Vô Song Chi Chủ

Chương 18: Chương 18: Trong phút sinh tử




Vân Hoàng lúc này đã nắm chặt Bích lôi chuỳ, Lục Thi Y đằng sau cũng nhận ra được tình huống trước mắt, lấy toàn bộ linh tán ra phục dụng, ít nhất cũng muốn khôi phục một phần chiến lực.

Đây rõ ràng là một đầu Băng lang Nhất cấp cao giai yêu thú mà thôi, thực lực cũng chỉ có thể so với Thất mạch sơ kì tu sĩ. Nhưng lại sở hữu lực công kích mạnh đến đáng sợ, hơn nữa lại đánh mãi không chết.

Vân Hoàng có thể cảm thấy, bản thân Băng lang đang bị một lực lượng kì lạ chiến giữ.

Hắn từ sau khi tu luyện môn Thần hồn chi pháp không rõ lai lịch thì trực giác của hắn trở nên cực kì mẫn cảm, Vân Hoàng tin chắc hắn đoán không sai.

“Lục Thi Y, tích súc thật nhiều lực lượng, đến lúc thích hợp thì đánh ra một kích mạnh nhất lần nữa”

Con bài duy nhất mà hắn tự tin chính là công kích cường đại của Lục Thi Y, nếu hắn câu giờ đủ lâu, nàng có thể lần nữa phát động đánh chết Băng lang một lần nữa.

Luyện thể chi pháp của hắn vốn thuộc hàng đỉnh cấp nên tốc độ hồi phục của Vân Hoàng cũng rất nhanh. Sau đó chợt nghĩ ra cái gì đó, Vân Hoàng lặng lẽ nhét viên Bạch sắc tinh thạch vào trong y phục của Vân Hoàng, từ lúc nhặt được, Vân Hoàng đã đoán già đoán non viên tinh thạch này không phải phàm vật, lúc này hắn chỉ mong nó có ích một chút.

Băng lang lúc này khắp người chảy ra nhớp nháp dịch thủy màu đen, cặp mắt sâu thẳm vô hồn, nhìn cực kì đánh sợ. Khí tức của nó cũng mạnh hơn rất nhiều.

Vân Hoàng lần này là người chủ động tấn công.

Chát chát chát

Âm thanh chát chúa khi sắt thép va vào nhau liên tiếp vang lên. Vân Hoàng vung trên tay Bích lôi chuỳ, dùng lực đạo mạnh nhất nện vào Băng lang, nhưng đầu Băng lang này quá mức trâu bò, cái đầu đã bị đập đến biến dạng vẫn điên cuồng cắn xé.

Xoẹt!

Tay áo của Vân Hoàng bị một trảo xé rách, bốn móng vuốt nhọn cắm sâu vào trong da thịt, máu tươi chảy ròng ròng. Khuôn mặt Vân Hoàng không đổi sắc, hắn bật lên, xuất người trên không trung, lợi dụng lực quán tính một chuỳ giáng xuống trên thân Băng lang.

”Thiên Hoang trấn trụ!”

Bất quá, bằng một tốc độ không hợp thói thường, Băng lang lăn người về bên trái, mặt đất nơi nó vừa đứng bị một trụ của Vân Hoàng oanh thành bã vụn.

Vân Hoàng lao ra, hư ảnh cự trụ sau lưng hắn lần nữa ngưng tụ lại, Vân Hoàng đạp bộ pháp, trong chốc lát đã tiếp cận Băng lang, hư ảnh cự trụ lần nữa giáng xuống.

Băng lang cũng không làm động tác bé tránh, từ trong miệng nó, một luồng kinh khủng năng lượng tà ác phun ra, trong chốc lát đã bao trùm toàn bộ cơ thể Băng lang, nó trụ lên một tiếng bén ngọn, miệng ngoạm lấy hư ảnh cự trụ,

Rắc! – Một tiếng trần đục như vỏ trứng vỡ.

Thiên Hoàng trấn trụ vỡ nát, Vân Hoàng kinh hãi, tà ác Băng lang chỉ chờ giây phút đó, húc cực mạnh vào ngực Vân Hoàng.

Phốc!

Vân Hoàng bị đánh bay ra xa mười trượng mới ổn định được thân hình, y phục của hắn tả tơi, trên khoé miệng chảy ra một đạo vết máu, mắt trái hắn bị đập trúng, khiến tầm nhìn của hắn bị hạn chế.

Trong chốc lát, tốc độ của Băng lang đã vượt qua phản ứng của hắn.

Vân Hoàng chật vật thủ thế, cương nguyên của hắn cơ bản đã tiêu hao khá nhiều, Vân Hoàng không chắc có thể trụ được bao lâu.

“Lại tới!”

Băng lang lần nữa tấn công, hai móng vuốt như quỷ trải, từng chút một đem Vân Hoàng tiêu hao.

Vân Hoàng biết, Băng lang Nhất cấp yêu thú này linh tri cực kì thấp, nhưng thứ đang ngự trị nó thì không. Cách tấn công, né tránh, hệt như một tông sư võ đạo. Thứ năng lượng ngự trị bên trong Băng lang không chỉ đơn thuần là một đoàn lực lượng, mà còn sở hữu trí tuệ không kém gì nhân loại. Vân Hoàng biết, một số Thiên giai, Thánh giai pháp bảo có thể thai nghén ra mơ hồ linh trí, yêu thú đạt đến Ngũ cấp tương đương với tu sĩ Ngưng niệm cảnh cũng có linh trí cực cao, nhưng không như cái này giảo hoạt năng lượng thể.

Vân Hoàng bây giờ đối với nó không khác nào cá nằm trên thớt là bao. Thậm chí nó còn không tấn công những vị trí yếu hại, hắn dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ được đoàn năng lượng này dự định Vân Hoàng sẽ là đối tượng tiếp theo nó chiếm cứ, thân thể Băng lang đã bị tổn hại quá nặng rồi.

Thực ra kinh nghiệm chiến đấu của Vân Hoàng cũng rất cao, nhưng thân thể của hắn không theo kịp, hắn chỉ có thể miễn cưỡng dùng những kinh nghiệm đó, chèo chống đến tận bây giờ.

Lục Thi Y càng lúc càng xốt ruột, nàng cho đến bây giờ cũng không khôi phục được bao nhiêu, mà Vân Hoàng bên kia, chỉ sợ là cũng gần đạt tới giới hạn rồi.

Thực ra, với phần linh khí vừa khôi phục này, nàng cũng có thể chạy trốn, để lại Vân Hoàng giữ chân Băng lang. Nếu là những người khác, kết cục của Vân Hoàng chắc chắn sẽ rất thảm, nhưng Lục Thi Y nàng không phải người như vậy.

Lục Thi Y cảm thấy, Vân Hoàng so với những tên máu lạnh ngoài kia thì tốt hơn nhiều lắm. Nhân tình lạnh lẽo, lúc huy hoàng chúng có thể là bằng hữu, là tri kỉ, nhưng khi gặp bất trắc, chúng có thể trực tiếp xé mở da mặt, bỏ đá xuống giếng. Loại truyện này trong tu chân giới nhiều như cơm bữa.

Nhưng Vân Hoàng hắn, đến cuối cùng vẫn như một ngọn núi, lặng lẽ đem nàng che chở sau lưng, dù cho sinh tử ở ngay trước mắt, hắn vẫn đứng đó.

Hắn đã hoàn toàn có thể đem ta bỏ lại…

Khi sinh tử chỉ còn là một lằn ranh, mới có thể tìm được chân chính nhân tình.

Lục Thi Y nàng không bao giờ muốn phản bội lại nhân tình của hắn.

Dường như thượng thiên đã đáp lại lời thỉnh cầu của nàng, một nguồn linh khí tinh thuần đến cực điểm đi vàp trong Lục Thi Y thể nội, đạo linh khí này không chỉ tinh thuần mà còn liên tục gột rửa linh khí và thân thể của nàng, tạo cho nàng một cái hoàn mĩ cơ thể không tạp chất, căn cơ vũng chắc tới cực điểm. Lục Thi Y không biết có chuyện gì xảy ra, chỉ biết gắng sức tu luyện.

Tu vi của nàng điên cuồng tăng lên, nhục thân chứa linh khí so với lúc trước nhièu hơn gấp rưỡi, hơn nữa còn được tẩy kinh phạt tủy. Tu vi tăng nhanh, nhưng căn cơ không những bị tổn hại mà còn chắc chắn hơn trước.

Hơn nữa, trong người nàng dường như có một cái gì đó được thức tỉnh.

Vân Hoàng lúc này đã chật vật không thể tả nổi, trên người đã chi chít những vết cắn, cào, xé đủ loại, máu tươi đầm đìa chảy xuống. Nhưng hắn không thể bỏ chạy, Lục Thi Y vẫn còn đang ở đó.

Vân Hoàng đã chết một lần, đối với sinh tử hắn đã có khái niệm, nhưng hắn không muốn vì mình mà những người xung quanh tử nạn.

Lẽ ra hắn nên để Lục Thi Y chờ dưới chân núi.

Hắn không muốn, mình là người đã gián tiếp giết chết Lục Hoa Nữ Đế!

Hắn không muốn vô lực nhìn một cái mặt đơ, ngốc ngốc tiểu cô nương chết trước mặt hắn!

Băng lang dường như đã đùa nghịch chán Vân Hoàng, nó liếc nhìn Lục Thi Y đằng sau, khóe miệng giương lên, lao về phía nàng.

Vân Hoàng ánh mắt tràn đầy tơ máu. Hắn không biết lấy đâu ra sức lực, chạy vụt đến trước mặt Băng lang.

Toàn bộ cơ thể hắn xương cốt va vào nhau, mơ hồ có tiếng long ngâm, Vân Hoàng con mắt huyết hồng, một cái khủng bố quyền phong hạ xuống.

Quyền kình như bạo phát, giống như một đầu viễn cổ cự long gào thét.

Động vào vảy ngược của rồng, chỉ có một chữ chết!

Vân Hoàng trong lúc mê man, đã vô tình bước vào Long đạo một bước.

Băng lang bị cường đại lực lượng thổi bay, toàn thân xương cốt của nó nứt vỡ, nó nghi hoặc nhìn Vân Hoàng, gia hỏa này làm sao có thể bộc phát ra lực lượng như vậy?

Bất quá Vân Hoàng đã dầu cạn đèn tắt, không chịu nổi mà quỵ gối xuống.

Băng lang định bước ra chỗ Vân Hoàng để chiếm xác, nhưng đột nhiên xuất hiện trước mắt nó là một cảnh tượng khó tin.

Lục Thi Y lúc này đã bước ra đằng trước Vân Hoàng, đem hắn nhẹ nhàng tựa vào gốc cây, Lục Thi Y chỉ trong có thời gian ngắn ngủi đã đột phá Lục mạch.

Đôi đồng tử của nàng đã hóa thành hồng sắc, nàng vẫn là Lục Thi Y, nhưng khí chất của nàng thì giống như lột xác.

Lục Thi Y bây giờ như mộng như ảo, tưởng rằng chỉ là một ảo ảnh, sợ rằng khẽ động là sẽ tan biến, nhưng khiến cho người ta không tự chủ được mà trầm mê trong đó.

“Vân Hoàng, cảm ơn ngươi”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.