Võ Nghịch Càn Khôn

Chương 82: Chương 82: Tạc lô, hỏa diễm bạch sắc






Một canh giờ, hai canh giờ, trọng kiếm vẫn vỡ tan, vẫn trọng sinh….

Thực ra, theo pháp quyết luyện khí mà nói thì trọng kiếm luyện chế lại một lần đã hoàn toàn thành công, chỉ có điều khối Hắc Thạch kia đã khiến trọng kiếm sinh dị biến, Tử Mộng Nhân cũng không dám có chút sơ sẩy gì.

Năng lượng đan của Sở Nam đưa cho Tử Mộng Nhân có tác dụng rất lớn, thế nhưng, hiệu quả có lớn hơn nữa thì cũng đến lúc hết thôi.

Sau khi hao hết hoàn bộ năng lượng đan, máu trên khóe miệng Tử Mộng Nhân lại càng chảy nhanh hơn, Sở Nam thấy vậy mà kinh hãi, liên tục khuyên Tử Mộng Nhân ra ngoài, thế nhưng Tử Mộng Nhân lại không chịu ra, nàng muốn đích thân luyện chế thanh kiếm này, xem kết quả như thế nào.

Mắt thấy tình huống của Tử Mộng Nhân càng lúc càng nguy cấp, Sở Nam vạn phần lo lắng, đột nhiên nghĩ đến sư phụ Lãnh Diện Diêm Vương đã từng nói với hắn rằng máu của hắn không tầm thường, chính là nguyên liệu luyện đan tốt nhất.

Nghĩ vậy, trong lòng Sở Nam liền dứt khoát, lấy Long Nha ra, cắt đứt mạch máu tại cỗ tay, sau đó đưa đến bên miệng Tử Mộng Nhân, lạnh giọng nói:

- Nhanh uống đi!

Tử Mộng Nhân hơi sững sờ, vội nói:

- Đồ ngốc, ngươi còn đứng đó làm gì? Ta uống máu của ngươi làm gì? Có tác dụng gì chứ?

- Đừng hỏi nhiều như vậy, ta bảo ngươi uống thì ngươi cứ uống đi!

Nói xong, hắn cũng mặc kệ Tử Mộng Nhân có nguyện ý hay không, để máu tươi chảy vào trong miệng Tử Mộng Nhân.

Máu tươi vừa vào trong cơ thể Tử Mộng Nhân liền truyền đến một cỗ cảm giác mát lạnh, mà điều này cũng không phải là quan trọng nhất, quan trọng nhất là Tử Mộng Nhân cảm thấy trong máu này chứa rất nhiều nguyên lực nồng đậm.

Hơi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt của Tử Mộng Nhân tràn đầy nghi hoặc và khó hiểu.

Đồng thời, trong lòng cũng có chút cảm động, thầm nhủ:

- Đồ ngốc, đúng là một tên ngốc mà.

- Ầm….

Lại một tiếng nổ vang lên, lúc tiếng nổ này vang lên thì trọng kiếm đã được trọng tổ trên trăm lần rồi.

Nhiệt độ bên trong luyện khí phòng càng ngày càng cao, Tử Mộng Nhân mặc dù uống máu tươi của Sở Nam, tình thế tạm thời được khống chế, nhưng nàng lại không chịu được loại nhiệt độ cao này, cho dù nàng có ăn vào đan hoàn lúc trước cũng không có tác dụng gì.

- Đồ ngốc, nguyên thạch hết rồi, nhanh.

Tử Mộng Nhân dời miệng đi, hô lớn, thế nhưng nguyên thạch trên mặt đất bất kể là thượng phẩm nguyên thạch hay là hạ phẩm nguyên thạch đều tiêu hao không còn chút nào, mà nguyên thạch trong nhẫn trữ vật của Tử Mộng Nhân cũng đã cạn sạch nguyên thạch.

- Làm sao bây giờ? Làm sao đây?

Tử Mộng Nhân hoàn toàn luống cuống, Sở Nam hít sâu một hơi, nhìn trọng kiếm một cái, trong mắt đầy vẻ không nỡ lòng, thế nhưng tình huống lúc này, hắn chỉ có thể an ủi mình rằng lần này không thành thì còn lần sau.

Đúng lúc này, Sở Nam đột nhiên cảm thấy đau nhức, loại đau đớn này giống như bị thiêu đốt tận xương tủy, vì thế hắn càng sợ hơn, hắn không phải sợ cho bản thân mình, mà hắn cảm thấy lo sợ nếu như ngay cả hắn cũng cảm thấy đau đớn như vậy thì Tử Mộng Nhân chắc chắn không chịu nổi.

Quay đầu lại, chỉ thấy Tử Mộng Nhân đã hôn mê ngã gục trên mặt đất.

Không chút do dự, Sở Nam chụp lấy Tử Mộng Nhân xông ra ngoài, vừa chạy hai bước thì trong lòng bỗng chần chờ, việc tôi luyện thân thể của hắn phải nắm bắt mỗi cái cơ hội, hắn không biết luyện khí phòng này xảy ra dị biến gì, nhưng hắn biết đây chính là một cơ hội, là một cơ hội tốt để hắn tôi luyện.

- Ầm…

Tiếng nổ này hoàn toàn khác so với tiếng nổ trước, âm thanh lúc trước vang vọng, còn âm thành này vừa vang lên thì lập tức biến mất.

Sở Nam phỏng đoán rằng khối Hắc Thạch kia rất có thể đã hoàn toàn bị luyện hóa.

Đau nhức thấu xương lại dâng lên, càng lúc càng đau nhức hơn, Sở Nam vội vàng mở cửa luyện khí phòng, trực tiếp ném Tử Mộng Nhân ra ngoài, sau đó quay trở lại Ly Nguyên Lô, dốc sức liều mạng tu luyện, không ngừng tu luyện….

Hơn nữa, Sở Nam còn phát hiện ra một quái sự, Ly Nguyên Lô không có Tử Mộng Nhân điều khiển, cũng không có pháp quyết luyện khí thi triển, ngay cả nguyên thạch để duy trì Tụ Hỏa trận cũng không có, theo lý thuyết thì trọng kiếm phải dừng việc trọng tổ lại, hoặc bị hủy diệt mới đúng.

Thế nhưng, hỏa diễm tử hắc sắc lại không chỉ không tiêu tán, ngược lại càng lúc càng đen, trọng kiếm vẫn phá rồi lại trọng sinh, trọng sinh rồi lại phá, thoạt nhìn rất quái dị.

- Rắc rắc rắc….

Dưới đất bỗng nhiên vang lên một chuỗi âm thanh kỳ lạ, Sở Nam bỗng phun mạnh một ngụm máu, máu tươi vừa phun ra lập tức vấy lên trọng kiếm, trong nháy mắt, âm thanh ong ong của trọng kiếm cũng ngày càng to hơn….

Nhìn thấy loại biến hóa này, Sở Nam lại nhớ đến lời nói lúc trước của Phong lão đầu, lúc này Sở Nam đứng lên, nhịn đau, cầm chặt lấy Long Nha, cắt trên cổ tay một đường, máu tươi như suối phun ra xối xả, vấy lên cả trên trọng kiếm.

Trọng kiếm vừa uống máu thì thanh âm ong ong càng vang to hơn, giống như vô cùng cao hứng vậy, tiếng vang vô cùng hưng phấn, Sở Nam một bên vừa nhỏ máu, một bên vừa cảm nhận sự đau đớn, càng lúc càng đau đớn, sắp vượt qua cực hạn thống khổ mà hắn có thể thừa nhận.

Ở bên ngoài, Tử Mộng Nhân đã nằm trong ngực Tử Đông Lai, Tử Đông Lai sau khi phục cho Tử Mộng Nhân vài viên đan dược thì liền đưa nguyên lực vào trong kinh mạch hỗn loạn của Tử Mộng Nhân điều hòa một phen, khu trục hỏa độc ra ngoài, sau khi trên trán Tử Đông Lai toát ra từng trận mồ hôi thì Tử Mộng Nhân mới từ từ tỉnh lại.

Vừa mới tỉnh lại, Tử Mộng Nhân nhìn thấy cảnh trước mắt thì vội vàng kinh hô:

- Phụ thân, tại sao người lại tới đây?

- Ta không đến thì ngươi còn đem Thần Khí Phái náo loạn đến mức nào? Từ hôm nay trở đi, đến động Cương Phong chịu thống khổ của cương phong trong ba tháng.

Âm thanh của Tử Đông Lai tràn đầy nghiêm khắc, Tử Mộng Nhân đang muốn làm nũng thì đột nhiên nhớ đến cái gì đó, vội vàng hô:

- Tên ngốc, phụ thân, tên ngốc đâu?

- Tên ngốc gì? Ai là tên ngốc?

- Chính là Lâm Vân, quan môn đệ tử của Tam gia gia.

- Hắn ném ngươi ra ngoài, hắn có lẽ vẫn còn ở bên trong luyện khí phòng.

Tử Đông Lai vừa nói xong thì sắc mặt Tử Mộng Nhân đại biến, đang muốn quay trở lại luyện khí phòng thì Tử Đông Lai giữ lại, quát:

- Đứng yên cho ta, lúc này ngươi xông vào làm gì? Muốn chết sao?

Bây giờ vui vẻ nhất tất nhiên chính là Lăng Tiêu, hắn thầm lẩm bẩm:

- Tốt lắm, Tử Mộng Nhân ra ngoài, Lâm Vân vẫn còn ở bên trong, đến lúc luyện khí lô nổ tung, Lâm Vân chắc chắn chết không có chỗ chôn, Tử Mộng Nhân là của ta, không kẻ nào có thể đoạt được hết.

Tử Mộng Nhân thấy mình bị phụ thân giữ chặt, giãy không thoát thì trong lòng vô cùng khẩn trương, thấy Lữ Dương Minh ở bên cạnh vội nói:

- Tam gia gia, người phải nhanh cứu tên ngốc, người phải cứu hắn a….

Vẻ mặt Lữ Dương Minh cũng có chút khó coi, trong lòng của hắn vô cùng hối hận, nói:

- Tại sao trong lúc này lại bế quan? Nếu ta không bế quan thì đã không xảy ra chuyện này, Lâm Vân….

Đang nghĩ ngợi, Lữ Dương Minh cảm thấy dưới lòng đấm chấn động, sắc mặt lộ vẻ kinh hãi, vội hét lớn:

- Mọi người mau tránh ra, nhanh rời khỏi đây….

Những người khác cũng cảm thấy dị thường, Tử Đông Lai vội bắt lấy con gái, Đại trưởng lão thì bắt lấy Lăng Tiêu, đám người nhanh chóng bay ra ngoài, Lữ Dương Minh quay đầu nhìn lại luyện khí phòng, khẽ dậm chân một cái rồi cũng bay đi.

Đúng lúc này, một tiếng “Ầm” vang lên, Ly Nguyên Lô nổ tung, thanh trọng kiếm vẫn còn vui vẻ uống máu tươi của Sở Nam, Sở Nam bị cơn nổ tung trùng kích, trên người xuất hiện vài miệng vết thương, sắc mặt tái nhợt….

Mà vị trí của Ly Nguyên Lô lại xuất hiện một cỗ hỏa diễm, một cỗ hỏa diễm bạch sắc.

Sở Nam lập tức ngửi thấy mùi vị tử vong, hắn không biết hỏa diễm bạch sắc này là hỏa diễm gì, nhưng hắn rõ ràng cảm thấy hỏa diễm bạch sắc này so với Tịch Diệt chi hỏa còn lợi hại hơn nhiều, nhất định có thể lấy mạng hắn, hắn muốn rời đi, nhưng lại không thể rời đi được.

Sinh tử tồn vong chỉ như ngàn cân treo sợi tóc, Sở Nam bỗng nhiên nghĩ đến Hỗn Nguyên Ban Chỉ mà sư phụ Ma Đạo Tử lưu lại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.