Vô Địch Thiên Hạ

Chương 7: Chương 7: Sơn Cốc Kỳ Dị




Sau khi từ Đông điện viện trở về, Hoàng Tiểu Long ngồi xếp bằng bên trên giường gỗ trong gian phòng, hồi tưởng lại thái độ kiêu ngạo của phụ tử Hoàng Minh tại Bắc điện viện ngày hôm nay, nghĩ về một màn lạnh lùng, dối trá đó, trong lòng lệ khí không ngừng bốc lên.

Vốn trước đó đối với chuyện hắn định đánh cho tiểu tử xấu xa Hoàng Vĩ kia đến phụ thân cũng không nhận ra còn có chút cố kỵ, thế nhưng hiện tại một tia cố kỵ trong lòng cuối cùng cũng triệt để tiêu tán.

“Nói vậy, Hoàng Minh cho rằng mình đã có thể ngồi vững ở vị trí trang chủ vị rồi sao!” Hoàng Tiểu Long cười nhạt.

Từ sau khi Vũ hồn của Hoàng Vĩ thức tỉnh, tất cả các trưởng lão Hoàng gia trang hầu như toàn bộ đều dựa vào Hoàng Minh, cho nên trước sau mới có một màn Đấu khí đan cùng Bắc điện ngày hôm nay.

Hoàng Tiểu Long đè nén lệ khí trong lòng xuống, tiếp tục vận chuyển Huyền Thanh Công tu luyện Đấu khí.

Biến dị Vũ hồn Song Đầu Xà tại phía sau Hoàng Tiểu Long mở song miệng, cắn nuốt linh khí thiên địa bốn phía, Hoàng Tiểu Long phát hiện, bản thân sau khi tiến giai Nhị giai, tốc độ thôn phệ linh khí thiên địa bốn phía của Vũ hồn Song Đầu Xà ở phía sau dĩ nhiên so với trước đây nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa, trước đây Song Đầu Xà Vũ hồn chỉ lớn bằng hai cái bàn tay hiện giờ phồng lớn lên một vòng, trên người hắc sắc cùng lam sắc càng thêm nồng hậu, Song Đầu Xà Vũ hồn lúc hai miệng thôn phệ linh khí thiên địa bốn phía, hắc sắc cùng lam sắc không ngừng phun ra nuốt vào không ngớt.

Từng đoàn linh khí thiên địa không ngừng tràn vào kinh mạch trong cơ thể Hoàng Tiểu Long, chuyển hóa thành Đấu khí ở bên trong kinh mạch tầng thứ hai không ngừng lưu động, cứ một lần lại một lần.

Rất nhanh, lại mấy ngày đi qua.

Mấy ngày này, Hoàng Tiểu Long tu luyện càng chẳng phân biệt ngày đêm, hầu như có thể dùng hai chữ “Điên cuồng” để hình dung.

Trải qua mấy ngày tu luyện, Hoàng Tiểu Long đã dần đạt tới Nhị giai đỉnh phong.

Cũng những ngày này, Hoàng Bằng cùng Tô Yến hầu như mỗi ngày đều tới tiểu viện xem Hoàng Tiểu Long, thấy nhi tử tu luyện điên cuồng như vậy, hai người Hoàng Bằng cùng Tô Yến tự nhiên cảm thấy yêu thương không ngớt, đặc biệt Tô Yến đã nhiều lần âm thầm rơi lệ, tuy rằng Hoàng Bằng cùng Hoàng Tiểu Long không nói, thế nhưng từ trong miệng những hạ nhân trong trang nàng đã biết được chuyện xảy ra mấy ngày hôm trước tại Bắc điện viện.

Nửa tháng trôi qua.

Nửa tháng, Hoàng Tiểu Long ngoại trừ tại tiểu viện tu luyện Đấu khí, hắn còn ra phía sau núi tu luyện Dịch Cân Kinh. Việc tu luyện Dịch Cân Kinh, tự nhiên không thể bại lộ, Hoàng Tiểu Long chỉ có thể chọn ban đêm đến hậu sơn tu luyện mà thôi.

Bóng đêm đen kịt, bên dưới sơn lâm từng hàng cây dày đặc, một đạo tiểu thân ảnh lấy một loại tư thế kỳ quái đứng ở nơi đó, ánh trăng chiếu xuyên qua những kẽ lá cây.

Hoàng Tiểu Long hai tay giơ lên trên đỉnh đầu, vận chuyển theo Dịch Cân Kinh, linh khí thiên địa bằng mắt thường cũng có thể thấy được đang tràn vào kinh mạch trong cơ thể Hoàng Tiểu Long, sau đó chuyển hóa thành Nội lực, hội tụ tại Đan điền.

Bóng đêm dần dần rút đi, sắc trời thay đổi, ánh mặt trời bắt đầu chiếu trên giọt sương đọng trên ngọn cỏ, Hoàng Tiểu Long lúc này mới mở hai mắt ra, đình chỉ vận chuyển Dịch Cân Kinh.

Hoàng Tiểu Long đột nhiên quát một tiếng, song chưởng huy động, thân hình nhảy lên trên bãi cỏ, cùng với sự huy động của Hoàng Tiểu Long, bên trên bãi cỏ, chưởng ảnh trùng trùng.

Từng đạo khí lưu tại không gian bốn phía không ngừng cấp tốc chuyển động, gào thét.

Đây chính là võ công thượng thừa mà kiếp trước gia tộc truyền lại cho Hoàng Tiểu Long - Miên Chưởng.

Lúc song chưởng Hoàng Tiểu Long huy động, hai tay mềm mại không xương, diễn luyện đến sau cùng, song chưởng của hắn mỗi lần đánh ra, một đạo chưởng ấn do hơi nước hình thành ấn đến giữa không trung, thật lâu không tiêu tán.

Cảnh giới cao nhất của Miên Chưởng chính là ngưng mà không tán, ám lực lâu dài không dứt.

Đời trước, Hoàng Tiểu Long là võ học kỳ tài, không chỉ thân thể Hoàng Tiểu Long là tài liệu luyện võ tuyệt hảo, mà còn năng lực lĩnh ngộ đáng sợ của Hoàng Tiểu Long đối với võ học.

Nửa giờ sau, thân hình Hoàng Tiểu Long mới chậm rãi ngừng lại.

Sau mấy hơi thở, chỉ thấy cây cối bốn phía cao thấp đều ngã xuống, trên mỗi thân cây đều in một cái chưởng ấn nhàn nhạt.

Hoàng Tiểu Long nhìn chưởng ấn nhàn nhạt trên thân cây, nhướng mày, nếu là kiếp trước, chưởng lực Miên Chưởng hắn vỗ tới bên trên thân cây, căn bản sẽ không lưu lại bất luận vết chưởng gì, nói cho cùng, bởi vì hiện tại Nội lực hắn quá yếu.

“Không biết đấu kỹ tại Vũ hồn thế giới này uy lực làm sao.” Hoàng Tiểu Long thầm nghĩ.

Nhưng các nhi tử trong gia tộc nhất định phải sau khi đạt được chiến sĩ Tứ giai mới có khả năng luyện tập đấu kỹ, bởi vì chiến sĩ sơ cấp luyện tập đấu kỹ thì uy lực phát ra cũng không nhiều lắm.

Đúng lúc này, đột nhiên phía sau truyền đến một âm thanh quái dị, Hoàng Tiểu Long trong lòng khẽ động, quay đầu nhìn lại, liền thấy trên một cây đại thụ phía trước treo một hầu tử cao nửa thước, toàn thân màu tím nhạt, hai mắt màu lam nhạt.

“Phệ Linh Tử Hầu!” Hoàng Tiểu Long lấy làm kinh hãi.

Kiếp trước, Hoàng Tiểu Long từng xem qua trong cổ điển của gia tộc, Phệ Linh Tử Hầu là một loại thiên địa hãn hữu linh thú.

Thấy Hoàng Tiểu Long nhìn qua, Phệ Linh Tử Hầu đột nhiên nhếch miệng mà cười, kêu xèo xèo, khoa tay múa chân, quay đầu hướng sơn lâm chạy đi.

Hoàng Tiểu Long thấy thế, chần chờ một chút, sau đó chạy theo Phệ Linh Tử Hầu hướng sơn lâm chạy đi.

Điều khiến Hoàng Tiểu Long không nghĩ tới là tốc độ chạy trên cây của Phệ Linh Tử Hầu dĩ nhiên cực nhanh, nếu Hoàng Tiểu Long không tu luyện Dịch Cân Kinh mấy năm cùng thi triển Thiên Toàn Bộ, thật đúng là rất khó theo kịp.

Nửa giờ sau, không biết xuyên qua bao nhiêu sông suối, rừng cây, Hoàng Tiểu Long theo Phệ Linh Tử Hầu đi tới trước một sơn cốc. Sơn cốc rất vắng vẻ, từng đạo âm khí từ trong cốc tản ra, khiến Hoàng Tiểu Long nhướng mày.

“Xèo xèo chi!” Ngay lúc Hoàng Tiểu Long do dự không biết có nên tiến vào sơn cốc hay không, con Phệ Linh Tử Hầu kia lại chạy đến, nhìn Hoàng Tiểu Long kêu lên chi chi, hiển nhiên muốn Hoàng Tiểu Long cùng nó đi vào.

Suy nghĩ một chút, Hoàng Tiểu Long nhấc chân lên, theo tiểu gia hỏa này đi vào sơn cốc. Vừa vào sơn cốc, một đạo khí ẩm thấp đập vào mặt, tiến vào sơn cốc không xa, Hoàng Tiểu Long liền thấy được lẻ tẻ hài cốt người đã chết trên mặt đất, những hài cốt này xem ra đã chết nhiều năm.

Tiến sâu vào, dọc theo đường đi thi cốt càng ngày càng nhiều, hầu như có thể dùng từ chồng chất như núi để hình dung. Mặc dù Hoàng Tiểu Long hai đời làm người, tâm tính không phải một dạng tiểu hài tử có thể sánh bằng, nhưng mắt thấy loại tràng diện này, cũng vẫn có cảm giác kinh hãi đảm chiến.

Nhưng ngay khi Hoàng Tiểu Long muốn rời khỏi sơn cốc, đột nhiên chân đi tới một bãi cỏ lục sắc, mọc đầy kỳ hoa dị thảo, một cảnh tượng đẹp như thế ngoại đào nguyên, giữa bãi cỏ là một cái hồ xanh biếc. Hoàng Tiểu Long trông thấy có chút há hốc mồm, không ngờ sơn cốc này một nửa là thi cốt Địa ngục, một nửa còn lại lại là nhân gian Đào nguyên.

Lúc này, Phệ Linh Tử Hầu đi tới một chỗ trước vách núi dựng đứng, hướng về phía Hoàng Tiểu Long kêu chi chi lên, khoa tay múa chân, chỉ vào trên vách núi đá. Hoàng Tiểu Long đi tới, nhìn theo tay Tử Hầu, chỉ thấy bên trên vách núi có một cái cây xanh biếc, trên cây có vài trái cây màu đỏ.

Màu đỏ của trái cây này khiến người ta hoa mắt, từng đợt mùi thơm lạ lùng phát ra, khiến người ngửi thấy tinh thần đã chấn động.

“Cái này... chẳng lẽ là Dương quả?” Hoàng Tiểu Long lấy làm kinh hãi, trong lòng kinh hỉ không thôi.

Dương quả, sinh trưởng tại nơi cực âm, lại hội tụ thiên địa cửu dương khí mà sinh ra, người tu luyện Đấu khí dùng qua, không những đề thăng tu vi Đấu khí, còn có thể trải qua phạt tủy, đối với chuyện tu luyện sau này có chỗ tốt khó có thể tưởng tượng!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.