Vợ Người

Chương 14: Chương 14: Đêm giáng sinh




Ngồi trên xe ôm a Ben trong lòng, nhìn người đàn ông nghiêm nghị ngồi phía trước trên ghế lái xe toát hẳn lên vẻ lạnh lùng khó gần đến thế mà cô không hiểu được vì sao đứa con trai yêu quý của cô lại cực kì yêu thích con người này.

Đặt a Ben xuống giường, Trường Hàm nhìn quanh căn phòng, sắp xếp đơn giản, mọi thứ rất gọn gàng và cực kì ít đồ đạc, có thể dễ dàng nhận ra có rất nhiều đồ đạc ở những chỗ trống kia không còn tồn tại.

“Cảm ơn anh, cảm ơn anh thật nhiều hôm nay đã vất vả quá!” – Hiểu Bạch có chút bối rối nhìn Trương Hàm.

khi đã nhìn thấy A Ben ngoan ngoãn ngủ say Trương Hàm gật đầu xin phép mẹ của Hiểu Bạch ra về. Ngồi trong xe Trương Hàm vẫn cứ trầm ngâm mãi, đây không phải tính cách của anh, những việc gần đây anh làm thật sự khiến anh phải giật mình, Trương Hàm không hiểu vì sao cứ phải quan tâm đến chuyện của Hiểu Bạch, cứ phải liên quan đến cô như vậy. Anh tự nhủ tự trấn an với bản thân mình nguyên nhân anh đối đãi với cô đặc biệt quan tâm như vậy là vì cô giống hình ảnh của mẹ anh ngày trước.

....

Hiểu Bạch đúng là như cá gặp nước trong lĩnh vực nấu nướng tài nấu ăn ngày càng khá, cô từ từ leo lên chịu trách nhiệm nấu ăn cho những buổi tiệc lớn của nhà hàng. Hiểu Bạch không rõ Trương Hàm dạo gần đây bận bịu như thế nào mà cô thật sự rất ít gặp anh! Những cuộc họp thường niên của nhà hàng cũng chỉ do phó giám đốc, quản lý chủ trì mà thôi.

“Mẹ ơi! Đêm nay Giáng Sinh A Ben đi làm với mẹ nhé!” – A Ben cầm khăn quàng cổ đứng ngay cửa, đưa cặp mắt tròn to nhìn Hiểu Bạch.

“Con ở nhà với bà ngoại đi, tối mẹ mang bánh khúc cây về cho con nhé!” – Hiểu Bạch có phần rất bối rối, cảm thấy có lỗi với con trai, đêm Noel lại phải đi làm không thể dẫn con trai đi chơi như những đứa trẻ khác.

“Không A Ben muốn gặp những chú mèo con!” – A Ben phụng phịu, mắt ngấn lệ nhìn Hiểu Bạch.

“Nhưng hôm nay đông khách lắm, sẽ không ai trông con được!” - Hiểu Bạch ngồi đối diện mắt nhìn trấn an cậu bé.

“Con sẽ chơi ngoan phía sa, không chạy lung tung nữa ah!” - A Ben quả quyết nài nỉ, thật sự hôm nay cậu rất muốn được đến nhà hàng.

“Thôi cũng được!” – Hiểu Bạch suy nghĩ một lát rồi như chịu thua trước sự nhõng nhẽo của con trai, A Ben nhảy cẫng lên vì vui mừng, cậu nhóc nhanh nhẹn lấy áo khoác, nón choàng khăn, mang giầy và mang balo lên, không cần mẹ phải giúp đỡ hay nhắc nhỡ cậu! Hiểu Bạch nhìn con trai chỉ biết cười và lắc đầu.

Quả thật đêm Noel người ta dạo này rất thích đi ăn ngoài, nên nhà hàng thật sự đông khách, mọi người ai cũng tất bật, Hiểu Bạch cũng có đi nhìn con trai nhỏ ngồi phía cửa sau của nhà hàng. Để an toàn nên mọi người đã làm cửa rào hẻm lại nên Hiểu Bạch cũng có phần an tâm hơn.

“Ehem!” – A Ben đang ngồi nghe tiếng tằng hắn ngước lên nhìn, thấy phía bên ngoài là Trương Hàm đang đứng nhìn vào bên trong, đôi mắt cậu bé sáng lên rực rỡ.

“A chú chân dài! Cuối cùng cũng gặp được chú, con nhớ chú lắm!” – A Ben đứng lên chạy ù về phía cửa rào. Nhưng cánh cửa đã bị khóa lại cho nên cậu không thể mở cửa cho Trương Hàm được, mặt A Ben nhanh chóng xụ xuống.

“Con có muốn đi sang công viên đối diện chơi không?” – Trương Hàm nhìn gương mặt bánh bao xụ xuống không nhịn được cười khì ra.

“Dạ muốn! Nhưng a Ben hứa với mẹ ở yên đây!” – Mắt A Ben nhanh sáng lên rồi cũng nhanh chóng cụp xuống.

“Vậy để chú chân dài nói mẹ nhé!” - Trương Hàm không quá bất ngờ với câu nói của cậu bé, anh đã quen với thái độ rất vâng lời của a Ben rồi.

“Dạ thôi ạ! Mẹ bận lắm không nên làm phiền mẹ ah!” - A Ben suy nghĩ một lát liền trã lời.

“Vậy để chú chân dài vào đó với a Ben và mấy bạn mèo nhé!” – Trương Hàm đăm chiêu một lúc rồi cười mỉm nói, quả thật không khí bên ngoài quá ồn ào anh cũng không thích lắm, cảm thấy bậc thêm của hẻm cụt sau nhà hàng là nơi yên bình nhất lúc này rồi.

Trương Hàm nói xong đi tìm bảo vệ nhà hàng nhờ mở giúp cửa rào phía sau, khiến chú bảo vệ có phần giật mình sau đó lo lắng không biết phần an ninh phía sau có vấn đề gì không mà đích thân ông chủ muốn đi thăm dò, cánh tay ông có phần rung rung khi mở cửa nhìn thấy đứa nhỏ đứng ngay sau đó nở nụ cười tươi khiến chú có phần bối rối.

“Được rồi chú ra phía trước đi!!” – Trương Hàm nói, mặt chú bảo vệ dãn ra nhưng lại dấy lên sự hiếu kì, ông không biết đứa bé là ai cũng không biết ông chủ làm gì ngoài sau đó.

“A B....” – tiếng kêu của Hiểu Bạch chưa kịp thoát ra hết khỏi miệng đã bị ngưng lại, Trương Hàm ngước nhìn cô ra dấu im lặng. A Ben đang ngoan ngoãn gối đầu lên chân Trương Hàm say sưa ngủ.

“Giám đốc! Anh đến khi nào! Tại a Ben nhõng nhẽo quá nên tôi phải dẫn cậu nhóc đi theo tôi!...” – Hiểu Bạch có chút bối rối, cô thấy bản thân mình và con trai phiền người này quá nhiều.

“Tôi đâu có nói gì đâu mà cô giải thích nhiều thế!” – Trương Hàm dùng giọng nói trầm của mình đáp lại, cũng rất dễ nhận ra anh đang cố gắng nói thật nhỏ để không làm A Ben giật mình. Rồi không khí im lặng bao trùm cả ba người, Hiểu Bạch không biết nên nói gì hay nên cư xử như thế nào cho đúng trong trường hợp này.

<Ting tong, ting tong, ting tong> - Chuông nhà thờ vang lên khắp bầu trời bào hiệu đã đến nửa đêm Giáng Sinh. Hôm nay nhà hàng nhiều việc quá nên đến gần nửa đêm Hiểu Bạch mới thật sự xong việc.

“Mẹ!” – A Ben mở mắt dậy nhìn thấy Hiểu Bạch ngồi cạnh bên nhanh chóng ngồi bật dậy, lấy tay dụi mắt nhìn 2 người lớn ngơ ngác.

“Chào con! Giáng sinh vui vẻ!” – Hiểu Bạch nhoẻn miệng cười với A Ben.

“Giáng sinh vui vẻ ạ! Cả chú chân dài cũng giáng sinh vui vẻ ah!” – A Ben cười tươi nhìn Hiểu Bạch và Trương Hàm lần lượt.

“Bánh đâu ạ? – A Ben nhìn xung quanh tìm kiếm, nghe A Ben nói Hiểu Bạch mới nhớ ra lời hứa với con trai có phần bối rối, bận bịu quá cô đã quên mất bánh khúc cây cho cậu con trai nhỏ của mình.

“Mẹ xin lỗi, mẹ...” – Hiểu Bạch lúng túng nhìn A Ben, cô thật sự rất khó xử, cô không muốn thành người mẹ thất hứa với con trai nhưng trong tình cảnh này thì thật sự rất khó.

“Tôi đói bụng rồi cô vào nhà hàng nấu gì đó cho tôi với A Ben ăn đi! Coi như tiệc Giáng sinh!” – Trương Hàm hiểu ra vấn đề, nhìn gương mặt cúi gầm thất vọng của a Ben, chậm rãi nói. Nghe Trương Hàm nói, A Ben mừng rỡ ngước nhìn anh, đáp lại là nụ cười trìu mến của anh!

Hiểu bạch đành tuân lệnh nấu vài món ăn ngon cho 3 người, bánh kem làm vội nhìn cũng ra gốc cây nhưng không có trang trí ông già Noel hay này nọ khác đẹp như bên ngoài cửa hiệu nhưng ít ra vẫn có. Cả ba người ngồi trong một nhà hàng cười đùa ăn uống. Nếu như một ai đó không biết nhìn qua sẽ nghĩ họ là một gia đình 3 người ấm cúng đang vui vẻ ăn bữa cơm thân mật đêm Giáng sinh.

“Cảm ơn anh nhiều, thật ra anh không cần chở tôi và a Ben về như vậy!” – Hiểu Bạch ôm A Ben trong lòng nhìn Trương Hàm đang chăm chú lái xe bên cạnh, tuy không nói ra nhưng thật sự nhìn Trương Hàm có phần rất mệt mỏi, có lẽ những ngày trước anh thật sự rất bận bịu công việc.

“Không cần khách sáo!” – Trương Hàm không rời mắt khỏi tay lái, chỉ vô thức trả lời. Xe lăn vào sân của chung cư nhà Hiểu Bạch, Trương Hàm xuống xe giúp cô mở cửa và bế A Ben cho cô bước ra bên ngoài, thằng nhỏ ngủ ngon lành, trên môi còn nở nụ cười không biết mơ thấy chuyện gì.

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.