Vô Tận Đan Điền

Chương 45: Chương 45: Đánh tơi bời Nhiếp Liêu




Cái huy chương này tương tự tấm chắn, trên đó viết: Lạc Thủy thành đệ nhất tài tuấn!

Bảy chữ to lóng lánh, phía dưới là tứ đại gia tộc liên minh điêu khắc con dấu, còn có một lạc ấn đặc thù của phủ thành chủ!

Lạc Thủy Kim thuẫn!

Một quyền của Nhiếp Liêu, vậy mà đánh vào Lạc Thủy Kim thuẫn!

- Lạc Thủy Kim thuẫn là Lạc Thủy thành tứ đại gia tộc liên hợp phủ thành chủ ban bố vinh dự cao nhất, đại biểu cho tôn nghiêm vô thượng! Nhiếp Liêu, ngươi thân là đệ tử chấp pháp trong gia tộc, Chấp pháp đội đội phó, rõ ràng dám trực tiếp công kích loại vinh dự này, khiêu khích tôn nghiêm của tứ đại gia tộc cùng thành chủ, phải bị tội gì!

Giơ Lạc Thủy Kim thuẫn lên, Nhiếp Vân đi về phía trước một bước, khí thế làm cho người ta sợ hãi!

Linh Tê Luyện Thể Quyết tầng thứ nhất đại thành, có thể ngăn cản Khí Hải tầng năm Xuất Thể cảnh đỉnh phong toàn lực công kích mà không bị tổn thương, Nhiếp Liêu chẳng qua là đệ tứ trọng đỉnh phong, đừng nói một quyền đánh vào Lạc Thủy Kim thuẫn, cho dù đánh vào người cũng không cách nào tổn thương hắn!

- Ngươi…

- Ta đã ghi chép lại chuyện vừa rồi, ngươi đường đường gia tộc Chấp pháp đội đội phó, coi rẻ tôn nghiêm của tứ đại gia tộc, công nhiên ra tay với người có Lạc Thủy Kim thuẫn, mưu toan kích toái Kim thuẫn, tội ác tày trời, tội lỗi chồng chất, hôm nay, ta liền thay gia tộc loại bỏ tên bại hoại cặn bã như ngươi để răn đe!

Nhiếp Vân căn bản không để cho hắn cơ hội nói chuyện, lần nữa đi về phía trước một bước, bàn tay lớn trảo tới Nhiếp Liêu!

- Ngươi đáng giận…

Lạc Thủy Kim thuẫn đồng dạng như miễn tử kim bài, đại biểu vinh dự cùng tôn nghiêm, cho dù hoàng triều cấm quân thống lĩnh, công nhiên phá hư, cũng sẽ lọt vào chế tài nghiêm khắc, hiện tại Nhiếp Liêu chính là như vậy, biết rất rõ ràng bị đối phương tính kế, lại biệt khuất khó chịu, bất luận lời nói gì cũng nói không nên lời!

Thật sự là mình công kích Lạc Thủy Kim thuẫn, cái này là coi rẻ, không tôn trọng tứ đại gia tộc cùng phủ thành chủ, thật giống như ngươi cầm thiết chùy đi nện Thượng Phương bảo kiếm, cho dù lý do của ngươi lại đầy đủ, hơn nữa Thượng Phương bảo kiếm không có hư hao gì, ngược lại cái búa hư mất cũng vô dụng, ngươi làm như vậy tương đương với đang gây hấn với uy nghiêm của đế vương, sẽ lọt vào chế tài nghiêm khắc!

- Ha ha!

Không để ý tới hắn gào thét, Nhiếp Vân cười nhạt một tiếng, chân khí trên người lập tức tuôn ra, trên không trung hình thành một bàn tay lớn trảo tới Nhiếp Liêu!

Khí Hải đệ tứ trọng Chân Khí cảnh, dựa theo đạo lý không có khả năng để cho chân khí xuất thể, nhưng Nhiếp Vân là lão quái vật hai đời, đã khống chế chân khí đến trình độ lô hỏa thuần thanh, không tuân thủ cái định luật này!

Đương nhiên, tuy có thể ly thể công kích, cũng không giống đệ ngũ trọng Xuất Thể cảnh, ngoài trăm bước đả thương người, tối đa chỉ có thể ly khai ba mét, bất quá gần như vậy đã đủ rồi, chưởng phong gào thét, chân khí hình thành bàn tay đột nhiên xuất hiện, lập tức khỏa Nhiếp Liêu thành bánh chưng!

Răng rắc! Răng rắc!

Nhiếp Vân không chút lưu tình, bàn tay hất lên, chợt nghe hai tiếng giòn vang, đại biểu cho xương gãy nát!

- Dừng tay!

Chứng kiến tràng cảnh như thế, Nhiếp Ngân ở trên chủ vị rốt cuộc ngồi không yên, mạnh mẽ đứng dậy, hét lớn một tiếng, lăng không trảo tới Nhiếp Vân.

Động thủ bức bách hắn buông ra Nhiếp Liêu, vây Nguỵ cứu Triệu!

- Ta trừng trị bại hoại của gia tộc, Nhiếp Ngân đội phó ra tay, chẳng lẽ Chấp pháp đội của gia tộc bao che khuyết điểm như vậy sao?

Không để ý tới công kích của đối phương, cổ tay của Nhiếp Vân khẽ đảo, cầm Lạc Thủy Kim thuẫn tùy ý nghênh đón, đồng thời tay còn lại nhấn xuống Nhiếp Liêu.

Phù phù!

Nhiếp Liêu té trên mặt đất, thân thể như một đống bùn nhão.

Lúc này, xương cốt toàn thân hắn không có một chỗ tốt, Khí Hải cũng bị chấn nát, chân khí tản mạn khắp nơi, so với Nhiếp Siêu lúc trước còn thảm hơn!

Về phần Nhiếp Ngân vừa rồi muốn vây Nguỵ cứu Triệu, chứng kiến Lạc Thủy Kim thuẫn ngăn trước mặt, vội lui trở về, đứng ở đó tức giận đến oa oa gọi bậy, không có một chút biện pháp nào.

Chỉ cần công kích Lạc Thủy Kim thuẫn, đối phương khẳng định lại nói một đống đạo lý, đến lúc đó có lý cũng nói không rõ rồi!

- Nhiếp Vân, xem như ngươi lợi hại!

Một lát sau, Nhiếp Ngân đè xuống cảm xúc nổi giận, lần nữa nhìn về phía thiếu niên trước mắt, trong mắt không có khinh thị như trước kia nữa.

Vốn là nhóm người mình chiếm cứ thượng phong, không nghĩ đến thiếu niên này, chỉ mắng Nhiếp Liêu một câu, lấy ra Lạc Thủy Kim thuẫn, liền chuyển biến thế cục, hiện tại loại tình huống này, coi như mình tố cáo hắn đến gia tộc, cũng vô dụng ah!

Thanh niên thứ nhất bị đánh trở mình, là vì nhục mạ mẫu thân kẻ có được Lạc Thủy Kim thuẫn, bản thân phạm vào đại tội, bị ẩu đả rất bình thường, về phần Nhiếp Liêu, tội danh khiêu khích tứ đại gia tộc, phủ thành chủ có thể để cho hắn không cách nào xoay người!

- Tính toán ta hung ác? Những lời này của Nhiếp Ngân đội phó nghiêm trọng rồi, ta chỉ là giữ gìn danh dự gia tộc, không dám kể công a!

Nhiếp Vân rất nghiêm túc nói.

- Ngươi…

Nhiếp Ngân tức đến sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa nhào tới liều mạng.

- Ai, đúng rồi, Nhiếp Ngân đội phó, các ngươi đến chi nhánh chúng ta cần làm chuyện gì? Trước kia nói sự tình Nhiếp Siêu bị thương cần điều tra, đến cùng là chuyện gì a? Nhiếp Siêu bị thương? Như thế nào sẽ bị thương? Ngày đó từ chỗ chúng ta rời đi, vẫn hảo hảo nha.

Nhiếp Vân thấy sự tình phát triển đến không sai biệt lắm, nên thu tay lại rồi, đột nhiên mở miệng, trên mặt muốn vô tội bao nhiêu thì vô tội bấy nhiêu, giống như căn bản chưa nghe nói qua Nhiếp Siêu bị thương.

- …

Chứng kiến Nhiếp Vân như vậy, mẫu thân Nhiếp Linh cùng quản gia Nhiếp Xung liếc mắt nhìn nhau, từng người xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, một hồi im lặng.

Cái này cũng quá biết trang đi à nha! Nếu như không phải hai người tận mắt thấy hắn đánh Nhiếp Siêu sinh tử không biết, chỉ nhìn biểu lộ này, thật là sẽ tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn!

- Nhiếp Vân, ngươi đừng ở chỗ này giả vờ giả vịt! Sự tình Nhiếp Siêu ngươi lòng dạ biết rõ, ở chỗ này trang người vô tội cho ai xem?

Chứng kiến thiếu niên như vậy, Nhiếp Ngân lần nữa tức giận đến run rẩy, hét lớn một tiếng.

- Giả vờ giả vịt?

Nhiếp Vân tức giận nói:

- Nhiếp Ngân đội phó, ta là một ngoại môn đệ tử có tôn nghiêm, ngươi vu hãm ta như vậy, vũ nhục trong sạch của ta, ta muốn công bình quyết đấu với ngươi!

Quyết đấu.

Nghe được thiếu niên đột nhiên nói lời này, Nhiếp Ngân nhìn thoáng qua Nhiếp Liêu biến thành bùn nhão trên mặt đất, không tự chủ được run rẩy thoáng một phát.

Cùng hắn quyết đấu, đây không phải là thọ ông thắt cổ, chán sống sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.