạng vô cùng hưng phấn.

Khương Thần chỉ lặng lẽ ngồi cạnh nàng chăm chú nghe kể, vừa ngắm nhìn nàng cảnh đẹp ý vui.

Nói tới cũng thật buồn cười. Bản thân Lâm Thải Hân cũng là thần tượng của không biết bao nhiêu người. Thậm chí nếu như thân phận nàng lộ ra, minh tinh các loại kia đều đối với nàng hâm mộ mới phải.

Thế nhưng hết lần này tới lần khác, nữ hài tử ngốc nghếch này luôn giả một bộ bé ngoan nhà nghèo, hâm mộ thần tượng như những người bình thường khác.

Thiên Huyễn quốc nằm ở phía Đông Thiên Độ quốc. Hai quốc gia này phân cách nhau bởi một eo biển hẹp.

Eo biển này trải dài nối liền hai phiến đại dương, phân tách hai khối đại lục. Bề rộng chừng hai dặm. Nếu như kẻ nào đủ sức khỏe, hoàn toàn có thể từ Thiên Độ quốc bơi sang Thiên Huyễn quốc.

Thế nhưng đó chỉ là khoảng cách của hai quốc gia. Còn tính từ Đế đô Thiên Độ quốc tới Đế đô Thiên Huyễn quốc, khoảng cách này cũng không hề nhỏ. Bởi vậy Khương Thần cùng Lâm Thải Hân mới phải ngồi máy bay.

Viên gia đã trở về trạng thái ổn định nửa năm nay. Thế nhưng các hoạt động trên Thiên Huyễn quốc đã dần thu hẹp không còn bành trướng như trước.

Nguyên nhân bởi vì Viên Thi Đình đổ bệnh, hiện tại nằm liệt giường, Viên Long- cột chống trời của Viên gia cũng vì thế nản lòng thoái chí.

Từ trước tới giờ Viên gia đều từ một tay Viên Long quản lí, tử tôn các loại đều chỉ làm một số công việc râu ria.

Hiện tại hắn nản lòng thoái chí, tiếng nói của Viên gia cũng sẽ vì đó giảm bớt. Đồng thời trong khoảng thời gian ngắn, tử tôn Viên gia làm sao có thể chưởng khống được gia tộc. Vì thế đành phải thu hẹp một số hoạt động, miễn cho các thế lực khác đục nước béo cò.

Lại nói, bởi vì bệnh viện nhân dân không đủ thuốc để chạy chữa cho nàng, vì thế Viên Long đành dựa vào quan hệ của mình, đưa Viên Thi Đình tới bệnh viện của quân đội chữa trị.

Bệnh viện chiến khu này cũng nằm ở Đế đô Thiên Huyễn quốc thế nhưng bình thường đều được canh phòng nghiêm mật.

Bệnh viện này tường xây cao như một tòa thành, chỉ sử dụng một cổng vào duy nhất. Trước cổng giống như một doanh trại quân đội, đều có binh sĩ canh gác. Bên cạnh đó còn dựng lên hai khẩu pháo bằng đồng.

Nếu như không phải trước cổng có treo biển lớn Bệnh viện Trung ương Quân đội, người qua đường chắc chắn nghĩ rằng nơi đây là một cái căn cứ quân sự.

Một chiếc taxi đỗ trước cổng bệnh viện. Từ trên taxi bước xuống một đôi thanh niên nam nữ trẻ tuổi.

Thanh niên nam tử dáng người dong dỏng, không quá cao cũng không đến mức thấp lùn. Trên người mang theo một bộ áo dạ dài tới đầu gối.

Điểm đặc biệt của thanh niên này liền là mái tóc dài tới ngang lưng buông xõa. Mỗi khi bước đi liền khẽ tung bay, nhìn qua có cảm giác phiêu dật, huyền bí.

Đi bên cạnh thanh niên này là một vị nữ tử, dáng người nhỏ nhắn, mặc dù chiều cao có chút khiêm tốn thế nhưng nàng lại là một cái tuyệt sắc mỹ nữ.

Nữ tử này khuôn mặt ngây thơ khả ái, lại mang chút phong vận thành thục. Một đôi mắt đen láy linh động. Mỗi khi cười lại híp thành nguyệt nha. Đôi môi nhỏ nhắm chúm chím tô một lớp son nhạt.

Nữ tử này mỗi bước đi liền khẽ nhảy lên giống như tung tăng, khiến cho người đi đường nhìn vào có cảm giác yêu thích không rời.

Đôi thanh niên nam nữ này không phải Khương Thần cùng Lâm Thải Hân thì còn ai. Hai người sau khi xuống máy bay cũng không tới Viên gia, ngược lại chủ động liên hệ với Viên Long, sau đó tiến tới bệnh viện trung ương quân đội.

“Đứng lại, nơi này không có phận sự không được tiến vào.”

Hai người vừa mới tới gần cổng bệnh viện, hai sĩ quan canh cổng lập tức tiến tới, không hẹn mà cùng giang tay ra chặn lại.

“Đây không phải bệnh viện sao? Tại sao lại không được tiến vào.” Khương Thần nghiêng đầu, lạnh nhạt hỏi lại.

“Tiểu tử mới từ quê lên tỉnh a.” Một trong hai viên sĩ quan canh cổng nhếch mép cười nói.

Đoạn hắn đưa tay ra chỉ lên phía trên cổng vào, nơi có ghi dòng chữ Bệnh viện Trung ương Quân đội sau đó cười nhạt nói:

“Nơi này cũng không phải một chút bệnh viện mà thường dân các ngươi thường tới chữa bệnh?”

“Thường dân? Nói như vậy bệnh viện này còn chữa cho đại quan, hoàng đế, thần tiên?”

Lâm Thải Hân nhìn thấy ánh mắt khinh thường của hai viên sĩ quan nhìn Khương Thần, lúc này không nhịn được dẩu miệng nói.

Hai viên sĩ quan lúc này mới để ý nữ tử phía sau Khương Thần. Hai người đồng loạt trợn mắt, không tự chủ được khẽ nuốt nước bọt.

Một cái nữ hài tử nhỏ xinh, lại còn thuộc loại ngây thơ khả ái. Quả nhiên là một cái gà non.

“Tất nhiên là không? Chẳng qua người bình thường đều không có tư cách tới đây chữa trị.” Một trong hai viên sĩ quan lúc này hướng tới Lâm Thải Hân dịu giọng nói.

Khương Thần sắc mặt có chút hắc. Quả nhiên đâu đâu cũng có những người trông mặt mà nói chuyện, kể cả đối với những người từng được huấn luyện trong quân đội ra. Cứ nhìn hai viên sĩ quan canh cổng này là biết.

Đúng ra mà nói, những người canh cổng đồng thời chính là bộ mặt của tổ chức. Người canh cổng không nên thân. Tổ chức sau lưng họ chắc chắn không ra gì. Hai người này vừa rồi đối với hắn một bộ dửng dưng, hiện tại trước mặt Lâm Thải Hân lại trở nên lịch sự nhã nhặn. Đây chính là điển hình cho loại người trông mặt mà bắt hình dong.

“Tiểu thư, ngươi nếu như muốn chữa bệnh, ta có thể dẫn ngươi tới cái bệnh viện nhân dân. Nơi đây người bình thường không được phép tiến vào.”

Một viên sĩ quan cười nịnh nói. Đôi mắt hiện lên chút thèm thuồng. Hắn canh cổng bệnh viện này bao năm, nhìn qua không ít các đại thiểu thư danh gia vọng tộc, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy một nữ tử cực phẩm thế này. Nữ từ này so với các đại tiểu thư kia xinh đẹp hơn không biết bao nhiêu phần.

“Phải a tiểu thư, nếu như thuận tiện ngươi có thể hay không để lại cái phương thức liên lạc. Tại Đế đô này ta cũng tính toán vô cùng thông thạo, nhìn ngươi có lẽ là người nơi khác tới, ta có thể miễn phí làm hướng dẫn viên cho ngươi.”

Viên sĩ quan canh cổng kia mỉm cười, bộ ngực ưỡn cao, khuôn mặt hiện lên vẻ tự tin tràn đầy.

Hắn tính toán cũng anh tuấn tiêu sái. Cộng thêm cơ thể rắn chắc, cao lớn, loại người này chắc chắn có thể mê rất nhiều nữ tử. Vì thế, mỗi bước đi, cử chỉ, giọng nói đều cố toát lên một sự ưu việt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.