Vô Song Chi Chủ

Chương 4: Chương 4: Nhiệm vụ tông môn




Đã gần một tháng kể từ khi Vân Hoàng gia nhập Phong Ngân tông, nhưng mà hắn đến lúc này vẫn chưa có tia linh khí nào trong người. Nguyên nhân là vì trong khoảng thời gian này Vân Hoàng chỉ chú trọng tăng cường nhục thân và thần hồn.

Tôi thể dịch tuy khiến hắn ăn rất nhiều đau khổ, nhưng bù lại hiểu quả tốt đến bất ngờ, công pháp luyênn thể tầng thứ nhất đã đạt đến hỏa hầu tiểu thành, tương đương với nhục thân của Tam mạch tu sĩ. Bất quá tu luyện thần hồn không có quá nhiều thành tựu, hồn lực của hắn bây giờ mới miễn cưỡng đạt tới Nhị mạch tu sĩ.

Vả lại bây giờ, hắn có mộ vấn đề rất nghiêm trọng.

“Mình rỗng túi rồi…”

Vân Hoàng ảo não thở dài, khi còn là tán tu vẫn rỗng túi, trở thành đệ tử tông môn vẫn rỗng túi, thật sự rất chờ mong cái ngày mà của cải của hắn nhiều đến mức đè chết người được a.

Hắn đã móc hết những gì có thể bán, đem đổi lấy linh dược luyện chế tôi thể dịch. Những cũng chỉ đạt đến hỏa hầy tiểu thành.

Bảo sao thể tu lại ít ỏi đến như vậy, nếu không phải công pháp luyện thể của hắn là hàng đỉnh cấp, đổi thành loại công pháp luyện thể khác e rằng phải tốn gấp năm lần tài nguyên.

Căn bản là đốt tài nguyên mà!

Bây giờ Vân Hoàng buộc phải nghĩ cách kiếm điểm cống hiến của tông môn để đổi lấy tài nguyên.

“A! Nhiệm vụ của tông môn! Sao mình lại có thể quên được nhỉ?”

Ở nhiệm vụ đại điện có rất nhiều yêu cầu, những đệ tử muốn kiếm điểm cống hiến sẽ thực hiện các yêu cầu đó và nhận điểm cống hiến.

Hắn bây giờ hoàn toàn có thể đánh ngang cơ với Tam mạch tu sĩ, ít nhất khi hành tẩu sẽ không có vấn đề gì.

Vân Hoàng lập tức tiến đến nhiệm vụ đại điện, bây giờ đang là giữa trưa, là lúc đông người nhất, phải mất một lúc Vân Hoàng mới chen vào được.

Những người ở đây chủ yếu chỉ khai Nhất mạch hoặc nhị Mạch, Tam mạch thì rất hiếm.

Vân Hoàng xem đi xem lại, cuối cùng cũng chọn được một yêu cầu ưng ý.

“Săn mười yêu đan của nhất cấp yêu thú Thiết bì thú, sau khi hoàn thành nhận một trăm điểm cống hiến”

Thiết bì thú là một loại yêu thú nhất cấp đê gia, lớp da trên người chúng khá cứng và dày, lực phòng ngự mạnh, nhưng mà thủ đoạn tấn công thì vô cùng đơn sơ, chỉ có cuộn tròn người lại lại và húc vào kẻ thù. Nói chung là tấn công không chết người được.

Ngày trước, một vị tán tu cao tuổi từng dạy Vân Hoàng cách săn Thiết bì thú hiệu quả nhất. Thiết bì thú tuy hộ giáp toàn thân, nhưng phần thiết bì ở cổ mỏng hơn các chỗ khác, hơn nữa khi phá hỏng sẽ không lànlàm giảm chất lượng của bộ da. Khi đi săn, tốt nhất cứ dự trữ thật nhiều vũ khí, nhắm thẳng vào cổ mà đâm, gãy thanh này lại thay thanh khác.

Vân Hoàng mang theo một bó các các vũ khí như thương, kiếm, rìu, đao,… Những thứ vũ khí này chỉ làm bằng thiết kim bình thường, không phải pháp bảo cho nên lấy bao nhiêu cũng được.

Còn nơi đi săn? Vân Hoàng đến Triêu Hà sâm lâm, một nơi khá gần Phong Ngân tông, nhiều đệ tử Phong Ngân tông cũng hay đi săn ở đây.

Tốn nửa ngày thời gian, Vân Hoàng mới tiếp cận Triêu Hà sâm lâm.

Đi sâu vào trong, cảnh giác được duy trì lên mức cao nhất, kể cả hơi thở cũng bị thu liễm triệt để, lắng nghe mọi động tĩnh xung quanh.

Soạt soạt

Thấy rồi!

Ở cách Vân Hoàng tầm chục thước, có sự hiện diện của hai sinh vật. Hắn rón rén lại gần, quan sát xem là loại vật gì.

Hai con Thiết bì thú!

“Hôm nay may mắn thật!”

Vân Hoàng thầm nghĩ, hắn cứ ngỡ phải tốn thêm chút ít thời gian, ai ngờ vừa vào đã tìm thấy hai đầu.

Vân Hoàng nhẹ nhàng lấy một cái thương sắt ra, cương nguyên được quán thông tụ lại ở đầu mũi thương, hai mắt hắn sắc lẹm. Thương hóa thành một đạo quanh mang bay vụt về phía trước.

Phốc

Máu bắn lên trên không trung, con Thiết bì thú xấu số bị bị mũi tương cắm sâu mấy tấc, lăn ra chết, Vân Hoàng lúc này cũng lộ diện.

Con Thiết bì thú còn lại nhìn thấy đồng bạn của mình bị giết, cả thân hình cuộn tròn lại, tấn công Vân Hoàng. Hắn không né tránh, rút mũi thương từ trên thân của con Thiết bì thú đã chết, lao vào ứng chiến.

Vân Hoàng không muốn bọ da bị tổn hao hoàn toàn nên thương đâm vào góc độ xảp diệu, gần với cổ của con yêu thú.

Mũi thương dù đã được quán thông cương nguyên như dù sao vẫn chỉ là bình thường kim thiết, ngay lập tức bị méo đi, hắn không ngần ngại vứt đi, hắn lấy ra một thanh kiếm.

Xét về sát thương thì kiếm thua thương, nhưng kiếm đối với kiếm thì lực khống chế của hắn thì tốt hơn thương nhiều. Sau hai nhát đâm chí mạng, con Thiết bì thú còn lại cũng chết, đổi lại là thanh thiết kiếm liền gãy đôi.

Vân Hoàng hoàn hảo đem yêu đan và thiết bì lột ra, cẩn thận cất vào túi.

Sau đó, gặp con Thiết bì thú nào, hắn liền lập tức hạ sát, sau đó lấy hết những gì có thể lấy.

“Viên cuối cùng!”

Vân Hoàng móc ra miếng yêu đan cuối cùng. Chuyến đi này kết thúc, mười viên yêu đan đã thu tới tay, hắn còn lấy được thêm kha khá tài liệu nữa.

Vân Hoàng đang định trở về, đột nhiên mặt hắn biến sắc. Vân Hoàng phản ứng cực nhanh, cuộn mình rồi lăn người về phía trước.

Oanh

Ở ngay tại chỗ hắn đứng vừa nãy, một con cuồng sư tràn đầy sát khí hướng tới Vân Hoàng, mà trên mắt trái của nó, một mảnh kiếm găm thẳng vào đó.

“Mãnh Cương sư, nhất cấp trung giai đỉnh phong hung thú”

Mà mảnh kiếm kia, là phần kiếm bị gãy lìa và văng ra xa lúc mà hắn giao chiến với con Thiết bì thú, ai ngờ lại nay trúng đúng con mắt nó.

Lần này thì thảm rồi!

Con Mãnh Cương sư trước mặt, thực lực ngang với Ngũ mạch đỉnh phong tu sĩ của nhân loại, lao vào đánh nhau thì như trứng chọi đá.

Vân Hoàng không ngần ngại thi triển độn thuật, cắm đầu về phía sau mà chạy, Mãnh sư đuổi theo.

Vân Hoàng giảm tối đa cương nguyên tiêu hao vào độn thuật, hắn chon những chỗ có nhiều đại thụ lớn và chỗ hẹp, mong sao có thể câu giờ cho đến lúc hắn rời khỏi Triêu Hà sâm lâm.

Quả thật như Vân Hoàng dự đoán, nó đã bị chặn lại.

Vân Hoàng định thả chậm tốc độ lại thì Mãnh sư làm một chuỗi hành động đáng kinh ngạc, giống như con mèo khi chui qua những chỗ chỉ rộng hơn nửa người nó một chút, sau đó tiếp tục đuổi theo Vân Hoàng.

Tròng mắt Vân Hoàng suýt nữa thì rớt ra. Quá không hợp lí!

Tuy biết Mãnh sư có có miêu gia huyết mạnh nhưng có cần nhất thiết phải giống mèo đến thế không? Kể cả lách qua chỗ hẹp cũng làm được?

Hắn liều mạng thi triển độn thuật. Cương nguyên bị xói mòn nhanh chóng, Mãnh sư cũng tăng tốc độ lên, trong chốc lát đã gần đuổi kịp Vân Hoàng.

Một người một thú như không biết mệt.

Cuối cùng, Vân Hoàng ngã gục xuống, hắn lúc này đã cạn liệt sức lực, chỉ muốn thiếp đi, nhìn Mãnh sư đang tới gần kia, trong miệng lẩm bẩm.

“Xong! Triệt để xong…”

Hắn giờ đây đã lực bất tòng tâm, trừ khi có kì tích mới cứu được hắn.

Nhưng khi bước chân vào bán kính ba mét xung quanh Vân Hoàng, mặt đất bất chợt sụp xuống, Mãnh sư điên cuồng gào thét, cùng Vân Hoàng lúc này đang ngủ say ngã vào hố sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.