Vợ Ơi! Cho Anh Xin Lỗi

Chương 4: Chương 4: Tán tỉnh




Hoàng Ân chở Nhã Trúc tới công ty cô xin phỏng vấn. Bất ngờ hơn là công ty ấy là chi nhánh con của Hoàng Ân. Nói rõ hơn là Hoàng Ân đam mê nước hoa, mà ba mẹ lại kinh doanh bất động sản. Anh theo nghiệp của ba, nhưng vẫn lén mở công ty chuyên nhập khẩu và phân phối nước hoa chính hãng của các nước trên thế giới. Công ty này, Hoàng Ân nhờ một người bạn đứng tên pháp nhân. Trong công văn mở công ty, anh là đại cổ đông nhưng không ai biết. Họ chỉ biết Hoàng Ân là khách vip, khá thân với giám đốc. Hoàng Ân nhìn biển hiệu phì cười. Anh đứng nhìn Nhã Trúc ôm hồ sơ đi vô văn phòng mà xoa xoa mi tâm, môi mỏng khẽ nhếch, lên xe rời đi. “Nếu là định mệnh ắt có an bày, duyên của anh và em đã định sẵn rồi cô bé ngày xưa ơi!“.

Hoàng Ân điện thoại cho giám đốc công ty HA, yêu cầu nhận Nhã Trúc. Giám đốc cũng khá bất ngờ vì anh chưa bao giờ tham gia vào nhân sự của công ty. Kim Thoa quan sát Nhã Trúc một lượt từ trên xuống dưới, cau mày suy nghĩ: “con bé ròm này, điện nước chỗ thiếu trên thiếu dưới, đâu phải mẫu người của anh ấy, sao lại....” Quan sát xong, Kim Thoa đẩy lại cặp mắt kính, mời Nhã Trúc ngồi.

- Em tên Nhã Trúc, mới du học về nước?

- Dạ, em tên Nhã Trúc, nhưng không phải em đi du học, mà em ở Mỹ mới về Việt Nam định cư lại.

Kim Thoa cảm thấy Nhã Trúc thật ngứa mắt, mới ngày đầu phỏng vấn đã trả treo. Kiểu con gái láo xược như vậy càng không phải gu của anh. Kim Thoa lườm Nhã Trúc, tiếp tục nhìn vô hồ sơ.

- Em không nên trả treo với tôi. Du học cũng là học ở nước ngoài. Em là người Việt, sống rồi làm việc ở nơi khác Việt Nam cũng là học. Em phản biện mà mục đích vẫn là 1, tốt nhất nên im lặng, còn có thể gây thiện cảm với người đối diện.

- Thưa chị, trung thực luôn là đức tính hàng đầu của con người. Rõ ràng em là người Mỹ gốc Việt, em không đi du học, sao lại phải thừa nhận việc mình không làm chỉ để lấy thiện cảm ạ. Chẳng lẽ chị thích thuê nhân viên dối trá chỉ biết lấy lòng chị?

- Emmmmm!!!!

Kim Thoa ngước lên, mặt đanh lại, giận dữ. Còn Nhã Trúc vẫn bình thản, không buồn không vui chăm chú nhìn Kim Thoa. Nhưng do mới bị say nắng, gương mặt cô còn nhợt nhạt, và mồ hôi bắt đầu vã ra ướt tóc bệt lại, dù máy lạnh vẫn chạy rì rì. Nhưng ngồi ở vị trí của Nhã Trúc, máy lạnh không thổi tới, còn bị ánh nắng hắt qua cửa sổ chiếu trực diện, không nóng mới lạ. Kim Thoa lại nghĩ cô bé sợ mình nên nhợt nhạt, đổ mồ hôi, tâm tình cũng dịu đi đôi chút. Kim Thoa lại cúi xuống xem hồ sơ, “địa chỉ nhà cũng xa nhà của Hoàng Ân, sao lại quen biết nhỉ. Thôi tạm thời nghe anh nhận vô làm, rồi từ từ kiếm cớ đuổi. Nhìn vóc dáng gầy nhom, tiểu thơ thế kia thì làm chắc 3, 7, 21 ngày tự cút thôi.” Cô đóng lại xấp hồ sơ, đưa cho Nhã Trúc

- Tất nhiên tôi cần nhân viên ngay thẳng rồi. Em cầm hồ sơ qua phòng nhân sự nhận việc.

Nhã Trúc nhận lại hồ sơ, cúi chào Kim Thoa rồi đi ra ngoài, lòng đầy thắc mắc. “Quái, phỏng vấn xin việc không hỏi về kinh nghiệm chuyên môn, lại hỏi toàn chuyện ngoài lề, giám đốc gì buồn vui thất thường, vậy mà điều hành công ty được cũng lạ“. Cô đi ra tới cầu thang mới nhớ không biết phòng nhân sự ở đâu. Mà quay vô trong hỏi mụ giám đốc kia thì khỏi luôn đi. May sao có cô lao công đang lau cầu thang, Nhã Trúc vội chào làm quen, hỏi phòng nhân sự. Cô cầm hồ sơ xuống lầu hai, mở cửa vô phòng. Trưởng phòng nhân sự tên Nhân, là anh chàng kính cận nhìn như mọt sách. Anh cầm hồ sơ của Nhã Trúc coi coi, rồi ok luôn.

- Ok, ngày mai em đến đây nhận việc. Chúc mừng em gia nhập đội ngũ công ty HA.

- Dạ, em cảm ơn. Hihi.

- Sao lại cảm ơn, em bỏ sức ra phục vụ công ty, công ty cảm ơn em mới đúng chứ. Hahaha. Giờ anh bận chuyện rồi, không tám với em được. Giờ em có thể về nhà, nhớ mai tới đúng giờ.

- Dạ, em chào anh. Mai em sẽ có mặt đúng giờ.

- Ừ! Bye em.

Nhã Trúc hí hửng xuống lầu. Không ngờ ngày đầu tiên xin việc đã thuận lợi như vậy. Ban lãnh đạo tính tình hơi kì lạ, nhưng không sao, chuyện ai nấy làm. Có công việc, ba mẹ đỡ phải lo. Đang đứng trên vỉa hè bắt xe ôm, từ phía xa, chiếc Peageot trờ tới. Nhã Trúc giật mình theo phản xạ lùi lại, dù cô đang đứng trên lề. Hoàng Ân mở cửa xuống xe, lên lề nhìn một lượt Nhã Trúc.

- May quá, em vẫn sạch sẽ. Anh sợ làm ông chú vô văn hóa. Hahaha

- Anhhhhh!

Nhã Trúc xoay đi, không thèm nói với anh. Còn anh rất tự nhiên nắm tay Nhã Trúc dắt ra xe, mở cửa xe sẵn

- Anh đưa em về, anh lỡ hứa với hai bác đưa em đến nơi, chở em về đến chốn rồi.

Nghe nhắc tới ba mẹ, Nhã Trúc nghĩ nghĩ, rồi nhìn ra đường. Giờ tan tầm, xe cộ tấp nập, đông đúc thật ngán ngẫm. Mãi nghĩ mà quên mất tay mình đang nằm gọn trong tay ai kia. Cô thở hắt ra, rồi leo lên xe. Lúc này, Hoàng Ân mới buông tay cô, leo lên ghế lái chạt đi. Trên tầng 3 của văn phòng, Kim Thoa nhìn xuống thấy một màn vừa rồi bằng gương mặt đanh lại, tay nắm thành đấm.

Ngồi trong xe giữa dòng người qua lại, chiếc Peageot kẹt cứng nhích từng cm. Hoàng Ân nhàn nhã tựa đầu vào cánh tay chống lên cửa xe. Tay phải nhịp nhịp trên vô lăng. Mùi trầm hòa cùng hồ tiêu, pha chút xạ hương thật ngọt dịu, the mát, làm Nhã Trúc dần dà say theo mùi hương của anh. Nhìn dòng xe cộ chật cứng, cô thở dài, phồng má ngán ngẫm, ngó tơi đồng hồ cũng sốt ruột ba mẹ ở nhà đang lo. Chợt chiếc note 9 đưa tới trước mặt Nhã Trúc.

- Em điện thoại về nhà kẽo ba mẹ trông. Kẹt xe này lâu lắm.

- Dạ. Vậy mà nãy giờ em không nghĩ ra.

Nhã Trúc hỏi mật mã, Hoàng Ân đọc một dãy số, là sinh nhật của cô. Nhã Trúc ngạc nhiên nhìn anh, rồi cũng gạt qua. “Chắc trùng hợp, làm sao anh biết sinh nhật mình, mà có thân lắm đâu cài pass điện thoại. Nhã Trúc ơi, thực tế khác xa ngôn tình, mà anh ấy cũng không phải tổng tài bá đạo chung thủy, dù rằng giống thật. Hihi“. Nhã Trúc gục mặt vô điện thoại cười, Hoàng Ân nãy giờ vẫn quan sát cô, thấy cô gái này càng ngày càng thú vị. Mặt mày đang căng thẳng lo lắng, quady ngoắc một cái liền cười không thấy tổ quốc. Hoàng Ân cứ nhìn cô rất ôn nhu, ở Nhã Trúc luôn toát ra nét hồn nhiên đáng yêu, thu hút ánh nhìn của anh. Để rồi, chính bản thân Hoàng Ân càng ngày càng dấn sâu mà chính bản thân anh cũng không biết.

Đôi lời tác giả: Hoàng Ân là mẫu đàn ông tinh tế, anh có thể trực tiếp nói “em gọi cho ba mẹ đi, trông em căng quá”, theo đúng tính cà rỡn của anh. Nhưng anh lại nhẹ nhàng bảo “kẽo ba mẹ trông”, một ý quan tâm ngầm, hoàn toàn dẹp bỏ lo lắng cho đối phương. Anh luôn có cách giúp người khác giải quyết khó khăn theo ý chủ quan của họ, theo cách nhẹ nhàng nhất. Chính lối cư xử tử tế đã trui rèn một Hoàng Ân hòa nhã, thông minh, tinh tế với phụ nữ. Nhưng là người đàn ông tốt, chưa hẳn là người chồng tuyệt vời. Nếu chọn làm chồng, bạn sẽ chọn một người rộng lượng, tốt với tất cả mọi người, hay một người hẹp hòi, chỉ tốt riêng với vợ.? Mà vợ chồng nào cũng bộc lộ tính cách qua hôn nhân, liệu có mấy ai can đảm thay đổi vì đối phương, và có bao nhiêu phụ nữ chấp nhận được rằng không thể thay đổi được chồng trừ khi anh ta muốn tự mình đổi thay.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.