Vô Diệm Vương Phi

Chương 142: Chương 142: Bí mật của phụ nữ




Đến khi làm xong chuyện này, quần áo cũng mặc vào, Lăng Tây Nhi không kiên nhẫn lầm bầm:

“Kế hoạch thế là xong xuôi, không chậm trễ gì!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên chỉ khẽ nhếch miệng cười, mặt khó nén vẻ đắc ý, chỉnh lại quần áo, hai người tiếp tục xuống núi, nhưng dưới chân núi lại đụng phải Long Thanh và Mộng Nhan, hai người quần áo không chỉnh tề, có hơi chật vật, kinh khủng hơn chính là bụng của Mộng Nhan lại hơi hơi nhô ra.

“Hả? Thật là trùng hợp nha, xin hỏi rốt cuộc đã tìm thấy loại thuốc kia ở đâu chưa?”

Tây Nhi đánh giá hai người, không đợi Mộng Nhan lên tiếng làm khó dễ đã chặn đầu trước, thoát khỏi hiềm nghi trước rồi nói!

“Chúng ta đã ở trong động trên núi điều chế nửa năm, sư phụ nói loại thuốc ngươi muốn rất khó tìm, chỉ có thể điều chế ở trong động này, nhưng mà…”

Long Thanh thở dài, bọn họ đã bị sư phụ đùa giỡn, trong động không có đồ ăn thức uống nhưng lại có một chiếc giường lớn ấm áp, đáng tiếc chỉ có một chiếc, lão Bất Tử còn nói dược liệu không thể tiếp xúc với ánh mặt trời, chặn mất cửa động lại, hai người cũng không biết đã ở trong động bao lâu, trong động lại âm u lạnh lẽo, lại chỉ có một chiếc giường, củi khô lửa bốc, dĩ nhiên là cháy rụi, đến khi Mộng Nhan nhận ra có gì không ổn thì bụng đã to lên rồi!

“Vậy thì hiện giờ đã tìm thấy chưa?”

Tây Nhi cười hì hì ngoái đầu lại, mặt giả vờ ra vẻ lo lắng.

“Ngươi vẫn còn cần sao? Ý của ngươi là Thái hoàng Thái hậu…”

Tây Nhi từng nói cần loại thuốc này cực kì gấp, chẳng lẽ… Mộng Nhan vội vã bước lên, cuộc sống nửa năm điều chế thuốc ở đây khiến cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng có hơi nhợt nhạt.

“Không sao không sao cả, Thái hoàng Thái hậu đã khỏi hẳn, đã về tới hoàng cung rồi!”

Tây Nhi thấy nàng sốt ruột nên thuận miệng an ủi, lại thật sự không ngờ vừa mở miệng nói đã làm cho Mộng Nhan cảnh giác nheo mắt lại.

“Ngươi nói Thái hoàng Thái hậu đã hồi phục rồi?”

“Ừ…”

”Đã trở lại hoàng cung?”

“Ơ…”

“Lúc trước ngươi nói loại thuốc kia vô cùng quan trọng, hơn nữa cũng vô cùng gấp!”

“Chuyện này…”

Đảo mắt sang nhìn trộm Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhưng mà hắn lại như không có liên quan gì, chỉ trốn bên cạnh Long Thanh không ngừng thảo luận gì đó.

“Lăng Tây Nhi!”

Tiếng gầm gừ vang lên, nàng sớm đã cảm thấy không ổn rồi.

“Hả? Giết người kìa!”

Tiếng sợ hãi vang lên, sau đó linh hoạt trốn sau lưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên.

“Lăng Tây Nhi, ngươi ra đây, đây là trận quyết đấu giữa nữ nhân chúng ta, không cần kéo nam nhân vào!”

Mộng Nhan nâng cái bụng đang mang thai lên, thở phì phò khiến Long Thanh muốn lạnh người mấy lần.

“Hiện giờ ngươi là hai chọi một, không công bằng!”

Tây Nhi chỉ chỉ vào bụng nàng, hừ, có ngốc mới đi ra!

“Ngươi cứ vĩnh viễn trốn sau lưng trượng phu mình tránh bão làm nô lệ cho trượng phu đi!”

Mộng Nhan cười nhạt, nàng phải sớm nghĩ ra nàng ta giở trò quỷ mới đúng.

“Làm nô cho trượng phụ thì làm, cũng thoải mái hơn so với bị đánh!”

Không cam lòng lầm bầm hai câu, nhắm chuẩn thời cơ bò lên lưng Đoan Tuấn Mạc Nhiên, sau đó hai chân kẹp chặt:

“Phu quân, chúng ta đi thôi!”

“Ngươi có ta không có sao!”

Mộng Nhan khó thở, nhảy lên lưng Long Thanh lớn tiếng nói:

“Đuổi theo bọn họ!” Nhưng Long Thanh vẫn không nhúc nhích.

“Ngươi làm gì thế?” Giọng điệu uy hiếp, Mộng Nhan hạ mắt xuống nhìn.

“Tốt xấu gì người ta cũng gọi một tiếng phu quân, còn nàng thì trực tiếp ra lệnh…”

Giọng nói nhỏ như muỗi, Long Thanh cúi đầu tranh thủ cho mình một chút lợi lộc.

“Hả? Ý của ngươi là…”

Nàng không vui nheo mắt lại, hai tay nhéo vào hông hắn, giọng nói tràn đầu uy hiếp.

“Kêu một tiếng được không!”

Long Thanh nói nhỏ, nói là thương lượng không bằng nói đang nịnh nọt thì đúng hơn.

“Long Thanh!”

Không kiên nhẫn rống to lên, vang vọng núi rừng, nước sông vỗ bờ, kinh động chim chóc.

“…Nương tử ngồi vững vào!”

Không cầu xin nữa, nhanh chóng đuổi theo nhưng mà đôi vợ chồng kia đã sớm không còn thấy bóng dáng đâu.

“Gian phu dâm phụ!”

Mộng Nhan hầm hừ nói, ngồi trên mặt đá thở ồ ồ.

“Hả?” Long Thanh ngơ ngác ngoái đầu lại, nhìn sang cái bụng nhô ra của Mộng Nhan, mặt lại nóng lên.

“Vừa rồi không có nói ngươi, ngươi đỏ mặt cái gì?”

Không kiên nhẫn ngước mắt lên, Mộng Nhan như đang ăn phải thuốc nổ.

“Nàng không biết câu này đặt trên người chúng ta là chuẩn nhất sao?”

Hắn chỉ mình cùng Mộng Nhan.

“…”

Không nói gì!

… … …

“Nguy hiểm thật!”

lau khô mồ hôi trên mặt, Tây Nhi vỗ ngực, lòng vẫn còn sợ hãi, nàng chỉ muốn cho Mộng Nhan cùng Long Thanh có thời gian ở bên nhau bồi dưỡng tình cảm mà thôi, nhưng thật không ngờ tới lão Bất Tử lại ngoan độc như vậy, đến khi Mộng Nhan có thai mới thả bọn họ xuống núi, híc híc, quả nhiên là gừng càng già càng cay, chiêu này sư phụ dùng thật là độc, nàng muốn trò giỏi hơn thầy cũng khó khăn đây!

“Bọn họ không đuổi kịp đâu!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên nhàn nhạt lên tiếng.

“Tất nhiên, chúng ta có hai người, còn bọn họ có ba người, huống chi võ công của Long Thanh cũng không cao bằng chàng!”

Đắc ý nói, sớm biết vậy rồi!

“Vậy sao?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên cười lạnh, là ai vừa nhìn thấy Mộng Nhan xông lên đã tè ra quần?

“Tây Nhi, có lẽ ta nên dạy võ công cho nàng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kéo tay của nàng, chậm rãi đi về phía trước.

“Học võ công làm cái gì?”

“Tự bảo vệ mình!”

“Không phải đã có chàng rồi sao?”

“Nếu như bảo vệ không kịp?”

Hắn rủ mắt xuống, trừ khi hắn tìm được người nối nghiệp, nếu không sẽ rất bận rộn quốc sự.

“Ta có súng!”

Tây Nhi hiểu lòng hắn, chỉ chỉ vào cây súng của mình.

“Ta càng sợ khẩu súng này sẽ mang tới cho nàng nhiều phiền toái hơn nữa, nàng cũng biết hiện giờ tất cả các quốc gia đều rất có hứng thú với khẩu đại pháo thần võ của nàng, ta sợ…”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên im lặng, không nói tiếp câu sau nhưng Tây Nhi cũng hiểu được. Súng tuy lợi hại nhưng gặp phải võ lâm cao thủ thật sự sẽ rất khó ứng phó.

“Ý của chàng là sợ bọn họ bắt ta đi?”

“Rất có thể, hiện giờ nàng cũng thấy đấy, Long Thanh phải lo chuyện của mình, Lãnh Tuyệt Tâm cùng Lâm Kiếm Hồng cũng không có ở đây, nếu như ta có việc phải làm, võ công của Lưu An không đủ để bảo vệ nàng!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên thở dài nói.

“Vậy ý của chàng chính là nhất định ta phải học võ công sao?”

Tây Nhi đáng thương đảo mắt, nhưng lại nhanh chóng hưng phấn:

“Ta đi xin sư phụ truyền một nửa võ công cho ta, dù sao ông ấy ở mãi trên núi cũng không dùng đến!”

Hì hì, giống như Hư Trúc trong Thiên Long Bát Bộ vậy, trong vòng một đêm đã trở thành cao thủ đứng đầu võ lâm.

“Võ công phải luyện mới có, không thể đi đường tắt!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên lắc đầu, phá vỡ ảo tưởng của nàng.

“Nhưng mà thật sự rất mệt nha…”

Thức dậy sớm như vậy, còn phải đông luyện chín hạ luyện ba, làm một Vương phi như vậy thì có gì sung sướng chứ?

“Lăng Tây Nhi!”

“Chỉ luyện khinh công thôi được không, Lăng Ba Vi Bộ gì đó, loại nào mà vừa học đã biết đấy?”

“Không có!”

“Vậy thì học chiêu vạn Phật triêu tông đi, chiêu này chắc là lợi hại nhất!”

“Lăng Tây Nhi!”

“Không thì để buổi tối luyện công là được…. thuận tiện giảm béo…”

“Lăng Tây Nhi!”

“Được rồi được rồi, luyện thì luyện, nhưng mà đừng có trách ta vì luyện công mà lạnh nhạt với chàng, chàng cũng biết luyện công cần phải có thể lực!”

Hừ hừ, xem chàng cuống lên thế nào!

“Không cần nàng dùng lực, nàng chỉ cần nằm đó là được rồi, để ta!”

“…”

***

“Định đến Phiên quốc sao?”

Tây Nhi kinh ngạc nhướng mày.

“Sức khỏe của Mộng hoàng không tốt… Muốn gặp Mộng Nhan một lần…”

Long Thanh mặt mũi nhăn nhó nói.

“Không phải nửa năm trước đã nói không khỏe rồi sao?”

Thật không vậy, nửa năm rồi còn chưa chết sao?

“Nửa năm trước là muốn dụ Mộng Nhan về, lần này là thật!”

Long Thanh hạ giọng nói, Mộng Nhan đang ở trong phòng buồn phiền.

“Ngươi muốn trở về cùng nàng sao?”

Tây Nhi không tán thành nhíu mày, hai nước đã tưng là kẻ thù, huống chi Long Thanh lại là chiến tướng đắc lực của Đoan Tuấn Mạc Nhiên, đa số mọi việc đều lộ diện, Phiên quốc sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn như vậy!

“Chuyện đó ta không lo lắng, chuyện ta lo chính là ta đã từng giẫm lên người hiện giờ đã là Hoàng đế Đại Thuận!”

Hoàng đế Đại Thuận đã từng là đại hoàng tử!

“À, ngươi xong rồi!”

Cảm thán một tiếng, Tây Nhi vô hạn đồng tình với Long Thanh.

“Cho nên ta muốn ngươi giúp ta nghĩ cách!”

Trải qua hơn một năm ở chung, đột nhiên Long Thanh phát hiện ra Tây Nhi còn hữu dụng hơn rất nhiều lão đại của hắn, chuyện quỷ quái gì cũng làm được, cho dù là có chuyện nhờ lão đại ra mặt thì tìm Tây Nhi nhất định sẽ thành công.

“Được thôi, ngươi cũng vì Tiểu Tuấn Tử mới đắc tội với Hoàng đế Đại Thuận!”

Tây Nhi gật gật đầu, ghé vào lỗ tai hắn thì thầm vài câu.

“Thật sự có thể sao? Nhưng mà bí mật này chúng ta…”

Long Thanh hoảng sợ há miệng ra, chậm rãi đảo mắt nhìn sang Tây Nhi.

“Ta chỉ để ngươi đưa súng cho bọn họ, cho họn họ mười viên đạn, còn lại thì không nói gì cả, bọn họ muốn biết cách điều chế thuốc nổ nhất định sẽ nhờ ngươi làm đại sứ!”

Tây Nhi đắc ý nói, không có đạn, lại không có cách điều chế thuốc nổ, súng cũng chỉ là một câu gậy trúc mà thôi.

“Ngươi thật sự nguyện ý sao, ngộ nhỡ…”

Đây là cơ mật quốc gia đấy!

“Điểm ấy ngươi yên tâm, ta đã chán đại pháo rồi, lần sau sẽ làm xe tăng!”

Hì hì, trở thành học giả vũ khí từ khi nào thế!

“Xe tăng…”

Thật là tên gọi uy phong, nhưng cũng chỉ có thể thỉnh giáo sau khi đã trở về từ Phiên quốc!

Bên ngoài vương phủ Đoan Tuấn, Mộng Nhan kinh ngạc khi thấy Long Thanh chuyển hành lí của mình lên xe, nhìn lại Long Thanh đang vững vàng ngồi trên con ngựa, mắt hơi nheo lại.

“Ngươi cũng đi sao?” nàng lên tiếng hỏi, sớm biết Long Thanh đã trở thành cái đinh trong mắt hoàng huynh, cứ cho là hắn sẽ bo bo giữ mình mà ở lại, không ngờ hắn lại…

“Đương nhiên, trên xe đều là sính lễ, nếu như nàng không phản đối thì, ta muốn…”

Hắn xuống ngựa, cười đắc ý, lộ ra hàm trắng trắng lóa, lóe sáng dưới ánh mặt trời.

“Ngươi muốn thế nào?”

Mộng Nhan yêu sách liếc xéo hắn.

“Ta muốn…” Hắn không ngừng xoa xoa hai tay, cười hì hì, cuối cùng tiến sát khuôn mặt tuấn tú đến trước mặt Mộng Nhan nói nhỏ:

“Cầu thân!”

“Cái gì?” cố ý giả vờ như không nghe thấy, Mộng Nhan lớn tiếng hỏi.

“Suỵt, nàng đừng làm ầm lên, hiện giờ hình như không ai biết nàng đang mang thai, càng không biết đứa bé trong bụng là của ta…”

Hắn tự cho là đúng nói, lời còn chưa dứt thì… “Mới là lạ!”

Trăm miệng một lời, Tây Nhi, Đoan Tuấn Mạc Nhiên đứng phía sau, còn có Lưu An, Lục Nhi cùng một đống người hầu, đều là người nhà vương phủ Đoan Tuấn, cả một đám vui vẻ ra mặt, còn có cả gia đinh đốt pháo hoa trong nội viện, bùm bùm chát chát vô cùng náo nhiệt, hiện giờ không riêng gì người của vương phủ biết, chỉ sợ cả thành Đoan Tuấn đều đã biết hết!

“Các ngươi…”

Long Thanh kinh ngạc, nhất định là Lăng Tây Nhi!

“Mau đi đi, mang theo cả lời chúc phúc của ta!”

Tây Nhi giục hắn, chiêu tiên trảm hậu tấu này hữu dụng hơn tất cả, hiện giờ cả thành Đoan Tuấn đều biết Long Thanh mang sính lễ đi tới Phiên quốc cầu hôn, quan trọng hơn là công chúa Phiên quốc đã có tiểu bảo bảo, tin chắc rằng tin tức này sẽ nhanh chóng bay đến Phiên quốc, nếu như Hoàng đế Đại Thuận sĩ diện sẽ sớm gả Mộng Nhan cho Long Thanh để tránh người khác mượn cớ, chưa kết hôn mà có con, nói ra không dễ nghe chút nào nha?

“Cảm ơn ngươi, Tây Nhi!”

Mộng Nhan nheo mắt cười cười, lần này là nụ cười chân thành.

“Hả? Ngươi không trách ta sao?”

Tây Nhi ngại ngùng cười cười, chuyện này thật sự sẽ làm tăng thêm gấp đôi hiềm nghi nha.

“Không có, thật ra cũng là chính ta nguyện ý, nếu như ta không nguyện ý…” nàng cười ngọt ngào, tà nghễ liếc nhìn Long Thanh:

“Ai cũng không thể chạm vào thân thể ta! Chỉ là sống ở đây ta đã không thấy rõ được lòng mình mà thôi!”

Nàng ghé sát vào tai Tây Nhi thì thầm.

“Nhưng mà ngươi vẫn luôn…”

Dáng vẻ luôn không tình nguyện, còn cho là mình đã lầm.

“Nam nhân không phải dùng để yêu chìu, chỉ dùng để dạy dỗ!”

Mộng Nhan cười nhẹ.

“Có lý!”

Thật là tư tưởng tiên tiến, thế hệ này thì phát hiện của nàng vô cùng tiên tiến!

“Cảm ơn ngươi!”

“Không cần khách khí!”

Lại leo lên xe ngựa, nheo mắt nhìn theo, Tây Nhi nhìn thấy xe ngựa của hai người ngày càng xa…

“Mộng Nhan nói gì thế?”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên bước lên hỏi nhỏ.

“Bí mật, bí mật của nữ nhân!”

Nàng ngoái đầu nhìn lại, hưng phấn bừng bừng trở về phòng, vừa vào cửa đã ôm tiểu Nghị Phong vào trong lòng, đứa bé kia nhìn Tây Nhi cười khúc khích, dáng vẻ trìu mến kia khiến cho Tây Nhi mờ mắt.

“Tây Nhi, giao con cho Lục Nhi đi!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên kháng nghị, không đợi Tây Nhi lên tiếng đã bảo Lục Nhi tiến lên ôm đứa nhỏ rồi khép cửa phòng lại, khi Lục Nhi đụng vào tiểu Nghị Phong thì nụ cười trên mặt tiểu Nghị Phong cứng đờ, đôi mắt đen trắng rõ ràng chậm rãi đảo quanh, hic hic, nếu như hắn không đoán sai thì hắn đã thấy một vẻ ghen ghét trong ánh mắt bé.

Đứa trẻ này thật là không bình thường!

“Chàng có chuyện muốn nói sao?” Rửa tai lắng nghe.

“Chúng ta phải tranh thủ thời gian để tạo thêm một đứa bé nữa!”

Hắn nói như chém đinh chặt sắt, ôm lấy Tây Nhi chuẩn bị ném lên giường.

“Vì sao? Chàng thật sự không thích tiểu Nghị Phong sao?” ấm ức chu cái miệng nhỏ lên, Tây Nhi bất mãn nhìn hắn.

“Không phải không thích mà là chán ghét!”

Đoan Tuấn Mạc Nhiên hung hăng lên tiếng, trước kia không có nó thì Tây Nhi quấn lấy hắn nói muốn thấy Tiểu Tuấn Tử cười, hiện giờ thì hay rồi, không cần cầu xin ai, chỉ cần đưa mặt ra là có thể thấy, chẳng những cười mà còn cho nàng hôn miễn phí, hừ hừ, nhớ tới mà trong lòng ức chế vô cùng!

“Nguyên nhân!”

“Nó cười quá nhiều! Thấy ai cũng cười với người đó, ta hoài nghi nó đã đầu thai nhầm!”

Nhìn thấy đã biết là một trên công tử trăng hoa, nhỏ như vậy mà đã biết tranh đoạt Tây Nhi với hắn rồi!

“Tướng công, con của chàng cười thì có gì không tốt?”

“Tốt sao? Mới là lạ!”

Chôn đầu vào ngực Tây Nhi, hắn mặc kệ, hắn không thích, nhất định phải tạo thêm một tiểu Đoan Tuấn Mạc Nhiên giống hắn như đúc, tốt nhất chính là cái loại có đánh chết cũng không cười, chí ít thì có đối lập Tây Nhi mới phát hiện ra là hắn đáng yêu!

“Ta cảm thấy…ưm ưm…”

Đôi môi anh đào bị chặn lại, nhìn ra ngoài trời, còn sớm cực kỳ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.