Vô Tận Đan Điền

Chương 17: Chương 17: Giết sạch. (Thượng)




Thấy mẫu thân bắt lấy Tuyết Liên, tất cả mọi người đều đi qua vây lại, một người trong đó cười ra tiếng.

- Hửm ...

Nghe nói thế lại thấy hành động của đám người, Nhiếp Vân lông mi thoáng nhướng lên.

Xem ra những người này sớm đã có tính toán. Biết rõ chính mình bắt không được Bồng Hinh Tuyết Liên, cố ý lưà dẫn mẫu thân tới, hái dùm bọn chúng!

Khó trách mẫu thân có thực lực Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ tứ trọng lại trượt chân rơi xuống sườn núi. Thì ra là người chi nhánh Nhiếp Trương làm!

Nắm đấm siết chặt ra tiếng, gân xanh trên trán hắn hằn lên. Từ khi trọng sinh đến nay, lần đầu tiên huyết khí hắn thiêu đốt, muốn giết người cho hả giận!

- Chi nhánh các ngươi? Ban đùa không phải đã nói rồi sao? Ai bắt được thì về người đó, các ngươi chẳng lẽ muốn lật lọng?

Thấy mọi người vây tới, mẫu thân lui về phía sau một bước. Bất quá phía sau nàng chính là vách núi, mới khẽ động đã khiến tảng đá rơi xuống dưới. Thanh âm thật lâu không dứt, không biết rốt cục cao bao nhiêu!

- Nếu như ta hiện tại tùy tiện tiến lên, vạn nhất bọn chúng chó cùng rứt giậu bổ nhào qua, mẫu thân tuyệt đối sẽ gặp nguy hiểm...

Tuy bị lửa giận thiêu đốt nhưng Nhiếp Vân cũng biết hiện tại không thể tiến lên. Chi Nhiếp Trương có mười mấy người. Thực lực kém nhất cũng là Linh Cốc cảnh. Dưới tình huống này, một chiêu của hắn không có khả năng đánh chết toàn bộ, một khi ép bọn chúng, mẫu thân sẽ có nguy hiểm!

Vách núi cao như vậy, đừng nói Chân Khí cảnh , cho dù cường giả đệ bát trọng Khí Tông cảnh té xuống cũng chỉ có một con đường chết!

Người nói chuyện ban nãy tiếp tục nói:

- Lật lọng ? Ha ha, chúng ta căn bản không có lật lọng. Chúng ta kiếm ngươi là để ngươi giúp chúng ta hái gốc Bồng Hinh Tuyết Liên này! Nhanh đem qua đây! Đừng để chúng ta động thủ. Nếu không cũng đừng trách chúng ta không nể mặt!

Người này Nhiếp Vân nhận ra. Nàng là quản gia của chi Nhiếp Trương, Thẩm Quý phu nhân, thực lực không kém mẫu thân là bao nhiêu, đều là Chân Khí cảnh sơ kỳ.

- Tốt, tốt, chẳng lẽ các ngươi không để ý tộc quy?

Không nghĩ tới đối phương nói ra những lời không biết xấu hổ như thê, mẫu thân tức đến sắc mặt đỏ lên, rống to một tiếng.

- Không để ý tộc quy? Ha ha, ngươi đừng nói giỡn. Ở chỗ này chúng ta là tộc quy! Đừng nói nhảm, nhanh đem Tuyết Liên giao ra đây. Chúng ta có thể không giết ngươi, bằng không thì, hôm nay sẽ là ngày chết của ngươi!

Thẩm Quý phu nhân cười lạnh.

Nhiếp gia là một cái đại gia tộc rối ren. Quan hệ huyết thống giữa các chi đã nhạt đến có thể bỏ qua. Vì ngôi vị hoàng đế, huynh đệ đều tự giết lẫn nhau, huống chi không có bao nhiêu quan hệ huyết thống? Giữa các chi, vì ích lợi mà tính kế lẫn nhau là chuyện thường!

- Nương, Thẩm Quý a di nói rất đúng, đem Bồng Hinh Tuyết Liên cho nàng ta đi. Chúng ta lấy được cũng vô dụng, một khi chi nhánh Nhiếp Trương tấn cấp nội môn, chúng ta có lẽ cũng có thể có chỗ tốt...

Ngay lúc Nhiếp Linh đang bối rối không biết làm sao thì thanh âm thanh thúy vang lên.

- Vân nhi? Sao con lại tới đây?

Nhiếp Linh thấy một bóng người đi tới, nhịn không được sững sờ.

- Hử? Nhiếp Vân? Tên phế vật kia?

- Ai nói hắn là phế vật, vừa rồi nói được một câu tiếng người, không tệ. Đem Bồng Hinh Tuyết Liên cho chúng ta. Chi Nhiếp Trương chúng ta tấn cấp nội môn, lúc cao hứng thưởng cho các ngươi mười lượng tám lượng cũng không phải là không được!

Thấy Nhiếp Vân đột nhiên xuất hiện tại đây, người chi Nhiếp Trương cũng hiểu được có chút kỳ quái. Bất quá, nghe tới hắn khuyên Nhiếp Linh, tất cả đều hưng phấn cười hắc hắc.

Đồn rằng người thừa kế tương lai của chi Nhiếp Thiên là phế vật, bị Nhiếp Siêu đánh cho hôn mê vài ngày ngay cả rắm cũng không dám phóng... Trước kia còn tưởng rằng tin tức là giả, bây giờ nhìn bộ dạng hắn đang kinh sợ, khẳng định là sự thật!

Nhìn thấy mẫu thân bị người khi dễ chẳng những không giúp đỡ mà còn chiêu hàng, sinh một đứa con trai như vậy, không bằng không sinh!

Nghĩ vậy, trong mắt mọi người nhìn Nhiếp Vân tràn đầy xem thường.

- Nương, nhanh lên ah. Bồng Hinh Tuyết Liên chúng ta lấy cũng vô dụng, bọn hắn đã muốn, cho bọn hắn là được!

Trong mắt Nhiếp Vân những người này đều là người chết, cho nên hắn cũng không để ý tới sự xem thường của bọn chúng. Thấy mẫu thân đứng tại bên bờ vực, không có động tĩnh gì hắn liền lại giục.

- Cho bọn chúng?

Nghe con mình nói vậy, trong nội tâm Nhiếp Linh thở dài một tiếng, ánh mắt vô cùng thất vọng.

Vốn sau khi nhi tử thanh tỉnh lại đánh bại đám người Nhiếp Siêu, xử sự quả quyết, hăng hái, có bóng dáng Khiếu Thiên năm đó, nàng cảm thấy nhi tử rốt cục đã trưởng thành, một mình có thể đảm đương một phía rồi. Lúc này mới đem gánh nặng trong lòng buông xuống, quyết định nghĩ biện pháp trị thương cho phu quân Nhiếp Khiếu Thiên. Dưới sự cổ động của Thẩm Quý phu nhân nàng tới đây hái thuốc, không nghĩ tới xuất hiện kết quả này. Nhi tử không ngờ chẳng thèm quan tâm sự phẫn nộ của nàng, khích lệ nàng thỏa hiệp!

Trước kia hắn mặc dù có chút tự bế, nhưng cũng coi như có cốt khí, không bao giờ biết khuất phục ai. Vốn tưởng rằng sau khi tỉnh lại sẽ càng tốt, ai dè kết quả lại là thế này!

- Ha ha, kẻ thức thời mới là tuấn kiệt. Nhiếp Linh không nghĩ tới ngươi còn có nhi tử thức thời như vậy!

Thẩm Quý phu nhân ha ha nở nụ cười.

Nhiếp Linh là tên mẫu thân, cũng là người Nhiếp gia nhưng không có quan hệ huyết thống với cha của hắn cả.

- Vân nhi, gốc Bồng Hinh Tuyết Liên này có thể chữa lành Khí Hải của phụ thân con. Ta hiện tại đem nó giao cho con, có cho bọn hắn hay không con tự mình làm chủ! Vô luận con làm ra quyết định gì, mẫu thân cũng sẽ không trách con.

Tuy lòng khó chịu nhưng Nhiếp Linh còn ôm một tia hi vọng. Cánh tay nàng run lên, hộp ngọc liền hướng Nhiếp Vân bay tới.

Nhiếp Vân thấy hộp ngọc bay đi, những người đang vây quanh mẫu thân cũng nhao nhao xông về chỗ mình, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

- Tiểu tử, đem Bồng Hinh Tuyết Liên đưa đây, đợi chi Nhiếp Trương chúng ta tiến vào nội môn sẽ chăm sóc cho ngươi thật tốt!

- Hắc hắc, đem Tuyết Liên lấy tới, hôm nay có thể buông tha cho hai mẹ con ngươi. Bằng không thì ngươi cũng không phải là nằm năm ngày đơn giản như vậy, chỉ sợ là cả đời đều nằm ở trên giường rồi!

Đám người cùng chìa tay ra.

Theo bọn chúng nghĩ thiếu niên này đã khuất phục rồi, hiện tại chỉ cần hù dọa, nhất định sẽ lập tức chịu thua, ngoan ngoãn giao ra.

- Muốn lấy Bồng Hinh Tuyết Liên? Ta nên cho người nào trong các ngươi mới tốt đây? Như vậy đi, ta ném lên bầu trời, các ngươi ai cướp được thì tính của người đó!

Nhiếp Vân cười một tiếng, tiện tay liền đem hộp ngọc quăng lên trời!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.