Vô Tận Trùng Sinh

Chương 235: Chương 235: Bán đan phương (2)




Lại nói, từ phía sau đại sảnh, một vị lão giả ung dung bước ra. Người này tinh khí thần đều không chút già yếu, ngược lại nhìn giống như một vị nam tử trẻ tuổi. Chẳng qua từ làn da cùng với mái tóc đều có thể nhìn ra hắn rất nhiều tuổi rồi.

Bên cạnh lão giả này còn có một thiếu nữ trẻ tuổi. Vị thiếu nữ kia khuôn mặt xinh đẹp, làn da trắng muốt, đôi mắt to thủy linh. Thứ khiến cho người ta tiếc than ở vị thiếu nữ kia chính là dung nhan có phần nhợt nhạt giống như đang đổ bệnh.

Lão giả vừa mới bước tới kia gọi là Hỏa Ứng. Hỏa gia chính là một trong năm gia tộc nắm giữ toàn bộ Kinh Hồng Thương Hội, tại phân nhánh ở Thanh Hải thành này, người toàn quyền là Hỏa Thiết, sau đó chính là lão giả kia – Hỏa Ứng. Nữ tử đứng bên cạnh Hỏa Ứng là cháu gái của hắn Hỏa Yên Nhi.

Lại nói, sau khi Hỏa Ứng xuất hiện, hắn giải trừ tinh thần lực cầm giữ trung niên nhân ban đầu, trừng mắt với người này sau đó hướng về phía Khương Thần cười cười nói:

“Tiểu huynh đệ thứ lỗi, trở về lão già ta sẽ hảo hảo giáo huấn hắn một trận.”

Đoạn, hắn lại nói tiếp:

“Lão già này tên Hỏa Ứng, có thể coi là chủ quản của nơi này,đây là cháu gái ta Hỏa Yên Nhi. Không biết huynh đệ ngươi hôm nay tới Kinh Hồng Thương Hội của bọn ta là muốn giao dịch thứ gì?”

Khương Thần liếc nhìn Hỏa Ứng cùng Hỏa Yên Nhi sau đó ung dung nói:

“Ta muốn tới đây mua chút dược liệu cùng với bán vài món đồ ta nghĩ là có giá trị…vạn phần không ngờ nhân gia giá đỡ cao trực tiếp không nhìn ngó.”

Hỏa Ứng nghe vào giọng điệu trào phúng của Khương Thần, khuôn mặt vẫn giữ được vẻ hòa ái, mỉm cười nói:

“Không biết tiểu huynh đệ muốn mua gì? Muốn bán thứ gì?”

Khương Thần chỉ về phía tờ giấy bị xé làm bốn góc sau đó cười nhạt nói:

“Đã bị các ngươi hủy. Tất nhiên nếu như ghép trở lại vẫn có thể đọc được nội dung ta viết trên đó.”

“Ngươi nói chúng ta giá đỡ cao, ngươi đối với trưởng bối hành động như vậy cũng là thể hiện ra giá đỡ của mình sao?” Hỏa Yên Nhi nhẹ nhàng bước lên một bước, thanh âm nhẹ nhàng lại ngọt ngào như mật vang lên.

Trung niên nam tử đối với Hỏa Ứng là vô cùng sợ hãi cho nên từ nãy tới giờ đều đứng im một góc không dám nói gì. Thế nhưng sau khi nữ tử tên Hỏa Yên Nhi kia lên tiếng, hắn liền mở miệng:

“Tiểu thư, hắn chủ tâm muốn quấy rối. Hắn nói muốn bán đan phương đan dược. Buồn cười thật, một phàm nhân như hắn thì lấy đâu ra đan phương cơ chứ.”

“Im miệng.” Hỏa Ứng quát lên một tiếng sau đó đích thân hắn chạy về phía bốn mảnh giấy mà trung niên xé vương vãi kia cầm lên.

Chỉ thấy sau một thoáng, thân hình già nua của Hỏa Ứng khẽ run lên một chút, khuôn mặt hiện lên chút kích động. Lại trải qua vài hơi thở, thần sắc của hắn từ kích động trở nên cứng lại. Trên người lão giả này, một luồng cuồng mãnh khí tức lóe lên một cái rồi biến mất.

Trong chớp mắt kia, luồng khí tức cương mãnh tỏa ra để cho Khương Thần khẽ rùng mình. Hắn hiện tại chỉ là một người bình thường, do vậy đây chỉ là phản ứng của cơ thể, không đại biểu hắn đối với khí tức của Hỏa Ứng sinh ra sợ hãi.

Nhìn phản ứng của Hỏa Ứng, Khương Thần biết được hắn nhận ra thứ kia là hàng thật, bản thân Khương Thần cũng không có bao nhiêu vui vẻ, hắn vẫn trầm lặng đứng nơi đó, khóe miệng khẽ nhếch lên.

Về phía Hỏa Yên Nhi, nàng sau khi thấy gia gia trở nên kích động, nội tâm thầm cảm thấy chút kì quái. Loại vẻ mặt kia của gia gia nàng đã lâu lắm chưa được nhìn thấy.

Chẳng lẽ mảnh giấy bị xé nát kia quả thật là đan phương?

Nghĩ tới đây, ánh mắt đẹp nhìn về phía Khương Thần như có điều gì suy nghĩ.

Lại nói, Hỏa Ứng hít thật sâu một hơi cố đè nén kích động, chỉnh đốn lại trạng thái của bản thân, thậm chí khuôn mặt còn có chút phiếm hồng. Hiển nhiên hắn đây là xấu hổ khi đã thất thố trước mặt hậu bối.

Luyện đan có ba chỗ khó, một là người luyện, hai là dược liệu, cuối cùng là đan phương. Trong đó đan phương là trọng yếu nhất, không có đan phương, hết thảy đều là nói suông.

Đương nhiên sẽ có nhiều người nghĩ người luyện đan mới là quan trọng, bởi người có thể luyện được đan thật sự quá khó tìm. Nhưng tìm được người luyện được đan rồi lại không có đan phương, vậy hắn có thể làm được gì?

Thế nhưng nếu như có đan phương thì lại khác, mặc dù không tìm được người luyện đan thì đan phương cũng có giá trị liên thành. Bán đi nhất định có thể được một cái giá hời.

Hiện tại vấn đề đặt ra liền là không biết nam tử trẻ tuổi trước mắt này sẽ bán đan phương kia với giá bao nhiêu.

Hỏa Ứng hướng về phía Khương Thần cười hòa ái nói:

“Tiểu huynh đệ, thứ này?”

“Không giấu giếm, nhà ta thế đạo sa sút, lại nghe nói Kinh Hồng Thương Hội tại Thanh Hải thành có giám bảo sư cho nên mới mạo muội tới đây bán bảo vật gia truyền.” Khương Thần cười nhạt nói, ánh mắt giống như cười mà không phải cười nhìn về phía Hỏa Ứng.

Hỏa Ứng nghe vậy liền có thể hiểu ra đối phương không muốn nhắc tới nguồn gốc của đan phương này, do vậy hắn cũng không hỏi nhiều nữa.

“Vậy không biết tiểu huynh đệ ngươi ra giá bao nhiêu?” Hỏa Ứng cười nói.

Nói đến đây, nội tâm hắn đột nhiên sinh ra chút hi vọng. Hi vọng Khương Thần là người không biết hàng, sẽ bán đan phương với giá rẻ. Bởi lẽ một đan phương dù cho nhất phẩm đan cũng là có giá trị vô cùng lớn, hắn chỉ sợ hiện tại mua vào đan phương này, phân bộ tại Thanh Hải thành cũng sẽ thương cân động cốt.

“Tùy ý các ngươi…theo ngươi thì bán đan phương này ta sẽ thu về bao nhiêu Hỗn Nguyên Thạch?”

Thanh âm Khương Thần vừa dứt, Hỏa Ứng lão giả vốn đã ổn định thân hình, lúc này đột nhiên lại căng cứng. Hắn đưa đôi mắt nhìn về phía Khương Thần thật sâu dò xét.

“Có chuyện gì sao?” Khương Thần ngạc nhiên, khẽ hỏi.

“Ha ha…không có gì, không có gì.” Hỏa Ứng mỉm cười nói. Đoạn hắn hướng về phía Hỏa Yên Nhi khẽ đánh mắt. Hỏa Yên Nhi hiểu ý, chỉ thấy nàng khẽ gật đầu nhẹ nhàng thối lui.

“Tiểu huynh đệ, không biết ngươi tên gọi là gì?”

“Chỉ là một đan phương thôi, không cần thiết phải điều tra kĩ vậy a.” Khương Thần tựa tiếu phi tiếu nói: “Hoặc giả các ngươi muốn dò ra phía sau ta là ai…sau đó muốn diệt khẩu cướp đoạt đan phương?”

Hỏa Ứng lão giả nghe được những lời này, thần tình chính là vô cùng kinh ngạc. Hắn không có loại ý nghĩ này. Chẳng qua hắn nghĩ tới một vài chuyện cho nên mới muốn hỏi tên của Khương Thần để dễ bề xưng hô. Vạn phần không ngờ nam tử trẻ tuổi trước mặt mình lại cẩn thận như vậy.

Còn chưa biết đối đáp ra sao, thanh âm lạnh nhạt của Khương Thần lại vang lên:

“Không giấu gì các ngươi…phía sau ta quả thật không có ai…bối cảnh của ta cũng hoàn toàn tầm thường.”

“Ha ha…tiểu huynh đệ hiểu nhầm ý của lão già ta rồi. Đến, trước hết chúng ta nói chuyện giá cả. Sau đó còn gì liền tính tiếp.” Hỏa Ứng cười nói, đoạn đưa tay về phía sau, bộ dáng biểu hiện chính là muốn mời Khương Thần đi qua tiền sảnh, tới sân sau bàn chuyện giá cả đan phương.

Khương Thần cũng không chút sợ hãi đối phương sẽ giở trò, hắn nhàn nhã như không ung dung đi trước tiến về hậu đường. Phía sau hắn, Hỏa Ứng nhìn theo, không biết trong nội tâm đang nghĩ gì.



“Tiểu huynh đệ, thứ cho lão già này nói thẳng.” Hỏa Ứng mỉm cười ôn tồn nói: “Hỗn Nguyên Thạch chúng ta không có.”

Khương Thần nghe vậy, sắc mặt vẫn duy trì vẻ ung dung, chẳng qua khóe miệng lại nhếch lên một độ cong quỷ dị:

“Vậy ta e là một trận giao dịch này rất có vấn đề a…ngươi đã nhìn toàn bộ đan phương của ta, ta nghĩ ngươi cũng đã lưu lại trong đầu…chuyện tiếp theo…” Khương Thần nói đến đây liền nhún vai.

“Ngươi có lẽ từ nơi khác đến phải không? Bởi lẽ tại những thành trấn nhỏ như thế này, Hỗn Nguyên Thạch cơ hồ là không tồn tại. Chúng ta đều sẽ giao dịch bằng nguyên tệ.” Hỏa Yên Nhi đứng phía sau lưng Hỏa Ứng, thanh âm như hoàng anh khẽ vang lên.

Nghe vậy, Khương Thần thoáng chút liền hiểu ra tại sao đám người này lại thay đổi thái độ đối với hắn. Tại những thành trấn nhỏ đều sẽ không sử dụng Hỗn Nguyên Thạch làm tiền tệ trao đổi thế nhưng hắn vừa mới mở miệng liền muốn định giá đan phương bằng Hỗn Nguyên Thạch.

Đây chẳng phải khiến cho bọn họ hiểu rằng bản thân hắn trước đó chỉ sử dụng Hỗn Nguyên Thạch. Nếu như suy nghĩ sâu xa hơn liền có thể nghĩ đến một loại vấn đề đó là Khương Thần đến từ đại thế lực, hoặc đến từ những đại thành thị, nơi mà Hỗn Nguyên Thạch mới là tiền tệ thông dụng, nguyên tệ hoàn toàn không tồn tại.

Có lẽ bởi vì lo sợ Khương Thần tới từ đại thế lực cho nên Hỏa Ứng mới vội vàng mời hắn tới hậu đường nói chuyện.

“Hóa ra là vậy.” Khương Thần khẽ mỉm cười lắc đầu. Tâm tư của lão giả này xem ra cũng cẩn thận.

“Tiểu huynh đệ, thứ cho lão già này thiển cận.” Hỏa Ứng trước tiên mỉm cười nói. Hắn đặt bốn mảnh giấy viết lên đan phương đã bị xé rách sau đó tiếp: “Đan phương này ta có thể mơ hồ đoán ra là một loại đan dược chữa thương, thế nhưng lại không biết được nó có tên gọi là gì, tiểu huynh đệ ngươi có thể giải đáp nghi vấn trong lòng lão già này được không?”

“Uổng công ngươi là một tên luyện đan sư nhị phẩm, loại đan phương kia còn có thể nhìn nhầm.” Khương Thần bật cười, thanh âm mang theo vẻ trào phúng vang lên.

Đan phương kia chính xác là thuộc về một loại đan dược nhất phẩm có khả năng gia tăng một thành tốc độ tu luyện cho nguyên giả dưới Nguyên Khí Cảnh. Thế nhưng dược liệu để luyện đan lại phần lớn là dược liệu chữa thương, bởi vì vậy Hỏa Ứng ngộ nhận cũng là điều dễ hiểu.

Phải biết Khương Thần luyện đan chính là không theo lẽ thường. Hắn sẽ luôn tìm cách chế ra những loại đan dược quái dị, những loại đan dược có công năng ngược đời so với dược liệu cấu thành.

Hắn làm vậy không phải vô bổ. Nếu như thành công ở một mức độ cao hơn, hắn có thể hoàn toàn dùng phương pháp đó để dùng dược liệu thay thế cho những dược liệu quý hiếm mà công dụng đan dược không bị thay đổi nhiều. Tất nhiên năm đó hắn chưa kịp đi sâu vào vấn đề này thì đã rơi vào ám toán.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.