Vô Song Chi Chủ

Chương 138: Chương 138: Trộm châu




Vân Hoàng cùng tử y thiếu niên tách ra về sau, chi đội ngũ mà hắn cảm ứng được cũng đến.

Toàn bộ đội ngũ có khoảng hơn hai mươi người, nam có nữ có, tất cả đều là người trẻ tuổi.

Có vẻ như là đầy lĩnh của bọn họ, một thanh niên với mái tóc đỏ rực, nhếch mép, ngữ khí tiếc nuối.

“Chậc, lại để hắn chạy mất.”

Sau rồi thanh niên tóc đỏ quay về phía Vân Hoàng, con mắt dần lộ ra sự hứng thú.

Gã cảm nhận được khí tức của Lạc Vô Ngọc mới chạy đến đây, nhìn xung quanh quang cảnh, dấu vết giao chiến lộ ra rõ ràng.

“Uy! Tiểu tử, ngươi có thấy Lạc Vô Ngọc chạy qua đây không?”

Không kịp để Vân Hoàng trả lời, gã miêu tả ra một cáu hình dáng.

“Hắn thấp hơn ta một cái đầu, ưa thích mặc màu tím, lại có chút đàn bà. Ngươi xem, có thấy hay không?”

Hắn dùng linh lực cụ hiện ra bộ dáng của tử y thiếu niên.

Vân Hoàng khoé miệng có chút giật giật, tu sĩ càng về sau thân thể sẽ càng hoàn mĩ, nam tu quả thật có chút giống nữ tu. Ngươi cái này “có chút đàn bà” là đang xúc phạm hầu hết nam nhân đấy ngươi biết không.

“Hừm, có thể chống lại Lạc Vô Ngọc không có nhiều người, mà ngươi nhìn quá lạ mắt.”

“Thôi được, tiếp ta một đao!”

Vân Hoàng con mắt trừng lớn, vừa gặp mặt đã rút đao đánh nhau?

Chưa kịp để hắn suy nghĩ nguyên do, đao đã chém tới. Ánh đao đỏ rực, huyết hồng hoả diễm rực cháy. Một đao cắt ngang eo Vân Hoàng.

Vân Hoàng một chỉ điểm ra, đầu ngón tay cương nguyên ngưng tụ. Hoả đao run rẩy, hắn thuận thế lùi lại, thanh niên tóc đỏ cũng nhất loạt lùi lại.

“Thông Linh cảnh bát cấp hậu kì!”

Vân Hoàng chau mày, người này thực lực, ngang bằng lúc trước tử y thiếu niên.

Thanh niên tóc đỏ buông đao xuống, hảo sảng cười lớn.

“Hay! Thực lực của ngươi rất mạnh! Ta Tư Hạo trước giờ chưa từng kết giao với người yếu.”

“Vân Hoàng.”

Hắn cộc lốc một câu.

“A, ta nhớ ra rồi! Ngươi là Cửu Phủ Chủ tiểu tình nhân...”

Một người đằng sau Tư Hạo giật giật, vội vàng nói.

“Tư đại ca, Cửu Phủ Chủ không thể loạn ngôn...”

“Ta biết, chỉ là nói đùa một chút.”

Tư Hạo cắt lời, nhìn về phía Vân Hoàng, cánh tay đưa ra.

“Vân đồng hữu, ngươi có muốn cùng ta làm một bút? Ta định tìm Lạc Vô Ngọc nhưng hắn chạy mất rồi. Thấy thế nào hả?”

Vân Hoàng thầm suy tính một lát, rất nhanh nói ra.

“Có thể xem xét.”

“Ba trăm hạt châu. Bên ta tám ngươi hai.”

Vân Hoàng có chút ngạc nhiên, ba trăm hạt châu?

Thấy Vân Hoàng có vẻ không hiểu, Tư Hạo liền giải thích.

“Không gian này rất rộng lớn, bên trong này lại bị hạn chế thực lực. Dù là một vạn người cũng không thể lật hết lên tìm châu trong một tuần được. Vì vậy, một số cứ điểm sẽ tập hợp rất nhiều hạt châu, thấp thì mấy chục, nhiều thì mấy trăm. Đây chính là cơ duyên a!”

Vân Hoàng gật đầu, xác thực là như vậy. Hai ngày thời gian, dù cho hắn toàn lực tìm kiếm cũng không tới hai mươi hạt. Lấy tốc độ hiện tại, tối đa bảy ngày kết thúc chỉ có thể thu được trăm hạt là căng nhất. Đổi ra cũng chỉ là một ngàn điểm cống hiến.

“Ta chấp nhận, nhưng sẽ phân công dựa theo sức bỏ ra.”

Tư Hạo cũng làm người không tệ lắm, đối với Vân Hoàng ý kiến không có dị nghị, liền đồng ý.

...

Cách nơi Vân Hoàng cùng Tư Hạo nói chuyện không tính bao xa. Gần gần ngàn người đứng tụ tập lại xung quanh một cái đồi đá lớn. Đồi không có cao lắm, trên đỉnh đồi loá mắt hạt châu lên đếm hàng trăm viên. Xung quanh đồi có bố trí trận pháp, đem hình ảnh bên trong đồi đá trở nên hư ảo.

Ngàn người ở đây, nhưng không ai dám mạo muội tới gần đồi đá trận pháp phạm vi trăm trượng xung quanh.

Tất cả đều đang kiềm chế lẫn nhau vì vậy không thế lực nào muốn làm chim đầy đàn, nếu không kết cục chỉ có thể là bị vây công, trơ mắt nhìn thành quả của mình rơi vào tay kẻ khác.

Vân Hoàng cùng Tư Hạo đội ngũ cũng đuổi tới, Vân Hoàng cũng thầm may mắn khi vừa kịp gia nhập Tư Hạo đội ngũ.

Thật nhiều người!

Ngàn người đang đứng vây ở đây. Lấy hắn một người thực lực mà xông lên sợ rằng cũng bị nuốt đến xương cũng không còn.

Mà một ngàn người này cũng vô cùng toán loạn, chỉ là đang dần sắp xếp thế lực tiến hành tranh đoạt.

Trừ khi hoàn toàn nắm chắc chính mình vừa có thể nhanh chóng cướp đoạt hạt châu, vừa có thể an toàn chạy khỏi đây.

“Xuất thủ!”

Vân Hoàng nói khẽ.

Tư Hạo ngạc nhiên, nhưng cũng không phản bác.

“Trong tình huống bây giờ nếu không xuất thủ thì khi có thế lực tập hợp đủ trăm nhân thủ trở lên, bọn họ sẽ tấn công. Mất trăm người công kích tuy mạnh, nhưng không đồng lòng, xuyên thủng chục người phòng vệ vẫn còn tốn thời gian. Đủ để thế lực cướp đoạt cướp được.”

“Lúc đó, lấy gần hai mươi người chúng ta thì dù có canh cặn cũng húp không nổi.”

Vân Hoàng vừa giải thích xong, tóc đỏ rực rỡ Tư Hạo đã vác đao xông lên, mang theo đội ngũ của mình xông vào. Tư Hạo ánh đao quét ngang đội ngũ, tiến nhập vào trận pháp xung quanh phạm vi

“Ha ha ha!!! Chỗ điểm công hiến này, Tư Hạo ta muốn rồi!!!”

Cuồng vọng, cuồng vọng hết sức!

Một ngàn đệ tử đang đứng đây, Tư Hạo ngươi chưa từng đo đếm cân lượng của mình sao?

“Tư Hạo, ngươi dám!”

“Xông lên trừng trị gia hoả vô tri này!”

“Tư Hạo, một đối một chúng ta không phải đối thủ. Nhưng mà ngươi có thể một đánh mười sao?”

Tư Hạo cười to, hoàn toàn không có để ý, một đao quét ngang đẩy lui ba người. Ngoắc ngoắc tay khiêu khích.

“Đến đây a! Miệng pháo có tác dụng rắm chó gì! Có gì thì xông lên hết đi! Các ngươi mấy cái gà bệnh này chỉ biết sau lưng đấu võ mồm, ta khinh!”

Nhiều người trên trán nổi gân xanh, nguyên bản vốn định làm trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi giờ khắc này xông hết lên. Ra đòn tàn nhẫn, hơn nữa cứ nhè mặt Tư Hạo ra mà đánh.

Tử y thiếu niên Lạc Vô Ngọc thì đứng ngoài xem cuộc vui, hả hê cười trên nỗi đau của người khác. Tư Hạo cái tên đại đâm đầu này, cuối cùng cũng bị ăn quả đắng rồi.

Đột nhiên, Tư Hạo con mắt sáng loáng nhìn về phía Lạc Vô Ngọc. Sợ rằng cả thế giới không biết mà hét lớn.

“Tiểu Ngọc Ngọc!!! Mau tới đây a!!! Ta sắp bị người đánh chết rồi a!!! Đừng có tuyệt tình như vậy a!!!”

Tư Hạo ngữ điệu như oán phụ, mà những người xung quanh cũng lập tức chú ý đến Lạc Vô Ngọc tồn tại.

“Ai là tiểu Ngọc Ngọc!!! Tư Hạo, chết đi cho ta!!!”

Lạc Vô Ngọc đã vô pháp giữ vẻ bình tĩnh, rống to. Mà ngay sau đó, đã có người hướng hắn xuất thủ.

“Chết tiệt! Lão tử và ngươi sau này không đội trời chung, Tư Hạo!!!”

Lạc Vô Ngọc thực lực rất mạnh, vừa ra tay liền băng phong không dứt, đem mười vị Thông Linh cảnh thất cấp khốn trụ. Tư Hạo cười ha hả, hoả đao vừa ra, dù cho ba Thông Linh cảnh bát cấp vây công hắn cũng vội vã thối lui.

Một băng một hoả, đem cả chiến trường quấy thành một vũng nước đục.

Nguyên bản các thế lực lớn kế hoạch liền lập tức sụp đổ, loạn như ong vỡ tổ. Nhìn thấy đánh nhau loạn xạ, nhiều người không giữ được bình tĩnh nữa mà cũng đã ra tay.

Vân Hoàng không có xuất thủ, hắn khí tức giống như biến mất, tận lực để chính mình trở nên không có cảm giác tồn tại. Dần dần nhích tới chỗ đồi đá trận pháp bảo hộ.

Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc tuy rằng có vẻ chiếm ưu thế, nhưng mà tình huống này sẽ không kéo dài lâu, tối thiểu một hai phút sau bọn hắn sẽ bị áp chế.

Vân Hoàng đã tiếp cận cấm chế. Chiến trường loạn thành một đoàn, nhất thời không ai chú ý đến cử động của hắn. Vân Hoàng rờ tay lên vách ngăn, thần thức tiến nhập vào trong trận pháp. Trận pháp này chỉ là đơn thuần phòng hộ trận pháp, không có tính công kích, vì vậy hắn có thể thoải mái dùng thần thức thăm dò.

Hắn đang tìm nơi yếu hại nhất của trận pháp.

Một cái Tam cấp trận pháp, không thể làm khó được hắn bao lâu.

“Đây rồi.”

Vân Hoàng thở ra một hơi, trận kì bay ra, hình thành một cái trận pháp nhỏ. Hắn không muốn trận pháp xung động nên mới phải thiết kế một cái tiểu trận áp chế lại, đồng thời mở ra một lỗ hổng.

Dưới tình huống như thế này, trận pháp xung động không nhiều thì ít người vẫn để ý.

Vân Hoàng thò tay vào, nhẫn trữ vật mở ra, đem từng hạt châu hút vào. Mười hạt, hai mươi hạt, năm mươi hạt, một trăm hạt,...

Đến hai trăm hạt thời điểm. Phía xa một nam tử ánh mắt nheo lại, lẩm bẩm.

“Hạt châu số lượng... đang giảm xuống?”

Hắn thần thức phóng ra, quả thật, số lượng hạt châu đang hao hụt xuống. Có vẻ như kẻ cắp cũng rất thông minh, lấy những hạt châu bên trong trước, sau đó đem đá nhét vào nguỵ tạo như số lượng hạt châu đầy đủ.

Hắn cười, một điệu cười như khinh thường sâu bọ, trò khôn vặt này cũng muốn dưới mắt hắn đắc thủ?

Bên cạnh nam tử, một nữ nhân ăn mặc hở hang, cúu xuống, trước ngực mềm mại ép lấy cánh tay của nam tử, nũng nịu nói.

“Long Thiên chủ nhân, bao giờ chúng ta mới xông lên đây? Trăm người nhân mã đã tập hợp đủ, với tình huống như thế này, toàn bộ đã về tay chúng ta rồi.”

“Những ngu ngốc kia đã tiêu hao kha khá, với thực lực của chủ nhân, bọn hắn có thể ngăn nổi?”

Long Thiên, chính là vị lúc trước mời Vân Hoàng đến tiểu lâu của mình mời chào, cuối cùng bị Vân Hoàng đem tiểu lâu cắt ra. Đánh thủ hạ của hắn mắt mặt. Lúc đó Long Thiên tâm giết người còn có.

Bất quá Lục Thi Y chưa ngã đài, Vân Hoàng an toàn vẫn sẽ luôn được đảm bảo.

Long Thiên hưởng thụ, một mặt trầm ngâm nói.

“Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc không phải đối thủ của ta, nhưng nếu bọn chúng liên hợp lại thì sẽ khá phiền phức. Hao tổn rất nhiều sức lực. Trước mắt chúng cũng không giãy dụa được bao lâu, không cần ra tay.”

Long Thiên đứng lên, trong lòng bốc lên chiến ý, ngữ khí tràn đầy lửa nóng.

“Văn Phú, Lăng Tiến, Thanh Diên, Bạch Ảnh! Chỉ những người này, trong cùng thế hệ mới có thể tạo thành uy hiếp với ta! Tư Hạo cùng Lạc Vô Ngọc tuy mạnh, nhưng muốn đạt đến cấp bậc thiên kiêu hàng đầu thì chưa đủ.”

Văn Phú, Lăng Tiến, Thanh Diên ba người này tu vi đã là Thông Linh cảnh bát cấp viên mãn, Bạch Ảnh tuy chỉ là bát cấp hậu kì đỉnh cao nhưng vì sở hữu thuần linh căn nên sức chiến đấu cũng xếp vào bậc thiên kiêu hàng đầu.

Mà hắn Long Thiên, đã vượt qua bát cấp viên mãn, đạt tới tầng thứ nguỵ cửu cấp Thông Linh cảnh.

Thông Linh cảnh tu luyện càng về sau càng khó khăn, càng tu luyện mới biết lĩnh ngộ thiên địa chi ý đột phá nó khó khăn như thế nào. Đạt đến tầng thứ này, đặc biệt là thiên tài như bọn họ, một tiểu cấp bậc cũng có thể kéo lên chênh lệch.

“Dẫn một nhóm người bắt con chuột kia lại đây. Những cái không phải ai cũng có thể nhúng chàm được.”

Về phần kẻ trộm châu, Long Thiên căn bản không lọt vào mắt, chỉ hời hợt ra lệnh một câu. Đằng sau hắn, mười người lặng lẽ rút đi.

“Bốn trăm hạt.”

Vân Hoàng quan sát xubg quanh, thấy tất cả vẫn đang mải mê tranh đấu thì thở phào một hơi. Giờ đống châu trên đỉnh đồi kia ngoại trừ một trăm hạt bên ngoài ra thì toàn bộ bên trông là hắn móc đá từ đồi đá ra thế vào.

Tất cả đều thuận lợi, chỉ là...

“Aaaa!!! Đừng đánh vào mặt!!!”

Tư Hạo bị mười ba Thông Linh cảnh bát cấp đè ra đánh, khuôn mặt bị oanh tím bầm, xưng vù. Mái tóc đỏ rực bị thuật pháp oanh cháy đen thành cái tổ quạ.

“Đẩy nhanh tốc độ.”

Vân Hoàng thầm nghĩ, dần đem những hạt châu cuối cùng tróc ra vào nhẫn trữ vật. Giống như cảm ứng được cái gì đó, Vân Hoàng liếc nhìn xung quanh.

“Mười người, xem ra ta đã bị phát hiện.”

Những người này không có giao tranh với người khác mà dần dần tiếp cận bao vây cấm chế, đem phạm vi năm mươi trượng xung quanh cấm chế khoá lại. Tu vi của cả mười người này cũng phi thường cao, đều đã đạt đến bát cấp.

Vân Hoàng liếc nhìn về phía Long Thiên, người tại đây đang có tu vi cao nhất, phát hiện Long Thiên thỉnh thoảng liếc nhìn vị trí của hắn thì mới hiểu ra.

Đã vậy thì...

Vân Hoàng tinh thần chấn động, đem toàn bộ hạt châu thu vào trong tay. Thanh âm mang gheo linh lực khuếch tán ra hết cả chiến trường.

“Long Thiên sư huynh!!! Toàn bộ đã lấy được. Mau chạy thôi!!!”

Nói đoạn, hắn khí tức biến mất, như một cái bóng lẻn vào trong đám đông. Tư Hạo cùng đám đàn em cũng nhận ra giọng nói của Vân Hoàng, cuống cuồng xoay người bỏ chạy. Nhưng không ai giờ khắc này để ý đến Tư Hạo nữa, tất cả mũi nhọn nhằm về phía Long Thiên.

“Long sư huynh thực lực mạnh mẽ, nhưng mà muốn nuốt cái này một mình thì không thoả đáng lắm nhỉ?”

“Long sư huynh chỉ cần bỏ ra một nửa, chúng ta tuyệt nhiên không quấy rầy.”

“Sư huynh...”

Những người ở đây tuy rằng trong lòng đã sớm một bụng lửa giận, nhưng mà cũng không dám trắng trợn cướp đoạt. Long Thiên nhìn phương hướng Vân Hoàng bỏ đi, sắc mặt âm trầm vô cùng, nghiến răng kèn kẹt. Mu bàn tay nổi gân xanh, khẽ gằn giọng từng chữ.

“Vân... Hoàng...”

Một thị nữ bên cạnh Long Thiên hất cằm lên, hướng về phía Vân Hoàng chạy trốn cao giọng.

“Là hắn ăn cắp!”

Tất cả đồng loạt nhìn lại, Vân Hoàng cảm giác sau lưng như có hàng loạt ánh mắt hình viên đạn nhằm vào. Không quay đầu tiếp tục chạy. Những đệ tử trước đó có chất vấn qua Long Thiên giờ đã hối hận xanh ruột rồi. Đắc tội oan Long Thiên, lại chẳng thu hoạch được gì, nhất thời mọi sự phẫn nộ đều hướng về phía Vân Hoàng.

Mấy trăm người đã xông lên đuổi theo hắn.

“Vân Hoàng, ta tận lực, cố đừng có bị đánh chết nha.”

Tư Hạo dẫn theo đàn em như vịt chạy, Lạc Vô Ngọc cũng cắn răng đi theo, một mặt truyền âm cho hắn.

Vân Hoàng một quyền đẩy lui ba người, thân hình quỷ mị lẻn vào trong rừng cây, khí tức hoà vào trong thiên địa chi lực. Toàn bộ mất hút. Dù cho thuật pháp có xới tung ba tấc đất xung quanh đó chục dặm cũng không thấy được thân ảnh Vân Hoàng.

Bên phía Long Thiên có người muốn đuổi theo, hắn khoác tay, ngữ khí đã trở về lúc trước trầm ổn.

“Giờ không phải lúc, đến Thiên Thụ tập hợp về sau sẽ không thiếu cơ hội.”

Long Thiên có thể nộ, nhưng tuyệt đối không ngu ngốc.

Vân Hoàng trong mắt hắn con chuột nhỏ này chỉ giỏi trốn chui trốn lủi mà thôi. Đến Thiên Thụ tập hợp thời điểm chắc chắn sẽ lòi đuôi. Bây giờ cho người đi tìm kiếm không chỉ tiêu hao sức lực, không thể loại trừ trường hợp để Vân Hoàng chạy thoát.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.