Vô Tận Đan Điền

Chương 75: Chương 75: Giết Nhiếp Lãng




Bất quá, những năm này nương theo niên kỷ của thành chủ gia tăng, tứ đại gia tộc thiên tài tầng tầng lớp lớp, tứ đại gia tộc khống chế quyền thế càng lúc càng lớn, lực ảnh hưởng của Phủ Thành chủ càng ngày càng nhỏ rồi!

Đây cũng là vì sao đệ tử của tứ đại gia tộc kiêu ngạo như vậy, mở miệng ngậm miệng đều là tứ đại gia tộc, có rất ít người quan tâm Phủ Thành chủ chính thức khống chế quyền lợi của Lạc Thủy thành rồi!

- Nhiếp Vân, ta đếm ba tiếng, ngay lập tức thả Nhiếp Khiêm, sau đó quỳ trên mặt đất chờ đợi xử trí của ta, có lẽ ta còn có thể mở một mặt lưới, bằng không thì, phụ tử các ngươi ở dưới âm phủ đoàn tụ a!

Chứng kiến Lạc Huyên bị mình ngăn trở, sắc mặt âm tình bất định, trong nội tâm Nhiếp Lãng khoan khoái dễ chịu nói không nên lời, lần nữa nhìn về phía thiếu niên, hét lớn một tiếng!

- Ngươi cái đồ vật ti tiện, nhanh thả ta ra!

Nghe được Nhiếp Lãng trưởng lão không có buông tha mình, Nhiếp Khiêm tựa hồ một lần nữa đã tìm được tự tin, nhịn không được cuồng hô.

Trong mắt hắn, bên mình dù sao cũng có con tin, thiếu niên khẳng định không dám làm gì mình!

- Đồ vật ti tiện?

- Đúng vậy, một chi nhánh bị đuổi ra hạch tâm gia tộc mà thôi, đồ vật ti tiện, thức thời mau buông ta…

Nhiếp Khiêm bị thiếu niên vũ nhục, trong nội tâm oán khí thật lớn, lúc này đạt được cơ hội, lời nói cực kỳ khó nghe, bất quá tiếng mắng của hắn còn không có chấm dứt, lại đột nhiên bị một thanh âm đánh gãy.

- Ta ghét nhất người khác mắng ta, uy hiếp ta, ngươi đã hai cái đều phạm, vậy thì chết đi!

Hừ lạnh một tiếng, Nhiếp Vân đánh ra một quyền.

Bành!

Đầu của Nhiếp Khiêm thoáng một phát liền biến thành dưa hấu, máu tươi bắn tung toé khắp nơi.

- Nhiếp Vân, đây là ngươi tự mình muốn chết, động thủ chém Nhiếp Khiếu Thiên một cánh tay cho ta!

Nhiếp Lãng không nghĩ đến thiếu niên này nói động thủ liền động thủ, không hề dấu hiệu, lập tức tức đến sắc mặt đỏ lên, gào thét với hai Hắc y nhân ở sau lưng!

Hắn thân là trưởng lão, người tâm phúc của tộc trưởng, cho tới bây giờ không ai dám ngỗ nghịch hắn như vậy, tức giận bay thẳng bên tai, đầu lâu sắp bạo tạc nổ tung rồi!

Ở dưới uy hiếp của mình còn dám động thủ, muốn chết, quả thực là muốn chết ah!

- Vâng!

Hai Hắc y nhân kia là thuộc hạ của hắn, nghe được phân phó, một người trong đó rút trường đao ra, bổ tới Nhiếp Khiếu Thiên!

Rống!

Trường đao còn không rơi xuống, sau lưng hai người đột nhiên vang lên một tiếng hổ gầm như sấm rền, một móng vuốt cự đại nện xuống đầu lâu của Hắc y nhân kia!

Cái móng vuốt này tốc độ nhanh như thiểm điện, lại công kích bất ngờ, chỉ nghe bành… Hắc y nhân kia thậm chí còn không có hiểu rõ chuyện gì xảy ra, liền theo gót Nhiếp Khiêm, đầu biến thành dưa hấu nát, óc huyết bắn khắp nơi.

- À?

Hắc y nhân cưỡng ép Nhiếp Khiếu Thiên khác chứng kiến đồng bạn biến thành thi thể không đầu liền hoảng sợ, vội vàng quay đầu nhìn lại, để cho hắn không thể tưởng được chính là, lần ngoảnh đầu này là lần cuối cùng trong đời mình!

Chủ nhân của móng vuốt lần nữa vung lên, đầu của hắn thoát ly cái cổ, rơi trên mặt đất, quay tròn!

- Là Hổ Đầu thú? Tại đây tại sao có thể có Hổ Đầu thú?

Hai thuộc hạ chết, lúc này Nhiếp Lãng mới nhìn rõ ràng ra tay rốt cuộc là cái gì, con mắt lồi ra, không thể tin được!

- Tại sao có thể có Hổ Đầu thú? Hừ, ngươi đến âm phủ sẽ biết!

Nhiếp Vân hừ lạnh một tiếng, bàn chân đạp một cái, như thiểm điện lao đến Nhiếp Lãng!

Hổ Đầu thú này dĩ nhiên là tiểu Hổ, Nhiếp Vân dụng tâm linh cảm ứng tìm tới, mục đích đúng là vì cứu phụ thân!

Kiếp này, mình tuyệt không cho phép bất luận kẻ nào tổn thương phụ thân, tổn thương thân nhân của mình!

Tiểu Hổ là biến dị Hổ Đầu thú, thực lực Thành Cương cảnh sơ kỳ, sức chiến đấu có thể so với cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, hơn nữa đánh lén, chỉ là hai Ám Ảnh hộ vệ Xuất Thể cảnh, ở đâu chống đở được, dưới hai trảo, hai cái là cao thủ ở trong mắt người khác, liền biến thành hai thi thể lạnh băng!

- Tiểu Hổ, giết toàn bộ Hắc y nhân cho ta!

Cứu phụ thân ra, Nhiếp Vân không còn cố kỵ, phân phó tiểu Hổ một tiếng, một quyền liền đánh đến Nhiếp Lãng!

- Đến âm phủ? Ai đến âm phủ còn không nhất định!

Nhiếp Lãng dù sao cũng là cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, tuy trong nội tâm khiếp sợ, nhưng vẫn nhanh chóng kịp phản ứng, khuôn mặt dữ tợn, gào thét một tiếng.

Rầm rầm rầm!

Trong nháy mắt hai người liền chiến cùng một chỗ!

Tuy Nhiếp Vân là người của hai thế giới, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cấp bậc quá thấp, may mắn Linh Tê Luyện Thể Quyết ở dưới Hoàng Viêm linh thạch bổ dưỡng, phòng ngự vô địch, căn bản không úy kỵ công kích của đối phương, về phần Nhiếp Lãng, hắn đã khiếp sợ thiếu niên phòng ngự, lại sợ hãi tiểu Hổ ở sau lưng đánh lén, sợ đầu sợ đuôi, đường đường cường giả Thành Cương cảnh đỉnh phong, cùng Nhiếp Vân đối chiến bảy tám chục chiêu, rõ ràng một chiêu cũng không có chiếm được thượng phong!

- Rống!

Ngay khi hai người đánh cho khó phân thắng bại, tiểu Hổ đột nhiên gào thét, Nhiếp Lãng nghe được tiếng hô liền nhìn qua, liền nhịn không được lảo đảo, thiếu chút nữa té ngã.

Chỉ thấy thành viên Ám Ảnh hộ vệ đội theo Nhiếp Khiêm đến, lúc này nằm trên mặt đất, đồng thời đoạn tuyệt hô hấp!

Hổ Đầu thú vốn am hiểu tốc độ, hơn nữa tiểu Hổ thuộc về biến dị, những người này còn không có biết rõ ràng tình huống như thế nào, liền biến thành thi thể!

Tiểu Hổ giết hết những người này, lập tức đánh tới Nhiếp Lãng.

- Nhiếp Vân, hôm nay ta tạm tha ngươi một mạng…

Nhiếp Lãng biết rõ trước mắt mình rất khó chiến thắng, lại tăng thêm một con Hổ Đầu thú xuất quỷ nhập thần, mình khẳng định phải chết ở chỗ này, lập tức ra một câu tràng diện, liền quay người bỏ chạy!

Đường đường trưởng lão Thành Cương cảnh đỉnh phong, tồn tại dưới một người trên vạn người, hiện tại rõ ràng bị một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đánh đến kẹp đuôi bỏ chạy, trong nội tâm phiền muộn có thể nghĩ!

- Tha ta một mạng? Ngươi cho rằng còn có thể chạy thoát sao?

Người này dám dùng phụ thân uy hiếp mình, chạm đến nghịch lân của mình, nếu như hôm nay để cho hắn chạy thoát, Huyết Ngục Ma Tôn chỉ là hư danh!

Thét dài một tiếng, dưới chân Nhiếp Vân liên tục hoạch xuất ba bước, cả người ở trên không trung giống như một con Hùng Ưng săn thức ăn, nháy mắt liền ngăn ở phía trước Nhiếp Lãng!

- Bộ võ kỹ này ta vốn không có ý định dùng, đây là ngươi bức ta… chết cho ta!

Thấy mình còn không có trốn xa, Nhiếp Vân cùng Hổ Đầu thú một trước một sau ngăn trở mình, Nhiếp Lãng lộ ra vẻ âm tàn gào thét, song chưởng chồng chất, liên tục đẩy ra ba chưởng, đánh ra một võ kỹ cường đại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.