Vô Tận Đan Điền

Chương 44: Chương 44: Người chấp pháp đội tới. (Hạ)




Vừa đổi quần áo xong, định đi ra cửa, chợt nghe thanh âm của quản gia Nhiếp Xung ở bên ngoài vang lên.

- Chấp pháp đội? Tựa hồ so với ta tưởng tượng nhanh hơn một ít nha!

Nghe được bọn hắn tìm mình, Nhiếp Vân cũng không kỳ quái, ngược lại cười nhạt một tiếng.

Đánh Nhiếp Siêu sinh tử không biết, tuy dùng Tử Ngọ Ma Cốt Kình bức bách Nhiếp Triêu Tinh không dám thừa nhận, nhưng chuyện này khẳng định không dấu diếm được bao lâu, nguyên lai tưởng rằng có thể kéo mười ngày nửa tháng, không nghĩ tới nhanh như vậy, mới qua bốn ngày đối phương liền tìm tới tận cửa.

Đi theo sau lưng Nhiếp Xung, chỉ chốc lát liền đi tới đại sảnh.

Tiến vào đại sảnh mới nhìn thoáng qua, con mắt của Nhiếp Vân lập tức híp lại.

Ở chủ vị, hai thanh niên ngồi ngay ngắn ở thượng diện, phía dưới là mấy đệ tử chấp pháp đội, cuối cùng mới là mẫu thân.

Đây là phòng khách của Nhiếp Thiên chi nhánh, chủ vị là chủ nhân mới có tư cách ngồi, mặc dù người lại có thân phận tới bái phỏng, cũng chỉ có thể ngồi ở vị trí quý khách, những người này trực tiếp ngồi ở chủ vị, để cho mẫu thân ngồi ở vị trí xa xôi nhất, rõ ràng muốn cho mình một hạ mã uy.

- Ngươi là Nhiếp Vân? Sự tình Nhiếp Siêu bị thương cần điều tra, nhanh chóng đi theo chúng ta, nếu muộn cẩn thận mạng chó của ngươi!

Vừa đi vào phòng, một thanh niên đứng dậy, lên tiếng rống to.

- Chấp pháp đội chấp pháp cần phải có thủ lệnh xử phạt của trưởng lão gia tộc, đừng nói con ta không có phạm sai làm gì, mặc dù phạm sai lầm, thân là người thừa kế Lạc Thủy Kim thuẫn, các ngươi cũng không có tư cách nói như vậy!

Nhiếp Vân còn chưa nói, mẫu thân Nhiếp Linh ngược lại phát hỏa trước, đứng dậy, hất lên tay áo.

Lạc Thủy Kim thuẫn tương tự miễn tử kim bài của một ít hoàng triều, đã biểu tượng vinh dự, lại là bùa hộ mệnh, làm người thừa kế duy nhất của Kim thuẫn, cho dù chấp pháp đội muốn bắt Nhiếp Vân, phải cầm thủ lệnh xử phạt của trưởng lão trong tay, nói mời, sau khi chứng cớ vô cùng xác thực, mới có thể hành pháp, vừa thấy mặt đã nói như vậy, cũng quá kiêu ngạo đi à nha!

- Làm càn!

Người thanh niên này lập tức rống lên, vô cùng hung hăng càn quấy:

- Chấp pháp đội chúng ta làm việc như thế nào, cần tiện nhân như ngươi tới nói nhảm sao? Hừ, ta nhìn ngươi nhất định là đồng lõa trợ Trụ vi ngược, qua một hồi cùng nhau mang đi, đến chấp pháp đội, hảo hảo khai ra thì thôi, không khai, chúng ta chí ít có một vạn phương pháp, cho ngươi sống không bằng chết!

- Sống không bằng chết? Ngươi để cho ai sống không bằng chết?

Long có nghịch lân, thân nhân đối với Nhiếp Vân mà nói chính là nghịch lân của hắn!

Kiếp trước không cách nào bảo hộ thân nhân, cuối cùng nguyên một đám ly khai trở thành hối tiếc cả đời, kiếp này trọng sinh, Nhiếp Vân dị thường quý trọng phần thân tình này, nghe được thanh niên kia rõ ràng mắng mẹ của mình, chỉ hươu bảo ngựa, sắc mặt lập tức âm trầm xuống.

- Đương nhiên là ai nói nhảm nói người đó, như thế nào, chẳng lẽ ngươi dám chất vấn chấp pháp đội quyết nghị, cải lời mệnh lệnh của gia tộc? Không biết sống chết, ngươi cùng tiện nữ nhân kia lập tức quỳ xuống nhận lầm, có lẽ có thể được khoan dung, nếu không, chết không có chỗ chôn!

Thanh niên cười lạnh liên tục, trong mắt hiện lên một đạo hung quang.

- Ngươi nói ai là tiện nữ nhân?

Phổi của Nhiếp Vân thiếu chút nữa nổ tung.

- Đương nhiên là Nhiếp Linh, cũng chính là mẹ của ngươi…

Thanh niên chỉ mẫu thân, bất quá lời còn chưa nói hết, lại đột nhiên cảm giác đến ngón tay tê rần, răng rắc! Răng rắc!

Hai tiếng giòn vang, cả bàn tay toàn bộ bể thành bột phấn.

- Ah…

Dưới đau đớn, thanh niên kêu thảm một tiếng, khi thấy rõ đúng là thiếu niên trước mắt ra tay, nhịn không được quát:

- Ngươi dám động thủ với ta, quả thực tội ác tày trời, chẳng những ngươi phải chết, toàn bộ chi nhánh các ngươi đều phải chết…

- Tội ác tày trời? Đều phải chết? Ha ha, ngươi trước quản tốt chính ngươi rồi nói sau!

Nhiếp Vân không để ý tới hắn nói nhảm, bàn tay nhấn một cái, thanh niên đang điên cuồng gào thét kia lập tức im bặt, lạch cạch thoáng một phát dán trên mặt đất, như con cóc bị người giẫm dẹp.

Yên tĩnh!

Toàn bộ đại sảnh đều yên tĩnh!

Chấp pháp đệ tử vô luận đi đến chi nhánh nào cũng hung hăng càn quấy tới cực điểm, đã quen người khác cúi đầu khom lưng, nhận tội chịu thua, không nghĩ đến thiếu niên này dám quang minh chính đại động thủ, tất cả mọi người không có kịp phản ứng, cảm thấy thế giới điên đảo, sắp muốn điên rồi.

- Tốt, tốt, chuyện vừa rồi ta đã dùng phương pháp đặc thù ghi chép lại, Nhiếp Vân, ngươi dám động thủ với chấp pháp đệ tử, cho dù không có sự kiện Nhiếp Siêu kia, hôm nay cũng khó tránh khỏi chịu tội!

Trên chủ vị, Nhiếp Liêu không nhìn tới thanh niên nằm rạp trên mặt đất sinh tử không biết, ngược lại đứng dậy, nhìn về phía thiếu niên ở trước mắt, cười nhạt một tiếng.

- Chịu tội? Ha ha, Nhiếp Liêu đội phó nói như vậy ta không quá thích nghe, đúng rồi, hỏi ngươi một chuyện!

Nhiếp Vân nhận ra người trước mắt này, không còn bộ dáng hung thần ác sát như trước nữa, đột nhiên cười nhạt, ngữ khí hòa ái hỏi:

- Mẹ của ngươi, cái tiện nữ nhân kia, gần đây sinh ý có tốt hay không, một ngày có thể tiếp bao nhiêu nam nhân?

- Ngươi nói cái gì?

Nhiếp Liêu nguyên lai tưởng rằng thái độ của thiếu niên cải biến sẽ chủ động thừa nhận sai lầm, không nghĩ tới đột nhiên nói như vậy, lửa giận lập tức từ trong lồng ngực phun ra, tức giận đến trên đầu bốc ra khói trắng, khuôn mặt vốn anh tuấn vặn vẹo như ăn mấy trăm con ruồi.

Lời này vũ nhục hắn thì thôi, mắng mẹ hắn là kỹ nữ, làm sao có thể nhẫn nhịn!

Tục ngữ nói:

- Họa không tới tử tôn, nhục không lan cha mẹ!

Nhiếp Vân vậy mà nói mẫu thân hắn một ngày có thể tiếp bao nhiêu nam nhân, để cho phổi của hắn trực tiếp tức điên!

- Ngươi đáng giận, chết cho ta!

Thét dài một tiếng, Nhiếp Liêu căn bản mặc kệ tất cả, một quyền hung hăng nện tới Nhiếp Vân!

Nhiếp Liêu đồng dạng Nhiếp Ngân, đều là Khí Hải đệ tứ trọng Chân Khí cảnh đỉnh phong, đột nhiên ra tay, chân khí vừa thô vừa to lập tức bao phủ toàn thân Nhiếp Vân!

Bành!

Một quyền đánh trúng mục tiêu!

Bất quá, Nhiếp Vân không có như tưởng tượng, bay rớt ra ngoài, miệng phun máu tươi,… ngược lại là Nhiếp Liêu đánh người, nắm đấm răng rắc! Răng rắc! giòn vang, xương tay rõ ràng vỡ vụn toàn bộ!

- Ah… Điều này sao có thể?

Không nghĩ tới đối phương không có bị thương, mình đánh người ngược lại xương tay vỡ vụn, Nhiếp Liêu la lên thê lương, căn bản không thể tin được, ngay thời điểm hắn cảm thấy kỳ quái, chỉ thấy thiếu niên đưa tay vào trong ngực, lấy ra một huy chương màu vàng cỡ lòng bài tay!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.