Võ Hiệp Huyền Huyễn Chi Sát Lục Hệ Thống

Chương 7: Chương 7: Ngô Chính vs Hắc Long trại chủ




- Hỗn trướng tiểu tử, dám xông vào doanh trại của ta giết người lại còn ngoan thoại!? Nếu đã đến hôm nay ngươi cũng đừng mong có thể rời khỏi đây.

Đối diện Ngô Chính lúc này, chính là một tên hán phu trung niên đầu trọc, mặt mũi dữ tợn trong lúc đang phẫn nộ tức giận lại càng khó xem hơn, ngoài ra còn một đặc điểm khác khiến Ngô Chính chú ý chính là chi chít các vết sẹo ngang dọc trên đầu hắn, nếu nhìn bằng ánh mắt của kẻ yếu hơn thì có lẽ còn có chút đáng sợ, nhưng Ngô Chính sẽ tự nhận mình yếu hơn hắn!? Không thể, vì vậy trong lòng Ngô Chính lúc này chỉ có cười thầm:

“Tên này trước đó chắc chắn là bị người ta gọt đầu, vì vậy mới dẫn đồng bọn di chuyển đến nơi này thành lập Hắc Long trại, cái gì mà hắc long!? Trước mắt ta chỉ thấy một con trọc lừa”

Nghĩ là như vậy, tuy nhiên lúc này không phải là lúc bỡn cợt trêu ngươi, vẫn là nên tiên phát chế nhân.

- Ăn của ta một kiếm rồi nói chuyện.

Thiếu Trạch Kiếm!

- Hừ, hữu khí vô lực, một chút thực lực đó cũng dám làm càn trước mặt ta.

Hắc Long trại chủ trông thấy Ngô Chính bỗng nhiên động thủ vẫn là có chút giật mình, nhưng khi nhìn lại chỉ thấy một đạo kiếm khí yếu nhược vô lực không khỏi khịt mũi coi thường, dùng quyền chống đỡ.

- Ngu ngốc!

Giọng nói Ngô Chính trêu ngươi vang lên, đồng thời điểm Thiếu Trạch Kiếm yếu ớt vô lực lại bỗng nhiên biến mất trước mắt Hắc Long trại chủ, một quyền chỉ đánh trúng vào hư không, đúng lúc này đạo kiếm khí biến mất trước đó lại bất chợt xuất hiện nhắm thẳng vào chính giữa mi tâm Hắc Long trại chủ, đã đến rất gần! Hắc Long trại chủ lông tơ như muốn dựng đứng, cảm giác hắn chỉ cách tử vong trong gang tấc...

Nhưng đáng tiếc, Hắc Long trại chủ không hỗ là giang hồ lão luyện, kinh nghiệm chiến đấu cũng không phải là ít, hắn dựa theo thế một tay phía trước vừa đánh không trúng giữa không trung, lợi dụng phản lực hơi nghiêng người về phía sau kéo xa một chút khoảng cách, đồng thời triệt để tận dụng thời gian một tay còn lại buông ra đại đao vận nội lực che chắn phía trước mi tâm.

Tuy nhiên Thiếu Trạch Kiếm âm độc há là hắn có thể hiểu hết, kiếm khí mục đích từ đầu vốn dĩ không dùng cương mãnh để đối kháng lại nội lực của Hắc Long trại chủ để gây thương tích, mà chỉ ở thời điểm then chốt lấy nhu chế cương tạo thành một đạo vết thương ngoài da rất nhỏ trên cánh tay, đồng thời xâm nhập vào bên trong cơ thể.

Trong lúc đó Hắc Sơn trại chủ cũng là rất quyết đoán, tay kia nhanh chóng nhặt lên đại đao, dứt khoát một đao chặt bỏ đi cánh tay còn lại.

Bốp bốp bốp bốp!

Tuy nói ra thì dông dài, nhưng hết thảy các động tác đó chỉ diễn ra trong một tích tắc, có thể thấy được Hắc Long trại chủ không phải tự dưng lại có thể tập hợp được mấy trăm tên tam lưu võ giả gia nhập dưới trướng, chỉ xem về phần thực lực và quyết đoán của hắn cũng đủ trở thành chỗ dựa cho đám người kia, Ngô Chính cũng là rất không keo kiệt cho hắn một tràng vỗ tay trêu ngươi.

- Hảo quyết đoán! Nhưng mà Hắc Long trại chủ cũng thật là xem trọng một kiếm “hữu khí vô lực” của ta a, tại sao lại phải tự phế đi cánh tay của mình thế? Có phải hay không là ngươi muốn nhường ta? Ngươi thật là một cái hảo trượng phu a, không giống như đám thủ hạ của ngươi, một đám người lớn chỉ biết đi ức hiếp một tên tiểu tử như ta! Các ngươi nhìn thấy hay không? Sau này các ngươi cũng phải học tập trại chủ các ngươi biết một chút cái gọi là “bản lĩnh”!

Ngô Chính cũng không từ bỏ cơ hội, nhìn quanh đám người Hắc Long trại một vòng, tận tình phun ra một họng trào phúng sỉ vả không một chút thương tiếc.

Đám người Hắc Long trại lúc này cũng đã trợn ngược tròng mắt, trông thấy trại chủ bản lĩnh tuyệt hảo hữu kinh vô hiểm trong gang tấc hóa giải một đạo kiếm khí của Ngô Chính, mà trước đó không biết đã lấy đi bao nhiêu mạng người huynh đệ bọn hắn, nhưng là phút chót trại chủ tự dưng nổi điên tự phế đi một tay của mình!? Nếu là đúng như lời Ngô Chính nói thì trại chủ của bọn hắn cũng thật là quá “bản lĩnh” đi.

- Nhìn cái gì mà nhìn, các ngươi đúng là một đám vô dụng đầu trư, còn tiểu tử ngươi, ngươi dám ám toán ta!?

Hắc Long trại chủ trông thấy đám thủ hạ ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía mình, để hắn muốn chân chính phát điên rồi, mắng quát vài câu nhưng lại không dám rời ánh mắt khỏi Ngô Chính, Hắc Long trại chủ lúc này đã không còn thái độ chủ quan như trước đó nữa, chưa kể hắn bây giờ đã bị phế đi tay phải thuận dùng đao, tuy là tránh thoát khỏi ám kình âm độc xâm nhập, nhưng đồng thời cũng bị ngoại thương không nhẹ, không thể phát huy ra được 5 thành chiến lực như trước.

Lại chuyển dời chú ý đến Ngô Chính, hắn lúc này mới bao nhiêu? 14 15 tuổi? Như thế nào lại có bực này thực lực!? Cho dù Hắc Long trại chủ lúc trạng thái đỉnh phong chí ít chỉ có thể nói đánh bại, cũng không dám nói có thể nắm chắc giết chết hắn, đừng nói là lúc trạng thái như bây giờ.

- Ngươi chưa từng nghe nói đánh trước được lợi sao? Ngươi nghĩ ta đây là đang cùng ngươi luận võ!?

Ngô Chính bĩu môi khinh thường, theo hắn thấy Hắc Long trại chủ lúc này mới đúng với câu nói của hắn “hữu khí vô lực”, sinh tử quyết đấu lại dám xem thường đối thủ, không thể không trả giá.

- Khốn kiếp, ngươi đừng hòng...a, ngươi lại ám toán!?

Hắc Long trại chủ chưa nói hết câu lại thấy vài đạo kiếm khí nhắm về phía hắn, lấy hắn bây giờ thương thế vô lực chống trả, chỉ biết dùng các tư thế xấu xí tránh né, thậm chí lăn lộn dưới mặt đất, không còn một chút phong thái trại chủ.

- Các ngươi đầu trư, còn không mau giúp ta, nếu như ta chết, các ngươi sau đó cũng xong đời!

Đám người Hắc Long trại còn có chút chần chừ, nhưng nghe được trại chủ nhắc nhở cảnh tỉnh cũng đã chuẩn bị muốn động vũ khí, tuy nhiên chưa kịp xông tới lại nghe tiếp một đạo âm thanh quen thuộc khác, để bọn hắn thập phần do dự.

- Một đám ngu ngốc, các ngươi bây giờ thoát thân còn kịp, còn muốn nhân nghĩa cùng trại chủ các ngươi tìm chết, ta cũng rất vui lòng thành toàn cho các ngươi.

Ngô Chính lúc này đã hoàn toàn vận dụng toàn bộ thực lực, tuy nhiên Hắc Long trại chủ kinh nghiệm chiến đấu phong phú, tuy trông vô cùng chật vật nhưng lúc mấu chốt đều là hữu kinh vô hiểm, dù là Ngô Chính có yêu nghiệt đến đâu nhưng kinh nghiệm là tích lũy theo thời gian mà có được, không phải một sớm một chiều, huống chi hắn đã tu luyện được bao nhiêu ngày?

Tuy nhiên, nếu chỉ xét về võ mồm Ngô Chính vẫn là rất lợi hại, một câu đánh trúng tim đen Hắc Long trại đám người, để hắn tranh thủ bớt đi rất nhiều phiền phức.

- Các ngươi còn không rời đi ta trước chính giết các ngươi, đừng cố gắng thử thách tính kiên nhẫn của ta!

- Ta thường ngày không có bạc đãi các ngươi, lúc này các ngươi có thể nào lại thấy chết mà không cứu!? Còn không mau xông lên cho ta.

Hắc Long trại chủ lúc này đã gấp đến phát hoảng rồi, Ngô Chính thế công càng ngày càng gấp, sáu đạo kiếm khí đa dạng mỗi loại đều không dễ đối phó, có thể thấy hắn chính là sắp không chống đỡ được nữa.

- Ta đếm đến ba, còn không đi nữa thì các ngươi cũng đừng nghĩ đến việc ly khai.

Một...

Hai...

- Khoan đã, ta đi, trại chủ... cáo lỗi!

- Ta cũng đi, trại chủ xin bảo trọng.

- Trại chủ đừng trách chúng ta, ta ở nhà vẫn là còn mẹ già đang đợi, ta không thể chết a.

- Đúng a, ta còn có hài tử...

...

Có người tiên phong mở đường, tất có người lối cũ theo sau!

Nguyên bản là một tên, hai tên, sau đó lại có người thứ ba, thứ bốn, tiếp đến là tất cả thi nhau cáo lỗi, dần dần đã trở nên vô cùng hoảng loạn chen lấn tấp nập mà rời đi, chỉ sợ Ngô Chính tự dưng không vui đổi ý thì xác định, bọn hắn trước đó vẫn còn nhớ rõ tên sát tinh này là yêu thích giết người như thế nào, hắn hoàn toàn không phải là người mà chính là ác ma a.

- Một lũ khốn khiếp, đốn mạt, ta có thành ma cũng không tha cho các ngươi.

Hắc Sơn trại chủ lúc này tận mắt trông thấy thủ hạ của mình từng người bỏ mặc hắn sống chết, lo giữ lấy thân mà rời đi, chỉ hận không thể tự tay bạo chết bọn chúng, đương lúc bị vây trong kiếm trận cũng chỉ có thể điên cuồng tuyệt vọng gào thét.

- Ha ha, chỉ còn lại ta với ngươi hai người mới thật là yên tĩnh, để ta xem ngươi còn cầm cự được đến đâu, cũng đừng quên bọn hắn trước khi đi có nhắc nhở ngươi... nhớ kỹ phải “bảo trọng” a!

- Ngươi...

Lúc bấy giờ Ngô Chính đương nhiên sẽ không quên trào phúng hắn một phen, Hắc Long trại trủ thật quá phiền phức, nếu không tận dụng từng chút cơ hội thì không biết đánh đến bao giờ mới có thể giải quyết được hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.