Võ Lâm Truyền Kỳ - Đơn Thuần Chỉ Là Trò Chơi?

Chương 26: Chương 26: Hoa Sơn kỳ ảo – Nặng nợ duyên tình




Mang sự hớn hở đang ngập tràn phơi phới trong lòng, tui tí tóe bay vèo đến Hoa Sơn, vội vội vàng vàng đến độ chẳng kịp điểm phấn, tô son cho hồng đôi má, tím đôi môi. Ai có ngờ đâu, những gì diễn ra trước mắt không hề giống xíu xiu những gì tui… tưởng tượng.

Úi giời ơi, người ngựa chen chúc trên chiếc cầu tre bé xíu, có cảm tưởng như chiếc cầu muốn sập ùm xuống vực thẳm sâu nghìn trượng, từ đầu cầu đến cuối cầu, không 1 milimét nào trống trải. Mà đâu chỉ có lắm người, lắm ngựa đâu chứ? Nguyên cả 1 bầu trời xung quanh đó cũng đậm mùi nhiếc móc, chửi rủa, la ó, khiến đầu óc tui cứ như đang nhảy điệm lambada cuồng loạn cùng cha cha cha. Tui những tưởng gã hẹn tui lên Hoa Sơn để ngắm mây trời thả mình lơ lửng trôi hay chí ít cũng để nhìn nhau tỏ bày tâm sự, chứ nào ngờ, hắn lại vời tui lên đây để chứng kiến 1 cuộc bạo động sắp bùng nổ, miểng chai, miểng sành bay vèo vèo tứ tán, tui lại ko mang “bảo hộ lao động” nên chắc phen này cầm chắc “thương tích bầm mình” rùi đây.

Hoá ra, nơi này đang diễn ra cuộc họp “nóng” của “những người có lòng” với Xi Vưu, toàn dạng tai to mặt bự ko hà, có lẽ, người ta tu luyện càng cao thì tánh tình càng như lửa đỏ, họ bàn “đại sự” với nhau nghe sao mà “ngọt” đến nhức nhối tai. Nào là “Có ngon thì ra solo coi, đừng ở đó lải nhải”, nào là “Chú em liệu hồn, anh mà ra tay thì chú em đừng hòng có đất sống tại Tung Sơn này”… nào là tiếng xxx với tiếng yyy cứ thi nhau tuôn ào ạt như những mạch nước ngầm đã tiềm ẩn cả đời chỉ chờ vào giây phút định mệnh này để tuôn xối xả.

Trời ạ! Cái võ lâm này ghê không tả nổi. Người ta dễ dàng buông ra những lời “có cánh” như thế sao? Họ nghĩ rằng “thả lời vào gió thì gió cuốn bay” và không lưu lại trong lòng những người trót gánh chịu những lời hay ho đó sao? Tui ghét lắm! Rất rất ghét! Mặc dù tánh tui rất… nhìu chiện, rất thích cãi chày cãi cối, í nhầm, phải nói 1 cách điệu nghệ là “rất thích tranh luận”, nhưng tui luôn tôn trọng nguyên tắc: “Dù có chửi nhau cũng phải chửi có văn hóa!“. Chứ cái kiểu chửi xxx với yyy kia thực sự tui không hiểu, người ta ăn bao nhiêu tấn gạo, sống bao nhiêu năm trời, lại có thể cư xử kiểu “có văn hóa” như thế, để bị người khác ném đá vào mặt kèm câu kết: “Ăn nói như kẻ chưa bao giờ biết nói!“.

Với bầu không khí hừng hực như lửa Hỏa Diệm sơn càng khiến tui cảm thấy gánh nặng trên vai mình cứ trĩu xuống, tui buộc chính mình phải tìm cách tạt cả trời nước xuống cái đám cháy khủng khiếp này, bằng cách nào đó phải dập tắt và điều hòa cho bầu không khí trên đỉnh Hoa Sơn này được trầm lắng và thanh bình càng nhanh càng tốt. Đang bó chiếu qui hàng, chưa tìm được cách lý tưởng nào để giải quyết tình hình nguy cập này, đột nhiên trước mắt tui, một vùng hào quang lấp lánh, hoa lệ ngời ngời hương sắc, nàng QuốcSắc-TÂYTHI là là như từ cõi mộng đáp xuống chiếc cầu tre lắt lẻo này, ánh mắt nàng long lanh tinh nghịch, tiếng cười nàng rổn rang ngân vang, dáng điệu thiết tha trong chiếc Băng Tinh Quần tinh kỳ, mỹ miều.

Thực sự, tui nhìn nàng ấy mà nước mắt cứ chảy ròng ròng (nói nước miếng chảy ròng ròng thì nghe nó thô thiển quá, đành dùng hình ảnh “nước mắt” để tạo thêm hương vị cao quí, thanh thoát dzậy), tía má ơi, chiếc áo đẹp kinh hồn bạt vía, xinh quỷ khốc thần sầu luôn. Chời ạ, đứng cạnh chiếc Băng Tinh Quần này thì chiếc Khấp Địa Quần chỉ là hàng… vỉa hè, hoặc cho dù Khấp Địa Quần có dày “vải” cách mấy đi nữa thì cũng phải đỏ ửng ngượng ngùng nếu dám vọng tưởng đứng ngang hàng cùng Băng Tinh Quần khoe sắc tỏa hương.

Ánh mắt tui nhìn ngắm nàng QuốcSắc-TÂYTHI thướt tha trong chiếc Băng Tinh Quần như si như dại, giá mà nàng ấy bắt tui nhảy ùm xuống vực sâu nghìn trượng của đỉnh Hoa Sơn rùi cho tui được khoác chiếc áo mỹ miều ấy trong giây phút, thì dám là tui ko chút nghĩ suy, sẽ nhanh như chớp, ko kịp săn ống quần mà nhảy rầm xuống vực thẳm đen hun hút kia liền á (tui nói đùa chứ ko nói chơi đâu nghen, ko tin vào sự si mê của tui thì thui, ko thèm thanh nga thanh ngỗng gì nữa đâu á). Và không chừng, đây lại là cơ hội tốt để dập tắt đám cháy rừng đang hừng hực bốc khói tại chiếc cầu tre này, ấy thế là, tui cứ í a bi bô: “Á á á, Tây Thi ơi Tây Thi, áo nàng đẹp quá, nàng lôi ở đâu ra vậy?”, rồi thì “Tây Thi ơiii, nàng đẹp quá, nàng xinh quá”, rồi thì: “Trời ơi là trời! Áo gì mà đẹp ơi là đẹp, ước gì ta được 1 lần khoác chiếc áo này, hu hu“. Coi như là trời đất đảo điên luôn, một đằng thì “có ngon thì dùng võ công phân định thắng thua”, một đằng thì “áo gì mà đẹp quá”, một đám hổ lốn cứ xoáy vào nhau, nhảy tưng cà rưng tưng. Tui dám chắc, nếu ngay tại chiếc cầu khỉ của Hoa Sơn mà có thể PK được thì với cái miệng bi bô của tui ít nhất cũng dính vài ba lần “về thành dưỡng thương” chứ chẳng nói chơi.

Không biết có phải, cãi nhau nhiều quá nên bọn họ… khát nước, đau tay, hay chỉ vì bị tui làm loãng không khí, làm lệch chủ đề nên tự dưng… vở kịch cãi cọ đang gây cấn bỗng dưng nín đài bật tiếng, không hiểu bọn họ thỏa thuận ngầm thía nào, tự dưng OngTrum với khuôn mặt đỏ chát hầm hực buông ánh mắt rực lửa vào những thành viên Xi Vưu đang hiện diện trên cầu: “Hãy đợi đấy!”, rồi nhảy vù lên ngựa biến đi trong tích tắc.

Chờ một hồi lâu nữa thì mọi người cũng tản dần tản dần, bỏ lại trên Hoa Sơn mỗi chàng Thiên Vương vác 2 cái bong bóng to uỳnh cùng nàng Thúy Yên yếu xìu như sợi bún gạo.

Tui chưa kịp lên tiếng hỏi chiện gì vừa xảy ra tại nơi này, thì gã đã kịp ngân giọng: “Xin lỗi nàng! Tự dưng lại lôi kéo nàng vào chuyện rắc rối này. Chỉ là OngTrum muốn lên làm bang chủ Xi Vưu, nhưng anh em thì không đồng ý, vì vậy mà…“. Nghe xong, tui chỉ biết thở vắng: “Bang chủ thì có gì hay ho chứ? Chỉ vì 1 chức danh mà khiến huynh đệ tương tàn, thực là chỉ vì hư danh lại chuốc lụy vào thân…”

Tui cũng không hiểu lúc ấy, tui đang rơi vào bầu tâm trạng thía nào, tự dưng lại nẩy ý định muốn hàn gắn sự sứt mẻ này, có tham vọng muốn gắn kết cho Xi Vưu tránh khỏi tình trạng phân tán, bèn lẳng lặng nhắn tin cho OngTrum: “Ngươi đừng rời Xi Vưu và quay trở lại vui vẻ với anh em Xi Vưu như ngày xưa được không?“.

Cậu bé ấy sau khi im lặng (chắc đang cân đo nặng nhẹ thiệt hơn), bỗng lên tiếp đáp trả: “Được rồi, ta sẽ ở lại Xi Vưu với 1 điều kiện, chị có thể làm được điều kiện đó không?”

Wao, quá tốt rồi, tưởng đâu mọi chiện sẽ đi vào bế tắt, ai ngờ vẫn còn 1 tía sáng lấp lóa, 1 con đường có thể giải quyết mọi rắc rối này, dại gì lại bỏ qua? Thế là tui tiếp tục hăng say: “Điều kiện gì vậy? Nói nghe thử coi?”

Không chút ngần ngừ, OngTrum đớp trả: “Chị làm vợ OngTrum này đi.”

Tui há hốc mồm tròn vo như cái bánh bao, cứ nghĩ nhóc đó ấm đầu hay sao á: “Nói chiện gì khùng dzữ vậy? Cưới về để nhóc gọi chị xưng em với ta hả? Điều kiện này không được, có điều kiện nào khác nữa không?”

OngTrum buông từng lời nhát gừng: “Không! Nếu chị không đồng ý thì thôi! Từ đây về sau, ta và Takiem sẽ nói chiện với nhau tại chiến trường!”

Nghe giọng điệu và cách “trả thù” của nhóc này, khiến tui không nhịn nổi cười, dẫu muốn làm kẻ khâu vá nối kết mối quan hệ vừa đứt đoạn này lắm, nhưng lực bất tòng tâm, tui chẳng thể nào cưới 1 thằng nhóc đáng tuổi em giai mình, với lại cũng ko thân ko thích, tự dưng cưới nhóc đó chi cho mang tiếng “dụ con nít”?

OngTrum đúng là một cậu bé ngây thơ đến buồn cười. Cậu ta tự phụ mình level cao chót vót, lại giàu sang phú quý, tiền bạc đầy rương, lại là Thiên Vương max thương nên rất không phục Takiem (ờ, đại loại là nhóc vểnh mặt lên với Takiem, cho rằng bang chủ mà đánh ko lại môn đệ thì tốt nhất nên nhường chức). Đúng là trẻ con háo thắng, trong mắt chỉ biết có đánh đấm. Sử sách nào rơi ra cái luật: ”Người lãnh đạo phải là người mạnh nhất, đánh đấm cào cấu giỏi nhất?”. Lại buồn cười 1 nỗi, cậu bé cứ đinh ninh nếu cưới được cô gái từng là phu nhân của Takiem thì nhất định sẽ khiến Takiem bẽ mặt, không còn mặt mũi nào để nhìn ai nữa. Hì hì, xem thường đứa con gái này quá! Dẫu đứa con gái này tham vàng tiếc của, thích được bảo vệ che chở, nhưng đâu có nghĩa hễ ai là phú hộ, ai là anh hùng thì cô ta sẽ nhào tới như hổ đói? Hai chữ danh dự, 2 tiếng nhân nghĩa dẫu cả biển vàng, núi ngọc cũng không dễ gì mua nổi! Nhóc à, lớn thêm chút nữa, không chừng nhóc sẽ thông hiểu được điều này đấy nhóc.

Sau khi pm “thầm lặng” và không thể tìm ra tiếng nói chung giữa tui và OngTrum, thì rốt cuộc, tui ko chịu đựng được không khí cô đặc vì bị đóng băng trên đỉnh Hoa Sơn này, bèn hắng giọng: ”Ngươi bảo ta lên Hoa Sơn này có chuyện gì không vậy?”

Mặc cho tui thắc mắc cực kì chính đáng, gã cứ nói năng như kẻ mộng du: ”Ờ, cũng không có gì.”

Tui gắng nằn nì: ”Có chiện gì thì cứ nói đi. Ta vẫn đang nghe mà.”

Chắc gã thuộc dạng đầu đá hay sao á, cư xử kiểu gì mà dễ đánh đòn wà chời ơi là chơi. Gã cứ một lời, hai lời: ”Thực sự là cũng không có gì mà. Lâu rồi không gặp nên gọi nàng lên ngắm cảnh, nhưng không ngờ lại xảy ra chiện lằng nhằng này.”

Người ta đã cố tạo cho gã nhiều cơ hội để sửa chữa sai lầm mà quay lại với thời vui vẻ ngày xưa, vậy mà gã cứ vờ như không biết. Tức quá là tức! Nếu ko muốn cho ngươi cơ hội thì mặc xác ngươi gọi đến mòn bán phím, ta chả rảnh để bò lên Hoa Sơn này, cũng chả phí công ngồi nghĩ cách mở lời, dẫn lối cho ngươi đi, vậy mà ngươi cứ hờ hững như không hay không biết là thế nào? Tức chết đi được mà. Đồ đầu đá, hu hu hu.

Cố vén hết sỉ diện tràn ngập của 1 đứa con gái, tui bèn đeo thêm 1 cái mặt nạ sắt cho dày da mặt mình lên 1 chút, rùi mở lời: ”Ta… ta muốn biết, ngươi có cần ta ở bên cạnh như ngày xưa nữa không?”

Phải nói là tui thu hết can đảm, sỉ diện và sự kiêu ngạo của chính mình để hỏi gã câu đó. Ấy vậy mà… Gã chỉ đáp lại rằng: ”Có lẽ ta không thể lo cho nàng được nữa. Hiện giờ như thế này cũng tốt…”

Thiếu điều tui chỉ muốn đá gã té nhào xuống cầu, làm mồi cho lũ quái vật dưới vực thẳm đen thăm thẳm kia, nhưng vẫn cố nuốt hờn dỗi vào trong, để thốt ra lời hoa hành hoa họe: ”Một tuần sau, ta sẽ hỏi ngươi thêm 1 lần nữa, có kểt quả rồi sẽ tính tiếp.”

Và thế là, không gian tĩnh mịch giăng tỏa khắp nơi, dẫu có 2 kẻ đang hiện diện tại nơi ấy nhưng “có cũng như không”, vì cả 2 đều bị sự im lặng nhấn chìm vào cõi quên lãng, chỉ lẳng lặng nhìn nhau rồi giấu tiếng thở dài trong khóe mắt. Để rồi sau đó, tui lại tiếp tục cuộc đời lang thang khắp thành thị, hốc hẻm trong sự mỏi mệt, bước chân như nặng nề thêm, khi nhận ra rằng, có lẽ từ đây, mình đã mất gã thực sự rồi!

Một mình lặng lẽ khiêng 1 thùng chất đầy mana, chui tọt vào góc be bé của Thiên Tầm tháp để “nói cười với wái”. Không tổ đội, không bạn, không bè, không tất cả! Chỉ trung thành với tiêu chí của môn hạ Thúy Yên, cô độc và lạnh lùng trong từng bước chân, khi đến ko dám làm vướng chân ai, lúc đi không đành gây phiền lụy ai. Bỗng đâu nhận được thông điệp có cánh từ hảo bằng hữu Hồng Thất Công bay sang: ”Hảo bằng hữu à, sắp tới ta sẽ bận lắm, nên sẽ nghỉ chơi võ lâm 1 thời gian, có gì thì khi nào ta chơi lại sẽ liên lạc với hảo bằng hữu sau nha.”

Cuộc vui nào không hết, bữa tiệc nào không tàn? Quá hiểu rõ điều đó nên tui chỉ biết cười buồn: ”Ừm, ta biết rồi. Vậy khi nào hảo bằng hữu xong việc thì vào lại võ lâm cho có bạn với ta cho vui nghen.”

Hồng Thất Công lại tiếp túc loi nhoi: “Hảo bằng hữu đang luyện ở đâu vậy? Ta qua chơi với hảo bằng hữu được không?”

: “Sao lại không cơ chứ? Hì, ta đang ở tầng 1 Thiên Tầm tháp thành Đại Lý, hảo bằng hữu mau wa kéo ta nè, ta đánh nãy giờ mỏi tay lắm rùi nè.“

Hồng Thất Công lạch cạch lê thân đến Thiên Tầm để làm cái máy kéo cho cô bạn ốm tay, yếu chân này. Theo sau 1 hồi thì đâm ra rảnh rổi quá, tự dưng lại mó máy tay chân, ko chậm trễ thêm giây phút nào, liền lôi kính lúp ra super soi hảo bằng hữu từ đầu đến chân. Nghía một hồi lại nổi tánh trêu đùa, bèn thích chọc ghẹo hảo bằng hữu: “Nghe đồn Cái Bang nghèo rớt mùng tơi, nghèo rơi nước mắt luôn, phải ko hảo bằng hữư?”

-...

- Sao hảo bằng hữu 8x rồi mà còn cỡi Túc Sương? Ta tuy mới có 5x mà đã từng cỡi được Đích Lô, cỡi cả Chiếu Dạ luôn rồi kìa (dĩ nhiên là cỡi bằng char mượn của người khác rồi). Lêu lêu, Cái Bang nghèo rõ ràng. Cái Bang nghèo ơi là nghèo, hì hì.

Ấy thế là, chàng ta đùng đùng nổi giận, hét to thành tiếng: “Hảo bằng hữu vừa thôi nha! Ta có lòng tự trọng đấy! Tạm biệt hảo bằng hữu, chờ đến khi nào ta cỡi được Chiếu Dạ thì ta sẽ gặp hảo bằng hữu sau. Tạm biệt!”

Nói rồi nhảy tọt lên Túc Sương quay ngựa ra hướng cổng tháp thắng tiến. Tui cứ tưởng hảo bằng hữu giả vờ làm nũng, giả đò quay ngựa ra ngoài chút xíu rùi lại nhanh chóng quay trở lại thui, ai dè, chạy theo ngó coi hảo bằng hữu “hờn” đến đâu thì lại thấy chàng ta chạy tuốt ra ngoài cổng, tui bèn réo lại: ”Nè, giận thiệt hả? Bỏ ta ở lại một mình thiệt hả?”.

Hồng Thất Công quay lại nhìn tui với anh mắt buồn rười rượi như bị người ta cướp sạch vàng bạc, lột sạnh sành sanh trang bị không bằng: “Xin lỗi hảo bằng hữu! Ta là Cái Bang nghèo, không dám song hành cùng hảo bằng hữu. Khi nào ta cỡi được Chiếu Dạ sẽ đến gặp hảo bằng hữu sau. Bây giờ ta đi đây. Hẹn ngày gặp lại hảo bằng hữu”, nói rồi bốc hơi mất tiêu, bỏ tui bơ vơ ở lại với sự ngỡ ngàng đến ngẩn cả người: “Giời ơi! Người ta ghẹo có 1 chút mà đã khùng lên rồi. Đúng là Hỏa mà, nóng phát sợ luôn.”

Càng ngẫm càng không hiểu Hồng Thất Công đã giác ngộ lý tưởng và con đường phải đi của kiếp sống khất cái chưa? Chắc hảo bằng hữu của tui đầu quân nhầm môn phái rồi hay sao á. Đã đặt chân vào Cái Bang, cũng có nghĩa là chấp nhận trở thành 1 kẻ vô sản, ăn đói mặc rách, lấy trời làm màng, lấy đất làm chiếu, sống cuộc đời thong dong, tự do, tự tại, ko lụy lòng bởi những cái gọi là nhà cao, cửa rộng, ngựa đẹp, vàng nhiều... Đã chấp nhận kiếp “ăn mày”, sống nhờ vào “tình thương” của xã hội thì ngại chi 1 câu ghẹo: “Cái Bang nghèo ơi là nghèo?“. Nếu những ai chưa giác ngộ tư tưởng bang phái để xả thân làm 1 chàng khất cái “tay trắng vẫn hoàn trắng tay” thì tốt hơn đừng nên đầu quân vào Cái Bang làm chi.

Thôi rồi, ngay cả hảo bằng hữu cũng đã bỏ ta ra đi. Trời to đất rộng như thế, không biết còn nơi nào là chốn nương thân cho con nhóc Thúy Yên phận thấp tài kém này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.