Vợ Ơi, Về Nhà Nào!

Chương 20: Chương 20: Thì ra ngay từ đầu là lỗi của em?




Trong gian phòng lớn, không khí ngày càng căng thẳng, cô ngồi đối diện Cố Minh Minh, tay nắm chặt, cắn răng nhìn người phụ nữ đang thảnh thơi ăn điểm tâm buổi chiều. Cô gái này có đôi mắt dài, so về vẻ bề ngoài hai người có độ đẹp ngang bằng nhau, nhưng cô ấy có nét đẹp của một cô gái lai. Còn cô đẹp theo cách riêng của mình. Với mái tóc bạnh kim của mình, làn da trắng sáng của cô ta tô điểm cho đôi môi đỏ thắm. Một cô gái đẹp như vậy đúng là chỉ có là con gái của giới thượng lưu. Cô từ nhỏ đã rời xa gia đình đến thành phố lớn này bươn trải cảm giác vừa học vừa làm, tuy vậy cô vẫn duy trì được vẻ đẹp quyến rũ của mình từ mẹ. Mẹ cô ngày xưa là đệ nhất hoa khôi toàn khối trung học, còn cô là đệ nhất mỹ nhân cả trường đại học kinh doanh, lý nào cô gái kia lại nói cô là loại người ngây thơ chứ? Nói về kinh nghiệm cuộc sống này chắc gì cô ta bằng cô.

Cố Minh Minh lịch thiệp rút trong túi áo ra một hộp xì gà, cái cách bật lửa châm điếu thuốc cũng làm cô si mê, mọi cử chỉ của cô ta đều có sức hút. Trước kia cô rất ghét mùi khói thuốc, đặc biệt ghét nhất ai hút thuốc. Nhưng cô không ngờ khi cô gái này nhả khói ra lại có ma lực cuốn hút cô chăm chú nhìn như vậy. Đến khi cô ta quay sang nhìn cô, cô mới giật mình đảo mắt sang phía khác.

“Cô hút không?” Cố Minh Minh chĩa hộp xì gà ra trước mặt cô, cô vội lắc đầu ngay. Từ nhỏ cô đã không thích những người xa đoạ, việc hút thuốc đối với cô cũng là thói quen xấu, huống hồ cô còn chưa hút thuốc bao giờ!

“Cảm ơn, tôi không biết hút thuốc.

“Ha ha, thoải mái đi, khi tâm trạng không tốt hút một điếu sẽ làm ta thoải mái hơn!”

Cô gái này cười thật duyên dáng, một cô gái tốt như vậy lẽ nào lại nói dối cô để được vào nhà này ngồi chơi? Lời nói cũng cô lịch sự vô cùng. Nhưng nó không làm cô bớt thấp thỏm những lời cô ta giải thích trước đó.

“Cô...thật sự là vị hôn thê của Lục Tiêu Bá?” Cô bặm bặm môi muốn né tránh ánh mắt trực tiếp của cô ta.

“Tôi không lừa cô!” Nói rồi cô nhả một hơi khói. “Tháng sáu hai năm trước, có một hiểu nhầm nho nhỏ tôi đã bỏ anh lại đây để đi Indonesia du học. Trước đó chúng tôi đã yêu nhau và bên nhau được nhiều năm rồi. Hai năm nay tôi luôn canh cánh trong lòng, rốt cuộc cũng không nỡ rời xa anh ấy mà quyết định về đây.” Ánh mắt cô ấy đen lại, nhìn xa xa phía cửa sổ. Hương thơm điếu xì gà trên tay cô lan toả khắp phòng, một mùi hương nhàn nhạt nhưng khó quên.

“Tháng sáu. Hai năm trước?” Cô kinh ngạc. Thời gian đó...chẳng phải là lúc anh và cô vô tình gặp nhau ở quán bar sao?

“Đúng vậy. Chính xác là ngày rằm tháng sáu.”

Cô run run nhớ lại. Ngày rằm sao? Cô và anh gặp nhau vào cuối tháng năm ấy. Chỉ cách ngày cô ta xa anh nửa tháng. Nửa tháng ngắn ngủi? Tại sao anh lại đến bên cô? Cố Minh Minh xinh đẹp tài giỏi, anh là người có đức có tài, lý nào mới rời xa anh đã đến với người phụ nữ khác? Quãng thời gian đó anh đã làm mọi cách ức hiếp cô quá đáng. Ngăn cô và Trần Phong đến với nhau. Làm mọi cách theo đuổi cô, đưa cô về nhà, yêu thương cô, kết hôn với cô. Tất cả mọi chuyện là như thế nào?

“Tôi khuyên cô hãy rời bỏ khỏi anh ấy! Chúng tôi sinh ra đã được sắp đặt, vốn dĩ đã đính hôn ước. Anh ấy chỉ yêu tôi mà thôi. Còn chuyện anh ấy kết hôn với cô, chắc chắn là do suy nghĩ chưa chín chắn, tạm thời có ý định yêu chơi với cô nên không suy nghĩ nhiều.”

“Không..không phải vậy!”

“Dám hỏi cô Tô, hai người đã kết hôn, vậy sao còn chưa công khai mối quan hệ? Tại sao tôi không thấy ảnh cưới? Cũng không tổ chức hôn lễ?” Nói rồi cô ta lại nhếch mép lên nhìn cô từ xa khinh khỉnh.

“Chuyện này...” Cô lắp bắp không nói lên lời, biết giải thích sao đây? Nếu nói rằng vì cuối năm nay mới là ngày đẹp cô ta có tin không? “Chúng tôi sẽ tổ chức hôn lễ vào cuối năm nay...”

Quả nhiên cô ta giật mình, nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh mà cười bình thản.

“Tôi tin rằng sẽ không có đám cưới nào cả!” Cô ta gạt đi tàn thuốc, tiếp tục đưa lên miệng.

“Tại sao cô tự tin như vậy?”

“Hừ. Cô hãy gọi cho anh ấy, nếu muốn giải thích thì tôi muốn anh ấy về nhà ngay lập tức.”

“Được!”

Hồi chuông chờ kêu lên từng tiếng một, cả căn phòng im lặng chờ đợi phía anh nhấc máy.

“Hiểu Du?” Giọng anh trầm ấm, cất lên khiến cả hai người mỉm cười.

“Anh có bận không? Có thể về bây giờ không?” Cô vừa nói vừa liếc mắt sang Cố Minh Minh.

“Anh còn chút việc. Nếu không có gì gấp thì...” chưa kịp nói xong cô đã lên tiếng đàn áp giọng anh “Cố Minh Minh...” nghe thấy cô thốt cái tên này, anh lập tức im lặng.

“Em nói gì vậy?”

“Cố Minh Minh cô ấy đang ở đây!”

“...”

“Cô ấy đang đợi anh...”

“... Hiểu Du, dù có chuyện gì xảy ra, em nhất định phải tin anh, đừng nghe ai nói xằng. Anh sẽ về ngay.” Anh nói đầy khẩn thiết làm cho cô thêm hoang mang, tại sao anh lại kích động như thế? Anh và cô ta...thật sự có mối quan hệ như nào?

“Ừm...” Cô dập máy luôn. Lo lắng nhìn vào số điện thọai của anh.

Lục Tiêu Bá. Anh đang trốn tránh điều gì?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.