Vô Song Chi Chủ

Chương 141: Chương 141: Thiên Thụ bên trong không gian




Vân Hoàng tiến nhập vào bên trong tầng sương mù.

Một loại áp lực so với lúc trước còn kinh khủng hơn đổ ập suýt nữa thì đã đem hắn đè bẹp.

Vân Hoàng hít một hơi lạnh, cố gắng làm thanh tỉnh đầu óc.

Xương gót chân, xương đùi của hắn đã gãy, giống như thuỷ tinh bể ra vậy.

Mặc dù chỉ mới đặt chân vào một bước thôi, nhưng sương mù này làm Vân Hoàng cảm quan nhận ảnh hưởng tới cực điểm. Dù hắn có phóng ra thần thức cũng không thể cảm giác được không gian lúc trước khi hắn bước vào nữa.

Một loại hàn ý xông lên tận đại não của hắn, len lỏi bên trong từng tế bào của hắn.

Một loại cô quanh không có năm tháng, một cái người lạc đường vĩnh viễn mất phương hướng của chính mình.

Vân Hoàng đồng tử dần dãn ra, cả người mất đi thần trí. Thân thể cũng không tự chủ được mà buông thõng xuống, cứ đứng ngơ ngơ tại chỗ.

...

Thiên Thụ gốc cây.

Từ lúc Vân Hoàng bước vào lớp sương mù thì đã gần một canh giờ trôi qua.

Tất cả thần sắc đều vô cùng nghiêm nghị, hận không thể thổi bay sương mù nhìn thấy Vân Hoàng tình hình.

Thanh Hư Tông những lần thí luyện trước không phải không có người đặt chân vào được lớp sương mù này. Ví dụ gần đây nhất chính là Thanh Hư Tông hiện tại tông chủ Ninh Trường Hân, thì sau khi bước vào sương mù nàng cũng chỉ bước được một bước, một canh giờ sau thì lá cây trước ngực tiêu biến, liền phán định là thất bại.

Long Thiên nắm chặt tay, chặt đến mức nổi gân xanh, đồng thời trong lòng sát ý cũng đại thịnh.

Vân Hoàng thực lực bây giờ không ra sao cả, nhưng lại nắm giữ tiềm lực ngang bằng, thậm chí vượt qua tông chủ. Một mình tông chủ đã ép cho các Phủ bọn hắn không dám ngóc đầu lên. Lại thêm một cái Vân Hoàng, Bát Phủ với Cửu Phủ ân oán chắc chắn hắn sẽ nhúng tay.

Tình huống xấu nhất, chính là phe tông chủ trực tiếp nâng đỡ Vân Hoàng. Lúc đó, bọn hắn muốn động thủ độ khó không chỉ gấp mười lần.

Long Thiên không phải không nghĩ đến lôi kéo Vân Hoàng. Nhưng lấy tình hình trước mắt cùng hắn chứng kiến tính cách của Vân Hoàng, chín phần mười là sẽ thất bại.

Thiên tài không phải vì mình sử dụng thì không nên đắc tội, mà đã đắc tội thì nhất quyết phải bóp từ trong trứng nước.

...

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ...

Oanh!

Một cỗ trấn động từ trên người Vân Hoàng truyền đến, hồn lực của hắn phóng thích. Hắn ánh mặt dần lấy lại tinh thần, cơ thể cũng lấy lại phản ứng tự nhiên. Lúc này mồ hôi trên mặt hắn vã ra như tắm, toàn thân không thể tưởng tượng được mà run rẩy.

Tất cả không thể tưởng tượng được sự đáng sợ mà hắn vừa trải qua. Là người trong cuộc, Vân Hoàng mới có thể chân chính lãnh ngộ màn sương này đáng sợ, một sự đáng sợ vượt trên đau đớn xác thịt nhiều lần.

Màn sương này, lại có thể đem tu sĩ “đạo” che giấu!

Căn bản của người tu sĩ, không phải là căn cơ tu hành, không phải là thiên tài địa bảo. Mà là chính tu sĩ “đạo”.

Đạo từ này rất khó để chân chính diễn tả, với những tu sĩ ở cấp bậc của bọn hắn đơn giản giống như một con đường, một phương hướng chỉ rõ con đường tu luyện.

Bất kể là mong muốn mạnh lên, cảm giác thủ hộ hay chỉ vì giết chóc cũng là đạo.

Mà màn sương này, đem đạo lộ che giấu, biến tu sĩ thành một con rối không phương hướng, không có mong muốn, không có cảm xúc, không có gì cả. Kể cả mục đích chính mình tồn tại còn không có, còn muốn tu luyện?

Cũng may mà sương mù không có hoàn toàn che giấu được tất cả, mà vẫn còn một tia đạo lộ.

“Có thể đem đạo che giấu, gốc cây này rốt cuộc là gì?”

Thủ đoạn này, không phải Ngưng Niệm cảnh có thể làm được, ít nhất là những Ngưng Niệm cảnh đê giai kia.

“Thiên Thụ...”

Vân Hoàng trong đầu lẩm nhẩn, Thiên trong Thiên Thụ chẳng lẽ chính là Thiên Giai hay sao?

Thiên Giai cấp bậc cổ thụ?

Vân Hoàng cả đời chưa từng thấy qua Tiên Giai cấp bậc bao giờ, chứ đừng nói là Thiên Giai cao cao tại thượng kia.

Thiên Giai đã kinh khủng như thế này, còn Thánh Giai thì sao? Thậm chí Thánh Giai có tồn tại sao?

Vân Hoàng lắc đầu. Quá xa rồi, những đồ vật cấp bậc này quá xa rồi.

Mà hắn để ý hơn là lấy Thiên Giai cấp bậc, cổ thụ này sao còn trốn bên trong Thanh Hư Tông? Lại vui lòng tạo ra một không gian thí luyện cho Thanh Hư Tông? Lấy thực lực của nó, dù là Chân Đan đỉnh cao nhất cũng không ngăn được chứ?

“Mong rằng nó không có hại ta a.”

Vân Hoàng cũng không cho rằng Thiên Thụ vô tri vô giác. Đến Tiên Giai một cục đá còn có thể nói chuyện huống chi là Thiên Giai.

Lực lượng Thiên Thụ lại phủ xuống, không còn màn sương mù quấy rối, Vân Hoàng liền có thế chủ động hơn rất nhiều. Hắn một bước đạp tới, ba loại lực lượng trong cơ thể linh lực, cương nguyên, hồn lực đạt tới một cái đỉnh phong.

Trạng thái Tinh Khí Thần đỉnh cao.

Vân Hoàng cảm thấy toàn thân khó thở, giống như đang chen chúc rất nhiều đồ vật trong người vậy. Hắn khuôn mặt đỏ bừng, một quyền răng rắc đấm ra. Có thể nghe thấy rõ ràng tiếng động giống như xương cốt va chạm vào nhau vậy. Mạnh mẽ Thiên Thụ lực lượng giống như tầng tầng giấy mỏng bị xé rách ra vậy. Nhưng hắn không có chút nào vui mừng

“Không thể duy trì lâu.”

Vân Hoàng thầm nghĩ, phát tiết một cú xong thì lực lượng đã dần bị áp chế xuống. Nhưng như cũ vẫn dao động lợi hại. Mỗi một loại lực lượng riêng biệt hắn có thể sử dụng vô cùng nhuần nhuyễn, nhưng khi ba loại khác biệt lực lượng tập hợp vào nhau thì như ba con ngựa hoang khó thuần vậy.

Lấy hắn khả năng, đem hai loại lực lượng đồng thời không phải khó, nhưng ba loại như một đạo khảm khó vượt qua, Vân Hoàng dù cố như thế nào cũng cảm giác thiếu mất đi một cái gì đó.

Dù sao hắn là cưỡng ép Tinh Khí Thần đỉnh phong, mà không phải tự thân đạt đến Tinh Khí Thần đỉnh phong.

Oanh oanh oanh oanh

“Thiên Hoang... Táng Thần!”

Vân Hoàng trong khu vực như một vị chân chính chưởng khống giả, thiên địa chi lực tuỳ thời theo hắn mà điều khiển. Xung quanh Vân Hoàng, trong hư không mọc ra một cái cánh tay hư ảo. Vân Hoàng một cái khổng lồ phong quyển đấm ra, không phải tay của hắn, mà là cái cánh tay khổng lồ kia.

Thanh thế phong quyển so với lúc trước Vân Hoàng thể hiện trước mặt chúng đệ tử mạnh hơn nhiều lắm. Dù tại đây bị áp chế lợi hại, nhưng ngàn trượng bên trong hết thảy như bị cực nặng vật thể ép vỡ.

“Lên! Thiên Hoang Phá Thiên!!!”

Khổng lồ đại thủ hoá quyền thành trảo, Thiên địa chi lực thôi động đến mức tận cùng. Một trảo cắt ra thời điểm, Thiên Thụ lực lượng bị xẻ ra năm đạo vết rách dài có chục thước. Pháp quyết bấm động, huỷ diệt chi ý nổ tung, đưa năm đạo vết rách phá dài ra toàn bộ tầm mắt.

Vân Hoàng lại đổi tư thế quyền, một quyền lại một quyền nối tiếp nổ ra. Lấy hắn tự mình hạn định, ngần này thần thông nổ ra tuyệt đối sẽ bị vét khô mà chết. Vì vậy những quyền này đánh đấm như man lực giống nhau. Bất quá cũng đặc biệt mạnh phát nổ, khiến cho hắn có ảo giác hư không cũng tuỳ thời mà rung động theo.

Nhưng mà sau mấy chục quyền, đúng chính xác là ba mươi hai quyền, Vân Hoàng đã cảm giác hết xí quách, đến cả hít thở cũng trở nên nặng nề. Rất may, một đạo cuối cùng tường bích lung lay sắp đổ, cuối cùng không chịu nổi nữa mà tan thành mây khói. Xung quanh áp lực chợt biến mất khiến Vân Hoàng đột nhiên có cảm giác hư thoát.

Mặc dù không đến mức bị khô kiệt như lần Chân Đan cảnh đuổi giết, nhưng cũng cảnh báo Vân Hoàng trong người lực lượng cũng không còn lại nhiều.

Hồn lực thu về, Vân Hoàng âm thầm thở phào là phong ấn trong Hồn Hải không có làm loạn. Xem xét chính mình tình hình về sau, Vân Hoàng mới đem lực chú ý đến xung quanh.

Chỉ có một từ mà hắn có thể thốt lên, tiên cảnh a!

Thảm cỏ xanh trải rộng không thấy điểm kết thúc, nơi đây không có mặt trời, nhưng bầu trời vẫn trong xanh. Vân Hoàng đạp cước bộ, xuất hiện trước mặt hắn là một cái hồ rộng lớn, diện tích chắc chắn không dưới trăm dặm vuông.

Vân Hoàng thử đưa tay nhúng vào mặt hồ, chỉ cảm nhận từng trận thư thái thông suốt toàn bộ cơ thể vậy. Như vậy cảm giác hắn đã thật lâu không trải qua, chỉ có lần đầu đem tạp chất toàn bộ đẩy ra mới có thể sánh bằng. Hơn nữa, hắn cảm nhận được nước hồ ẩn chứa lực lượng huyền bí vô cùng, dường như vượt qua phiến không gian tồn tại nên không cách nào chân chính thể hiện ra. Chỉ lấy kì dị lực lượng là hắn hồn lực mới có thể cảm nhận được.

“Kinh khủng thật!”

Hắn không khỏi cả kinh, nơi này chả lẽ là một cái trăm dặm hồ chả lẽ là một đống lớn cực phẩm linh thạch hoá lỏng? Thậm chí hắn ẩn ẩn cảm giác cực phẩm linh thạch cũng vô pháp sánh bằng.

“Không được, làm chính sự làm chính sự.”

Áp chế ham muốn thu lấy nước, Vân Hoàng phi hành vào bên trong trung tâm mặt hồ. Sở dĩ hắn khoing dám, bởi vì hắn không biết việc này có gây nên Thiên Thụ bất mãn hay không. Vân Hoàng không thử, cũng không dám thử.

Dù sao nhân gia là tồn tại so với hắn mạnh hơn vô số lần a! Một ngón tay cũng có thể đè chết ta. Nhỏ yếu đôi khi cũng cần có nhỏ yếu biểu hiện, một con kiến không nên lúc nào cũng tại trước mặt con voi kêu gào.

Ở giữa hồ, Vân Hoàng nhìn thấy một cái ốc đảo nhỏ.

So với trăm dặm hồ nước, ốc đảo liền như một cái chấm nhỏ đồng dạng. Mấy chục dặm khoảng cách phi hành cũng tốn của hắn chút thời gian, đặt chân lên đảo về sau. Một thanh âm hoà ái dễ gần vang lên.

“Chào mừng tiểu hữu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.