Vợ Nhỏ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc

Chương 13: Chương 13: Chơi chán không?




Nhóm dịch: Mèo Đen

Như thể đang nằm mơ, Úc Tiểu Noãn thật sự đi vào trang viên của Thương Dật Hàn, trải qua cái gọi là cuộc sống của thiếu phu nhân.

Thân phận là giả, còn không thể công khai, thế nhưng cô vẫn có cảm giác không thật.

Trang viên rất có phong cách của Thương Dật Hàn, từ trang trí đến bố trí đều theo phong cách giản lược, bên ngoài còn có vườn hoa xinh đẹp, có xích đu dây leo tinh xảo, nếu ngồi trên đó đọc sách, nhất định vô cùng dễ chịu.

Giờ phút này, Úc Tiểu Noãn như con khỉ ngồi trong vườn cây, gặm quả ngon lành.

Mép váy cô bị dính ướt, nhóm nữ hầu vội vã kêu to: “Thiếu phu nhân, mau xuống đây đi!”

Thương Dật Hàn đi qua vườn hoa, vẫn là một bộ trang phục chính thức, chói mắt.

Vốn định trực tiếp rời đi, nhưng bóng người trên cây quá bắt mắt, mắt anh híp lại, đi đến dưới cây, thản nhiên nói: “Chơi chán chưa?”

“Quả này ngon quá, anh ăn không?” Úc Tiểu Noãn vừa gặm vừa nói, cơ thể nghiêng nghiêng về phía trước, sau đó, không kịp chuẩn bị rơi xuống.

“A!”

Tiếng kêu thảm của cô gái vang vọng cả vườn.

Cô rơi xuống đất, bùn đất dính đầy người.

Thương Dật Hàn mặt không biểu cảm.

“Anh, sao anh không đỡ tôi!” Úc Tiểu Noãn đau đến nhe răng trợn mắt, ngồi dậy xoa xoa cái mông.

Nhóm nữ hầu cười trộm.

Trước giờ chưa từng thấy thiếu gia bất đắc dĩ không có cách nào với một cô gái như vậy.

Thương Dật Hàn nhẹ nhàng lắc đầu, nói: “Cô hãy chuẩn bị một chút, đợi lát nữa có người tới đón cô.”

“Đón tôi? Chuyện gì?”

“Chuyện tôi đồng ý với cô.”

Thương Dật Hàn quay người rời đi, đáy mắt nhiễm vẻ tĩnh mịch.

Cảnh tượng vừa rồi như đã từng quen biết.

Năm đó, anh mới mười mấy tuổi, lần đầu tiên đi Úc gia, nguyên nhân là muốn xem mắt với con gái Úc gia, cũng gặp được Úc Tiểu Noãn tham ăn trên một cây đại thụ như này.

Ngày đó ánh nắng rất đẹp, cô ở trên tàng cây, anh ở dưới tàng cây.

Giây phút ánh mắt chạm nhau, Úc Tiểu Noãn đưa tay với anh: “Anh muốn ăn không?”

Sau đó, cô lỗ mãng không ngồi vững vàng, rơi vào trong ngực anh.

Đó là lần đầu bọn họ gặp nhau.

Sau khi Thương Dật Hàn đi, Úc Tiểu Noãn vỗ vỗ đất đứng lên, nhỏ giọng thì thào: “Thương Dật Hàn thay đổi nhiều vậy, trước kia anh ta sẽ đón mình...”

Trước kia...

Hiện tại không giống trước kia, Thương Dật Hàn không còn là Thương Dật Hàn lúc trước, Úc Tiểu Noãn cũng không phải Úc Tiểu Noãn trước kia.

Hiện tại bọn hắn trói chung một chỗ, chỉ là lợi ích của mỗi người.

Đến buổi trưa, người Thương Dật Hàn nói đi tới.

Là một người đàn ông áo trắng quần hồng vểnh, lớn lên tương đối xinh đẹp, môi đỏ, đeo bông tai, sơn móng tay không thiếu cái nào. Anh ta mà không mở miệng nói chuyện, Úc Tiểu Noãn suýt nữa không nhận ra anh ta là đàn ông.

Người đàn ông xinh đẹp tự giới thiệu: “Chào cô, cô là Úc tiểu thư đúng không? Tôi tên Hàn Tiểu Tiểu, từ nay về sau, chính là người đại diện của cô.”

Giọng anh ta vừa nhọn vừa mịn, trên người nồng nặc mùi nước hoa, Úc Tiểu Noãn suýt nữa không bị hun chết, nổi lên một đống da gà.

“Người đại diện của tôi?” Nhắc đến đây, Úc Tiểu Noãn đã hiểu.

Không sai, đây chính là chuyện Thương Dật Hàn đã hứa với cô, muốn giúp cô quay về ngành giải trí.

Chỉ là không ngờ lại nhanh như vậy.

Quả nhiên anh là người lôi lệ phong hành.

Úc Tiểu Noãn và Hàn Tiểu Tiểu ngồi xuống nói chuyện, cô có rất nhiều chuyện chưa hiểu: “Tôi còn chưa hủy hợp đồng với công ty, có thể có người đại diện khác sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.