Vợ Ơi, Yêu Lại Nhé

Chương 5: Chương 5: Tâm tình không được tốt




“Tiền vi phạm hợp đồng này sao cô lại không biết nhỉ?” Mắt Từ Lạc híp lại.

Diệp Thành, cái tên này sẽ không tuyệt tình đến thế chứ?

Bên kia, Diệp Thành lại nở nụ cười, chỉ là nơi đáy mắt lại toàn băng lãnh, “ về xem lại hợp đồng kia đi, xem phía sau có mấy số 0.”

Từ Lạc mím môi, trong lòng chửi rủa Diệp Thành, vạn lần.

Lưu Tâm Nhã len lén kéo tay áo của Diệp Thành một cái, “ Diệp Thành, đừng như vậy. Chị ấy cũng là người đáng thương, anh đừng cạn tình nghĩa đến vậy. “

“Ồ, cô ta đáng thương?” Trong mắt Diệp Thành hiện lên một tia khinh thường, “ cô ta, đeo bám anh gần 5 năm còn gì, anh đâu có ép cô ta lấy anh. Tự cô ta muốn thế.”

Từ Lạc vốn cho rằng mình cũng chả mấy tội nghiệp cho lắm, nhưng là vừa nghe Diệp Thành nói thế, cô liền thấy tủi thân, lòng chua xót.

Gần 5 năm trời, cô vì hắn mà làm bao nhiêu chuyện. Trợ lí cho hắn sai bảo, tối về nấu đồ ăn cho hắn, làm ấm giường cho hắn, thậm chí bây giờ cô còn đang mang thai con hắn, vậy mà thứ cô nhận được lại chỉ là một câu khinh thường như thế của hắn.

Từ Lạc hít một hơi thật sâu, mắt cô thấy cay cay.

“ Được rồi, Diệp tổng, không cần ngài đây bận tâm, ngày mai tôi sẽ đi làm.”

Diệp Thành ôm Lưu Tâm Nhã lên, gật đầu. Sau đó lại quay đầu lại, “ Cô không cần phải gọi xa lạ thế, gọi tên tôi được rồi.”

Hắn, chả biết vì sao cô lại gọi hắn như thế, khiến hắn không quen.

“Cô cũng có thể ở lại đây hết nửa năm nữa, Bác Long sẽ thu dọn phòng khác cho cô.”

“ Không cần, tôi tự đi tìm nhà được. Ngày mai sẽ dọn đi. Đơn ly hôn tôi cũng đã kí rồi. Phiền Diệp Tổng kí nhanh giùm. Huống hồ, ở lại đây, nhìn hai người oanh oanh, yến yến, tôi buồn ói mất.

Diệp Thành đen mặt. “Cô tự mà lo đi.”

.....

Sáng hôm sau, Từ Lạc tinh thần phấn chấn đi làm như mọi khi.

Nguyên nhân là tối qua khi nhìn bản hợp đồng, cô kinh hãi, ngược lại lại thoải mái mà thêm 5 số 0 nữa vào đằng sau.

Mẹ nó, dù sao cũng không trả được, thế thì cô thêm dầu vào lửa, cho hắn tức chết luôn.

Mang theo giỏ xách tới phòng trợ lý ở tầng cao nhất. Mấy trợ lý khác cũng bận rộn gần cả buổi rồi, các cô chỉ gật đầu chào Từ Lạc rồi lại làm việc của họ.

Từ Lạc vừa mở máy tính ra, Thu Lan giống như con rắn nước lắc mông đi tới.

“Lạc Lạc, mấy hôm trước sao xin nghỉ thế? Bị bệnh.”

Từ Lạc nâng tách trà lên, nhấp một ngụm, “ chút bệnh vặt, hiện tại tôi không sao rồi.”

Thu Lan cũng là một trong những trợ lí của Diệp Thành. Chủ yếu phụ trách những công việc bên phòng tài vụ. Cho đến nay, biểu hiện công việc vô cùng xuất sắc.

Cô hôm nay mặc một bộ body với màu đỏ đô, làm đường cong toàn thân càng thêm nổi bật, câu người. Nhìn mát mắt hơn ngày thường.

Từ Lạc lại nhấp thêm một ngụm trà nữa, “ mấy hôm nay, tôi không đến, không có gì xảy ra chứ?”

Thu Lan lắc đầu, cô nhàm chán đưa tay lật vài cuốn sách trên bàn của Từ Lạc, đôi mi thanh tú khẽ nhíu lại, “ Lạc Lạc, cô đọc cái sách gì thế?.... [ Sách cho bà mẹ mang thai sao?]

Từ Lạc đỏ mặt, có chút xấu hổ. Vội giật cuốn sách lại, cất kỹ, “ không có gì đâu. Sách tào lao í mà.”

Khuôn mặt Thu Lan lộ rõ ý cười, cô ghé sát vào tai Từ Lạc..” này, đừng nói là của cô và Diệp tổng đấy nhé.!”

“Ài...không có loại chuyện này đâu, cô đừng đoán mò.” Từ Lạc giải thích.

“Cô cứ nói tôi biết, gì chứ chuyện cô là vợ của sếp, chỉ mình tôi biết. Xấu hổ, che giấu làm cái gì á! “ Thu Lan hào sảng nói.

Từ Lạc khăng khăng nói, “không có, Thím Lan à, cô hỏi nhiều quá rồi.”

A...Thu Lan cực kì ghét cái biệt danh Thím Lan này, mẹ nữa, cô đã 28 cái mùa xuân rồi, nhưng đâu có già thế.

Thu Lan chẳng sợ cái quái gì, lại sợ người ta gọi mình già. Thế mới có chuyện để nói.

Thu Lan bị Từ Lạc từ chối tiết lộ, mặt không cam lòng mà về chỗ ngồi của mình.

Thật vất vả mới lừa được Thu Lan, Từ Lạc định thở phào nhẹ nhõm, còn chưa hoàn hồn, đầu dây điện thoại bàn ở chỗ cô vang lên.

Cô nhíu mày, đây không phải là từ phòng làm việc của Diệp Thành gọi tới sao?

Bắt điện thoại, Từ Lạc hít sâu một hơi, “ Diệp tổng.”

Bên kia, thanh âm của Diệp Thành rõ ràng đang tức giận. “ Từ Lạc, cô biết bây giờ mấy giờ rồi hả?”

Từ Lạc trả lời cộc lốc. “Gần 9 giờ.”

Diệp Thành dừng một chút, “ tự cô suy nghĩ, cô đã quên làm cái gì!”

Từ Lạc ngẫm nghĩ một lát, “ không biết“.

Diệp Thành điên máu, “mẹ nó cô ngu hả, sao không biết?”

Từ Lạc bị Diệp Thành ép đi làm, tâm tình vốn đang bực bội, giờ lại bị hắn rống như thế, cô càng phiền lòng, điên lên liền gắt lại. “Đúng, tôi không biết đấy, anh có chuyện mau nói, không có chuyện thì cút.!”

Cô hiện tại, đang rất sôi máu, nếu mà làm cô điên nữa, cô đốt nhà hắn luôn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.