Vợ Ơi Theo Anh Về Nhà

Chương 17: Chương 17




Công ty quảng cáo XXX quy mô không nhỏ, trong giới quảng cáo cũng có chút địa vị, đương nhiên những điều này đều viết trong phần giới thiệu tóm tắt của công ty, cụ thể tình hình như thế nào tôi cũng không biết. Dù gì thời buổi này nói dối không phạm pháp, chỉ cần da mặt bạn dày, bạn có thể tùy ý bịa đặt.

Nhưng nhìn vào phần tóm tắt của công ty này hồi lâu, càng xem càng thấy quen, cuối cùng phát hiện, hóa ra tập đoàn nắm giữ công ty này lại là tập đoàn Nam Tinh. Tôi đã từng mua cổ phiếu của tập đoàn này, khi đó là vì Hạp tử khuyến khích, sau này phát hiện, lại còn tăng giá, hơn nữa tăng không ít. Bởi vì cổ phiếu thuộc tập đoàn Nam Tinh này thu lợi lớn nhất, cho nên ấn tượng cũng sâu sắc một chút.

Thế là, trong chốc lát, tình cảm của tôi đối với công ty quảng cáo XXX này như ngồi trên tên lửa, bay thẳng lên cao. Người bình thường đều như vậy, ai mang đến lợi ích cho bạn thì bạn sẽ nhìn họ thuận mắt…đương nhiên trừ tài sản bất nghĩa ra.

Thế là tôi hạ quyết tâm, sẽ đi đến công ty quảng cáo XXX này, dù gì Vương Khải kia là tổng quản lý nguồn nhân lực của công ty bọn họ, chỉ cần tôi có chút năng lực, vậy thì kết quả chắc cũng có thể nói được, tôi vô sỹ nghĩ như vậy.

Để lưu lại ấn tượng tốt với ông chủ mới, sáng hôm nay tôi dậy rất sớm, chăm chút kỹ càng. Giang Ly nhìn thấy tôi trang điểm, hiếu kỳ hỏi: “Cô đi hẹn hò à?”

“Không, tôi phải đi làm.” Lão nương cuối cùng cũng ca hát rồi giải phóng nông nô, không cần làm đầu bếp kiêm bảo mẫu của Giang Ly nữa, đáng vui mừng, đáng vui mừng!

Giang Ly khinh thường nói: “Cô ở nhà đi, tôi trả cô tiền lương.”

Xí, ai thèm chứ! Tôi nghênh ngang, kiêu ngạo ngẩng cao đầu nói: “Là một cô gái thời đại mới, người phụ nữ mạnh mẽ mới là mục đích cuối cùng của tôi, hãy hiểu cho tôi.”

Ngữ khí của Giang Ly càng thêm vẻ khinh thường: “Cô có thể làm một người phụ nữ thành công đã không dễ dàng rồi, còn là người phụ nữ mạnh mẽ nữa sao?”

Tôi tức giận: “Ai không thành công? Tôi rất nữ tính đấy!”

“Vô vị, dù gì khi còn nhỏ bị người ta đuổi ở phía sau gọi là cô gái nam tính lại chẳng phải là tôi.” Giang Ly nói, không thèm để ý đến tôi nữa, đi vào trong bếp.

Này này, đó là khi còn nhỏ, được chưa nào! Tôi phát hiện mình thực sự có tiềm năng đào bới – luôn đào bới để chon mình xuống, sau đó Giang Ly sẽ ở bên cạnh thuận thế giẫm them hai nhát, thảm quá!

Đương nhiên Giang Ly cũng không đắc ý được lâu, anh ta đi một vòng trong bếp, rồi phẫn nộ mà xông ra ngoài, đến trước mặt tôi, nói: “Bữa sáng đâu?”

Tôi không để ý đến anh ta. Thừa lời, chuyện này còn chưa nhìn ra sao, tôi cả buổi sáng ngủ dậy bận, ai có hơi sức đâu hầu hạ anh!

Giang Ly không chấp nhận, nói: “Cả một buổi sáng cô chỉ có tô trát khuôn mặt mình thế này ư?” Tôi cảm thấy thành tích ngữ văn của Giang Ly khi đi học nhất định còn tệ hơn tôi, trang điểm đẹp đẽ đến miệng của anh ta lại thành “Tô trát”, thật kinh dị.

Bởi vì tâm trạng tốt, tôi không so đo với anh ta, thu dọn một chút, đi ra ngoài.

Hễ nghĩ đến bộ dạng u buồn của Giang Ly, tôi liền thích thú. Không có cách nào, một người bị ức hiếp quen rồi, luôn muốn đòi lại một chút vốn nhỉ?

Cân nhắc đến việc tôi là do Vương Khải giới thiệu, tôi định tìm Vương Khải trước, đến khi đó bảo anh ta đưa tôi đi gặp phó tổng giám đốc của anh ta, ít nhiều cũng có thể tiếp thêm sức mạnh cho tôi, có người quen dễ làm việc hơn.

Tôi đến trước bàn tiếp tân của công ty quảng cáo XXX, nói với cô gái trực quầy: “Tôi đến tìm tổng quản lý nguồn nhân sự các cô.”

Cô gái kia lịch sự cười với tôi, nói: “Xin hỏi cô là cô Quan Tiểu Yến phỉa không? Mời cô đi theo tôi, Vương phó tổng đang đợi cô.”

Tôi gật đầu tự nhiên với cô ấy, sau đó cùng cô ấy đi vào thang máy.

Cô gái lễ tân đưa tôi đến cửa một phòng làm việc, nhìn chữ viết của tấm biển treo trên cửa “Phó tổng giám đốc”, tôi nghĩ trong long, con người Vương Khải này nghĩ thật chu đáo.

Thế là tôi vui mừng đi vào trong. Vốn cho rằng có thể nhìn thấy bóng dáng của Vương Khải ở trong phòng làm việc, nhưng mà đợi khi tôi đi vào trong mới phát hiện, cả phòng làm việc chỉ có một người.

Lúc này người kia đang ngồi trước bàn làm việc, đọc báo.

Tôi hắng hắng giọng, đi lên phía trước lễ phép nói: “Phó tổng, xin chào, tôi là thư ký của ông, Quan Tiểu Yến.”

Người kia từ từ hạ tờ báo xuống, lộ ra khuôn mặt. Khuôn mặt đó ngoài vẻ đẹp đẽ ra, đặc điểm lớn nhất chính là luôn có một nụ cười hờ hững.

Khuôn mặt này mọi người đều không xa lạ, bởi vì chủ nhân của nó chính là Vương Khải.

Lúc này tôi giống như diễn viên cầm nhầm kịch bản, đứng nguyên tại chỗ không biết làm thê nào. Ai có thể bảo cho tôi, đây rốt cuộc là chuyện gì không?

Vương Khải dựa lưng vào ghế, thong thả nói: “Thư ký Quan, chào mừng cô!”

Tôi hoảng hốt vỡ lẽ, thiện tai, Vương Khải là phó tổng ư? Anh ta không phải là tổng quản lý nguồn nhân lực sao? Chẳng trách tối qua lại vội vàng out như vậy, tám phần là sợ tôi hỏi anh ta tên của phó giám đốc là gì rồi. Kỳ quái, lúc đó sao tôi lại ngốc như vậy…

Lúc này Vương Khải háo hức xem phản ứng của tôi, dường như rất hài lòng.

Tôi thực sự có một loại kích động, muốn xông đến nhổ sạch tóc trên đầu anh ta, tiểu tử này ngày nào không thả một vài con thiêu thân thì sẽ chết sao?

Vương Khải nhìn ra sự bất mãn của tôi, cười vui vẻ nói: “Tôi làm thế này chẳng phải là muốn cho cô một bất ngờ sao?”

Tôi kìm nén cơn tức giận trong long, nói: “Vậy anh làm gì mà phải nói dối?”

“Tôi không có.” Vương Khải vô tội nhìn tôi, ánh mắt đó giả vẻ tổn thương, khiến người ta nhìn mà phẫn nộ.

Tôi vừa muốn chất vấn anh ta vì sao lại mạo xưng là tổng quản lý nguồn nhân lực, nhưng đột nhiên nhớ ra hình như anh ta thực sự không thừa nhận, chỉ là không phủ nhận, mà tôi thì cứ luôn cho rằng như vậy…Mẹ kiếp, lại bị tên này đùa cợt rồi!

Được rồi, cứ coi như là vì bản thân tôi ngốc, được rồi!

Nhưng mà Vương Khải thành cấp trên của tôi? Điều này tôi luôn cảm thấy khó chịu. Cấp trên mà, vốn dĩ nên kính nhi viễn chi, nhưng nếu như người cấp trên này trước đây cùng bạn đánh quái, cùng bạn trêu đùa, vậy sau này bạn phải đối xử với anh ta như thế nào đây? Tiếp tục đánh quái, trêu đùa sao? Tôi không làm được. Kính nhi viễn chi? Dường như vẫn không làm được

Tôi đắn đo suy nghĩ, cuối cùng nói: “Vương…phó tổng, anh có thể nào đổi chức vụ cho tôi không?”

Trong mắt Vương Khải có ý cười, giống như con sói vừa mới trêu đùa cô bé quàng khăn đỏ vậy. Đương nhiên tôi biết chuyện này cũng không trách anh ta được, chủ yếu là tướng mạo anh ta. Nghe nói trong thế giới này, một người đàn ông có thể gộp dung mạo và sự thô tục làm một thực sự không nhiều, Vương Khải chính là phần tử trung kiên đó.

Lúc này Vương Khải cười cười với tôi, nói: “Vì sao cô lúc nào cũng tránh tôi, thật sự sợ mình không kìm nén được mà dụ dỗ tôi?”

Câu nói này giống như tôi là một yêu tinh, còn anh ta là một pháp sư giáng ma vậy. Tôi đang muốn phản bác anh ta, lại nghe thấy anh ta nói: “Tôi mời cô đến là để cô làm việc cho tôi, cô lại nghĩ gì đó?”

Từ biểu hiện của anh ta khi nói câu này, tôi thực sự nhìn không ra anh ta đang giả vờ nghiêm túc hay là ngiêm túc thực sự, nhưng vừa nghĩ đến khi ở Maldives anh ta nói với tôi lý luận “Nghĩ thông rồi” của anh ta, tôi liền thư thái thoải mái. Xem ra đàn ông dung tục như Vương Khải ở phương diện công việc vẫn rất tích cực, rất trong sáng, điểm này khiến tôi phải lau mắt mà xem rồi.

Thế là tôi thu hồi long tiểu nhân của mình lại, nói: “Vương phó tổng, sau này tôi là thư ký của anh rồi.”

Vương Khải cười híp mắt, gật gật đầu vẻ hài long.

Mặt dày mà kể, thư ký tôi đây sáng hôm nay làm việc cũng không tồi.

Thực sự muốn làm tốt công việc của thư ký cũng không phải là khó, đương nhiên nếu như bạn buộc phải làm rất tốt, kết quả lại rẽ sang một hướng khác. Con người tôi không có chí lớn, mọi chuyện đều làm đại khái là được rồi, đây là cách suy nghĩ không có tiền đồ chút nào. Làm một thư ký đủ tiêu chuẩn, chỉ cần chuyên tam làm việc, nghe lời lãnh đạo, ít nhiều phải có mắt nhìn một chút, vậy là gần được rồi. Còn những vấn đề khó, đều đá cho Vương Khải tự mình giải quyết. Nói trắng ra, trời sinh tôi là kẻ vất vưởng. Nhớ lại những lời sáng nay nói với Giang Ly muốn làm người phụ nữ mạnh mẽ, tự mình cũng cảm thấy xấu hổ.

Rất nhanh đã đến trưa rồi, buổi trưa có một tiết mục rất vui vẻ, đó chính là ăn cơm.

Trong công ty quảng cáo XXX có phòng ăn cho nhân viên, theo như Vương Khải nói, đồ ăn cũng khá được. Thế là anh ta lấy danh nghĩa đón nhân viên mới, chuẩn bi mời tôi ăn cơm ở nhà ăn nhân viên.

Chúng tôi chọn mấy món, rồi tìm chỗ ngồi trong phòng ăn. Điều khiến tôi cảm thấy kỳ quái là, xung quanh luôn có những ánh mắt chiếu về phía chúng tôi, đương nhiên tôi chỉ là hạng vô danh tiểu tốt, cùng lắm chỉ có thể làm nền, vậy thì ánh mắt của những người này chắc là tập trung vào Vương Khải

Tôi rất hiếu kỳ, bèn hỏi: “Vì sao mọi người luôn nhìn anh thế? Anh là sinh vật ngoài hành tinh à?”

Vương Khải cười nói: “Có lẽ là bởi vì tôi đẹp trai quá đó.”

Trình độ vô sỉ của Vương Khải trước đây tôi đã lĩnh giáo qua rồi, cho nên cũng không để ý lắm, tiếp tục nói: “Vậy những người đàn ông kia vì sao cũng nhìn anh? Lẽ nào công ty của anh thực sự là đại bản doanh của người đồng tính?”

Vương Khải lộ ra một nụ cười khổ hiếm thấy: “Thực sự không hiểu được suy nghĩ của hủ nữ các cô, đồng tính có ý nghĩa như vậy sao?”

Nói với anh bao nhiêu lần rồi, tôi không phải là hủ nữ!

Để tránh hiềm nghi, Vương Khải lại giải thích: “Tôi rất ít đến đây ăn cơm, hôm nay đến, có lẽ bọn họ cảm thấy rất kỳ quái.”

Hóa ra là vậy, vậy bình thường anh ăn ở đâu? Tôi cảm thấy câu hỏi này vừa nhắc đến, chắc chắn anh ta sẽ trả lời “đều có người đẹp chuyên trách mang cơm đến phòng làm việc cho tôi”, ôi, như vậy thì chắc tôi chưa ăn cơm đã nôn rồi…

Tôi gắp một miếng thịt nếm thử, cũng được.

Vương Khải không động đũa, nhìn tôi nói: “Sao nào, mùi vị không tồi chứ?”

“Cũng được, kém hơn nhiều so với tôi làm.” Tôi thừa nhận tôi đang nói khoác, đồ ăn tôi làm cũng chỉ thế này thôi. Dù gì chỉ là đùa thôi mà, Vương Khải cũng sẽ chẳng tin.

Vốn dĩ, ở trước mặt lãnh đạo, khoa trương như thế này là không đúng, nhưng mà với Vương khải, tôi thực sự rất khó coi anh ta là lãnh đạo. Ban đầu, anh ta là bạn trên mạng của tôi, sau đó phát triển thành bạn tôi, bây giờ thành cấp trên, tôi muốn cải chính một chút thái độ của mình, ai biết được người này từ trước đến nay không coi mình là cấp trên, muốn nói gì thì nói. Kịch phải hai người cùng diễn, bây giờ anh ta muốn bãi công, bạn nói xem, tôi có thể độc diễn không? Tôi diễn cũng chẳng có ai xem. Cho nên bây giờ tôi và anh ta, vẫn giống như lúc mới quen ở Maldives (nên nói, công nhận), cảm giác này rất quen thuộc.

Vốn cho rằng Vương Khải sẽ thẳng thừng phản kích tôi, nhưng không ngờ anh ta chỉ cười nhạt, nói: “Thực sự muốn nếm thử đồ ăn cô làm.”

Vậy thì anh cứ muốn nhé, dù gì tôi cũng không làm cho anh ăn. Giang Ly kia đã đủ giày vò người ta rồi, thêm Vương Khải nữa, tôi còn sống nổi không?

Vương khải thấy tôi không nói, lai hỏi: “Chồng cô nhất định thường xuyên ăn cơm do cô làm nhỉ? Anh ta thật có phúc.”

Tôi lắc lắc đầu, nói: “Phải xem anh ấy có dỗ cho tôi vui được không.”. Đây không coi là nói khoác nhỉ, mọi người cùng có lợi mà?

Vương Khải hứng thú hỏi: “Vậy anh ta dỗ cô thế nào?”

Tôi thực sự không có mặt mũi nào nói cho anh ta biết, điều kiện tôi làm cơm cho Giang Ly là anh ta phải ngủ cùng tôi. Đương nhiên lời này nếu như nói ra, vào trong đầu người khác, đặc biệt là trong đầu của người như Vương Khải đây, chắc chắn sẽ biến thành ý khác. Thế là tôi đành chuyển đề tài: “Vương Phó tổng, vì sao thư ký trước của anh lại nghỉ việc, có phải là bị anh ức hiếp không?”

Vương Khải lắc đầu, trả lời: “Là tôi cho cô ta từ chức.”

Toát mồ hôi, dường như lại câu hỏi không nên hỏi rồi, ăn cơm thôi, ăn cơm.

Sau đó Vương Khải nói một câu, làm tôi suýt chút nữa đang ăn cơm mà nghẹn chết. Anh ta nói: “Thư ký kia xinh đẹp quá, ảnh hưởng đến công việc của tôi.”

Sau đó anh ta liền tìm một người xấu? Sau đó anh liền tìm tôi? Ông trời ơi, có người mặt trơ thế này chứ?!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.