Vô Tận Đan Điền

Chương 16: Chương 16: Bồng Hinh Tuyết Liên




Mặc dù đã sống hai đời, mặc dù là lão quái vật đã sống mấy trăm năm nhưng đối mặt an nguy của người thân yêu nhất, Nhiếp Vân vẫn không thể giữ được tỉnh táo!

Kiếp trước không biết quý trọng lúc sau đã bỏ lỡ, kiếp nầy hắn tuyệt không thể để cho bi kịch tái diễn!

- Buổi sáng hôm nay, thiếu gia vừa đi ra ngoài không lâu, Thẩm Quý phu nhân của chi Nhiếp Trương tới. Nàng nói ở Hà Lạc Sơn phát hiện Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm, hỏi phu nhân muốn đi hay không! Ban đầu phu nhân còn có chút do dự, dù sao Hà Lạc Sơn dốc khó đi, quanh năm tuyết đông, vô vàn nguy hiểm! Hàn huyên một hồi, nàng đột nhiên nói, Bồng Hinh Tuyết Liên Thẩm Quý phu nhân có khả năng giúp đỡ lão gia khôi phục Khí Hải bị hao tổn... Cho nên, phu nhân đi theo, chúng ta làm hạ nhân như thế nào đều ngăn không được!

Nhiếp Trùng đem sự tình nói một lần.

- Chi Nhiếp Trương ? Quá đáng!

Nghe thế, mắt Nhiếp Vân hiện lên hàn quang.

Bồng Hinh Tuyết Liên là loại dược liệu chữa thương, đối với thương thế bình thường còn có hiệu quả, nhưng đối với Khí Hải bị hao tổn, căn bản không trợ giúp được gì! Nói khả năng giúp đỡ phụ thân khôi phục Khí Hải bị hao tổn, tuyệt đối nói bậy nói bạ!

Thẩm Quý phu nhân này kiếm cớ nói dối lừa gạt mẫu thân đi Hà Lạc Sơn nguy hiểm, quả thực tội không thể tha!

Nhiếp Trương cùng Nhiếp Thiên đều là chi nhánh xuống dốc. Hai chi nhánh bởi vì chưởng quản sản nghiệp gia tộc giống nhau đều ở biên giới, bình thường kết giao tương đối nhiều. Sau khi phụ thân suy sút, mẫu thân thủ đoạn cường thế, từng cạnh tranh buôn bán làm cho chi Nhiếp Trương thua lỗ một thời gian. Ai ngờ điều đó lại khiến cho bọn hắn ghi hận trong lòng, nghĩ ra biện pháp này báo thù!

Đi Hà Lạc Sơn hái thuốc gần như là cửu tử nhất sinh. Nếu như mẫu thân bởi vậy tử vong, bọn hắn có thể chèn sập sản nghiệp chi nhánh, càng làm càng lớn! Nếu thuận lợi còn có thể lần nữa trở về gia tộc, trở thành nội chi!

Vì ích lợi của mình, dám tính kế mẫu thân, thật ác độc!

Căn cứ trí nhớ của kiếp trước, đối phương tựa hồ là thực hiện được. Sau khi mẫu thân mất bọn chúng nhanh chóng quét sạch sản nghiệp của chi Nhiếp Thiên. Cũng bởi vì thế, chi nhánh của hắn mới không có cơ hội trở mình, càng ngày càng xuống dốc!

- Hà Lạc Sơn khó đi, chỉ mong các nàng đi không xa, ta còn có thể đuổi theo!

Hiểu rõ chuyện gì xảy ra, Nhiếp Vân cũng không dừng lại. Bàn chân điểm trên mặt đất một cái, thân pháp thi triển đến nhanh nhất, thẳng tắp hướng Hà Lạc Sơn phóng đi.

Mặc dù thực lực chỉ là đệ tam trọng Dưỡng Khí cảnh sơ kỳ , nhưng khinh thân công pháp trong đầu Nhiếp Vân rất nhiều. Khí tức trong Khí Hải quay cuồng, sinh sôi không ngừng. Tốc độ so buổi sáng lúc ra cửa vậy mà nhanh hơn vài phần!

Tốc độ bay nhanh, tốc độ vận chuyển linh khí trong đan điền cũng nhanh hơn không ít. Một đường đi vội, đi chưa tới một canh giờ, Nhiếp Vân đã cảm thấy trong Khí Hải linh khí toàn bộ được bảo lưu dồi dào, thực lực rõ ràng đã đạt tới Dưỡng Khí cảnh hậu kỳ đỉnh phong, tựa hồ tùy thời đều có thể đột phá!

- Sao tu luyện nhanh như vậy? Chẳng lẽ có liên quan đế pháp quyết vô danh kia?

Cảm nhận được Khí Hải biến hóa, Nhiếp Vân trong lòng có chút mê hoặc.

Dựa theo đạo lý, mặc dù mở ra huyết thống nhân tử, trong Khí Hải có được đan điền, nhưng muốn tích luỹ nhiều linh khí như vậy không có tầm năm ba tháng thậm chí nửa năm thời gian, đều khó có khả năng!

Mà hắn hiện giờ không tới một ngày liền tích luỹ đủ, nói không kỳ quái đó là giả dối!

Bất quá, tuy rằng kỳ quái nhưng hắn cũng không khiếp sợ.

Trọng sinh đều có thể phát sinh ở trên người mình, tu luyện mau nữa, cũng không phải là không có khả năng!

- Nơi thường thấy Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm là ở khu này. Mọi người chú ý một chút. Thứ này đã có linh trí, có thể chạy trốn tứ phía, các ngươi một khi phát hiện thì lập tức ra tay, ngàn vạn đừng do dự!

Đi về phía trước, Nhiếp Vân đột nhiên nghe được tiếng nói. Nhảy lên ngọn cây nhìn hắn nhịn không được nhẹ nhàng thở ra.

Phía trước đúng là nhóm người tìm kiếm Bồng Hinh Tuyết Liên, mẫu thân cũng ở trong đó. Đôi mắt nàng ngắm nhìn bốn phía, tựa hồ không muốn buông tha bất kỳ một điểm nào.

Bình thường nói ‘ ngàn năm thành yêu’, Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm đã có ý chí của mình, có thể mượn đất đào tẩu. Cho dù ngươi nhìn thấy, nếu không có thủ đoạn đặc thù, muốn bắt cũng phi thường khó khăn.

- Ở bên này!

Ngay khi Nhiếp Vân vừa định đi qua khuyên nhủ mẫu thân về nhà, đột nhiên nghe được nàng la lên, lập tức cả người thẳng tắp xông về trước.

Mẫu thân thiên phú tuy không bằng phụ thân, nhưng còn tạm được. Có thực lực Khí Hải Cửu Trọng Thiên đệ tứ trọng Chân Khí cảnh sơ kỳ. Nếu như không có loại thực lực này, cũng không có khả năng bằng vào một thân phận nữ nhi có thể duy trì chi nhánh !

- Rầm rầm…

Mẫu thân tốc độ bay nhanh đến trước một vách núi. Bàn tay run lên trong tay áo liền bắn ra một cái mạng nhện màu đỏ.

- Lạc Bào võng? Không nghĩ tới mẫu thân còn là một cao thủ hái thuốc!

Thấy một màn như vậy Nhiếp Vân sợ quấy nhiễu nàng, cũng không có đến gần.

Dược liệu ngàn năm rất khó bắt bởi vì đã có linh trí, phải sử dụng thủ đoạn đặc thù. Loại Lạc Bào võng này là dùng quần áo dính máu trên chiến trường bện mà thành, có chứa dày đặc sát khí. Dược liệu ngàn năm một khi đụng trúng, sẽ sợ tới mức toàn thân như nhũn ra khó mà đào thoát!

Đem Lạc Bào võng ném chuẩn xác như thế, thủ pháp thành thạo như vậy, Nhiếp Vân xem một cái đã biết rõ mẫu thân trước kia khẳng định hái qua thuốc. Về phần lúc nào, một mực không có nghe nàng nói qua, bản thân hắn cũng không rõ lắm!

- Bắt được!

Lạc bào võng trùm xuống, bàn tay mẫu thân vừa thu lại liền xoắn lên một cây Tuyết Liên trắng noãn.

Tuyết Liên này toát ra hàn khí, toàn thân trong suốt như ngọc, hơi trong suốt, mùi thuốc thoang thoảng. Hít một hơi đã cảm thấy tinh thần sảng khoái, phảng phất trẻ đi mười tuổi.

Quả nhiên là Bồng Hinh Tuyết Liên ngàn năm!

Cẩn thận lấy ra hộp thuốc, mẫu thân đem Tuyết Liên nhẹ nhàng bỏ vào.

Dược liệu trân quý một khi ly khai thổ địa không có đồ vật đặc thù bảo hộ dược hiệu sẽ dần dần xói mòn. Cái hộp thuốc này được chế tạo từ âm hàn lãnh ngọc, có thể bảo hộ dược hiệu dược liệu không bị xói mòn.

- Không hổ là thánh thủ hái thuốc đệ nhất thành Lạc Thủy năm đó. Không nghĩ tới chúng ta tới bảy tám lần đều không thấy, ngươi vừa tới liền hái được. Ha ha, chi nhánh chúng ta đem dược liệu ngàn năm này cống hiến cho tộc trưởng thì việc trở thành nội chi là không thể nghi ngờ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.