Vô Địch Thiên Hạ

Chương 6: Chương 6: Cầu Ta Cũng Vô Ích




Ngồi trong đại điện, Hoàng Minh thấy Hoàng Bằng dẫn theo Hoàng Tiểu Long đi tới, có chút ngoài ý muốn, nhưng cũng không đứng lên, mà vẫn ngồi tại chỗ.

“Nhị trang chủ.” Chu Quang cùng nhi tử Chu Học Đông thấy Hoàng Bằng tiến đến, không dám hành động giống như Hoàng Minh ngồi bất động, mà đứng lên nói.

Hoàng Bằng liếc mắt phụ tử Chu Quang cùng Chu Học Đông, gật đầu, sau đó quay đầu lại nói với Hoàng Minh: “Đại ca.”

Hoàng Tiểu Long cũng chào theo: “Đại bá.” Thanh âm của hắn có chút không tình nguyện.

Hoàng Minh mặt không biểu tình, chỉ nói: “Nhị đệ, ngồi đi.”

Hoàng Bằng cùng Hoàng Tiểu Long đi tới hai ghế dưới đại điện ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Hoàng Bằng có chút nghiêm chỉnh, trong đầu nghĩ tìm lời bắt đầu, thế nhưng cũng không biết nên mở miệng thế nào cả.

“Nhị đệ, ngươi qua đây có chuyện gì?” Đúng lúc này, Hoàng Minh lên tiếng hỏi.

Hoàng Bằng chần chờ một chút, rồi nói: “Đại ca, ta nghe nói, Hoàng Vĩ nói muốn trong buổi họp gia tộc hằng năm đánh hai tay Tiểu Long tàn phế.” Nói đến đây, Hoàng Bằng ngừng lại.

“Hả, có chuyện đó sao?” Nét mặt Hoàng Minh kinh ngạc.

Hoàng Tiểu Long thu tất cả phản ứng của đại bá Hoàng Minh ở trong mắt, trong lòng thầm cười nhạt, ngay cả phụ thân Hoàng Bằng còn nghe nói đến chuyện này, thì nhất định chuyện ấy đã truyền ra toàn Hoàng gia trang, chẳng lẽ Hoàng Minh sẽ không biết sao?

“Hoàng Vĩ, có chuyện đó hay không hả?” Tiếp đó, Hoàng Minh quay đầu lại nhìn nhi tử Hoàng Vĩ hỏi.

Hoàng Vĩ mắt không chớp, mặt không hoảng hốt, mở miệng nói: “Căn bản không có chuyện như vậy.” Nói đến đây, Hoàng Vĩ liếc mắt nhìn Hoàng Bằng cùng Hoàng Tiểu Long, tiếp tục nói: “Ta xem là có người cố ý lấy cớ này để đến Bắc điện chúng ta nháo sự!”

Hoàng Bằng vừa nghe, trên mặt nộ khí đỏ lên, ý tứ của Hoàng Vĩ chính là bản thân hai cha con hắn ăn no rửng mỡ vô cớ nháo sự?

Hoàng Tiểu Long lạnh lùng nhìn hai phụ tử Hoàng Minh cùng Hoàng Vĩ diễn trò một hỏi một đáp, trong lòng cười nhạt.

“Đại ca, ngươi xem việc này?” Hoàng Bằng cố nén lửa giận, quay đầu sang nhìn Hoàng Minh.

Hoàng Minh khoát tay áo, vẫn là vẻ mặt lạnh nhạt, không lộ vẻ gì: “Được rồi Nhị đệ, nếu không có sự việc như vậy, bây giờ các ngươi có thể đi về được rồi!”

Không có sự việc như vậy! Không thể nghi ngờ ý tứ trong lời nói của Hoàng Minh giống như nói Hoàng Bằng là vô cớ nháo sự?

Hoàng Bằng cực lực áp chế lửa giận trong lòng: “Đại ca, ý ngươi cũng là nói, phụ tử chúng ta hôm nay là ăn no không có việc gì làm, vô cớ nháo sự!”

Hoàng Minh nhướng mày, sắc mặt lạnh lẽo: “Nếu việc này là thật, thì tính sao chứ? Họp gia tộc hằng năm, các đệ tử cùng tuổi trong lúc tỷ thí luận bàn xảy ra chuyện, đó chính là việc bình thường.”

Hoàng Minh nói xong vẻ mặt lãnh đạm, cũng không đề cập đến chuyện Hoàng Vĩ sẽ đánh cho tàn phế hai tay Hoàng Tiểu Long.

Sắc mặt Hoàng Bằng giận dữ, bỗng nhiên đứng lên, nhìn chằm chằm đại ca Hoàng Minh: “Ngươi là nói, đến lúc đó Hoàng Vĩ cho dù đánh tàn phế hai tay Tiểu Long cũng là bình thường?”

Sắc mặt Hoàng Minh cũng lạnh lùng: “Vậy ý tứ của ngươi là muốn ta cấm các đệ tử cùng tuổi luận bàn trong lúc tỷ thí ở buổi họp gia tộc hàng năm sao? Tỷ thí luận bàn giữa các đệ tử cùng tuổi là do phụ thân định ra quy củ! Ý ngươi là nói, quy củ của phụ thân là sai?”

Hàn mang trong hai mắt Hoàng Tiểu Long lóe lên, ý tứ phụ thân Hoàng Bằng chỉ là muốn Hoàng Minh khiến nhi tử Hoàng Vĩ hạ thủ lưu tình, trong đại điện ai cũng thấy được ý đồ phụ thân hắn khi đến đây, thế nhưng Hoàng Minh lại cố ý nói lái đi rằng phụ thân cấm các đệ tử cùng tuổi tỷ thí luận bàn, ngụ ý rõ ràng muốn nói phụ thân làm như vậy là cố ý gây khó khăn!

Phụ tử Chu Quang cùng Chu Học Đông ngồi ở chỗ kia, không hề mở miệng, thế nhưng hai mắt lại lộ ra vẻ hả hê tiếu ý.

Sắc mặt Hoàng Bằng đỏ ửng lên, song quyền nắm chặt, hiển nhiên trong lòng phẫn nộ tới cực điểm. Hắn hít sâu một hơi, nói với Hoàng Minh rằng: “Tiểu Long là chất nam của ngươi đó!”

Mí mắt Hoàng Minh nhếch lên, liếc mắt nhìn Hoàng Tiểu Long rồi nói với Hoàng Bằng: “Việc này, ta còn phải cần tới ngươi nhắc nhở? Lẽ nào ta không biết hắn là chất nam của ta? Dù cho hắn có là chất nam của ta, ngươi cầu ta cũng vô ích!”

Hoàng Bằng giận dữ cười to: “Được, được lắm.” Giờ đây, cuối cùng thì hắn cũng đã thấy rõ bộ mặt thật của đại ca, trong lòng đột nhiên nổi lên một cảm giác thê lương, tình huynh đệ vài thập niên, vậy mà lại xa lạ như vậy!

Hoàng Tiểu Long nhịn không được lạnh lùng nói: “Hoàng Minh, ngươi cho là đến lúc họp gia tộc hằng năm, nhi tử của ngươi thật có thể đánh tàn phế hai tay của ta?”

“Làm càn!” Hoàng Minh thấy Hoàng Tiểu Long chỉ là một tiểu hài tử xấu xa dĩ nhiên dám trước mặt Chu Quang gọi thẳng tên mình thì trong lòng phiền nộ, đột nhiên đứng lên, một chưởng hướng về phía Hoàng Tiểu Long đánh tới, một đạo Đấu khí mạnh mẽ hướng về Hoàng Tiểu Long. Khi mọi người thấy chưởng đạo chuẩn bị đập tới ngực Hoàng Tiểu Long, đột nhiên một bóng người lóe lên, che ở trước mặt Hoàng Tiểu Long, đồng thời cũng vỗ ra một chưởng.

“Oanh!” một tiếng vang dội, bóng người che ở trước mặt Hoàng Tiểu Long không ngừng thối lui lui về phía sau.

“Phụ thân, người có sao không?” Hoàng Tiểu Long quýnh lên, lắc mình đi tới bên cạnh Hoàng Bằng, người vừa tiếp một chưởng của Hoàng Minh chính là Hoàng Bằng.

Hoàng Bằng khoát tay áo, lắc đầu nói: “Ta không sao.”

Hoàng Tiểu Long nói cho cùng cũng là chất nam của Hoàng Minh, hắn tuy nộ song xuất thủ, nhưng vẫn có chừng mực, không thì với thực lực của Hoàng Bằng là Lục giai Hậu kỳ, cũng không tiếp nổi một chưởng Thất giai Hậu kỳ của Hoàng Minh.

Hoàng Tiểu Long thấy phụ thân không có việc gì, trong lòng thở dài một hơi.

Lúc này, Hoàng Vĩ ở bên cạnh tiến lên mở miệng nói: “Nhị thúc, ngươi muốn ta buông tha Hoàng Tiểu Long cũng không phải là không thể được, chỉ cần Hoàng Tiểu Long quỳ xuống, dập đầu nhận sai với ta, tự đánh hai mươi tát như năm ấy, ta sẽ bỏ qua cho hắn!”

Dập đầu cùng đánh hai mươi cái tát? Lông mày Hoàng Bằng chau lại, nhìn về phía nhi tử.

Hoàng Tiểu Long nhìn Hoàng Vĩ, lạnh giọng cười: “Bất kể là trước kia hay là hiện tại, Hoàng Tiểu Long ta chỉ lạy trời quỳ đất, cho tới bây giờ không quỳ người!” Sau đó nói với Hoàng Bằng: “Phụ thân, chúng ta đi!”

Lạy trời quỳ đất, cho tới bây giờ không quỳ người! Hoàng Bằng ngẩn ra, tán thưởng cười: “Hảo nhi tử, chúng ta đi thôi!” Nói xong, cùng Hoàng Tiểu Long xoay người rời đi.

Hoàng Vĩ nhìn theo thân ảnh Hoàng Bằng cùng Hoàng Tiểu Long rời đi, trong lòng vô cùng tức giận, quay về bóng lưng Hoàng Tiểu Long hô: “Hoàng Tiểu Long, ngươi cho rằng buổi họp gia tộc hằng năm, ta không dám đánh tàn phế hai tay ngươi sao?”

Hoàng Tiểu Long cũng không quay đầu lại, cùng phụ thân Hoàng Bằng biến mất tại cửa đại điện Bắc điện viện.

Hoàng Minh nhìn thân ảnh hai người đi khuất, ánh mất muôn phần phức tạp.

“Đại trang chủ, Hoàng Tiểu Long này không để ý đến thân phận dám ngay mặt gọi thẳng tên đại trang chủ, đây cũng quá…” Lúc này, Chu Quang ở bên cạnh tiến lên mở miệng nói.

Nhưng hắn còn chưa nói hết, Hoàng Minh đã một chưởng quét tới, Chu Quang trên mặt hiện ngũ chỉ.

Hoàng Minh nhìn Chu Quang, mặt không biểu hiện tình, hai mắt như đao: “Đây là việc của huynh đệ chúng ta, còn chưa tới phiên ngươi tới ngắt lời!”

“Vâng, vâng, đại trang chủ, thuộc hạ lỡ miệng, thuộc hạ lỡ miệng!” Chu Quang kinh hoảng liên tục gật đầu.

Sau khi rời khỏi Bắc điện viện, Hoàng Tiểu Long cùng phụ thân Hoàng Bằng về tới Đông điện viện, mẫu thân Tô Yến thấy Hoàng Tiểu Long cùng Hoàng Bằng trở về, vội sải bước, gấp giọng hỏi: “Thế nào?”

Hoàng Bằng không biết phải trả lời thế nào, Hoàng Tiểu Long mở miệng nói: “Nương, chuyện gia tộc họp hằng năm, người cứ yên tâm đi, ta không có việc gì.”

Tô Yến nghe vậy, cho rằng Hoàng Vĩ đã đồng ý buông tha nhi tử khi họp gia tộc hằng năm, trái tim đang treo lơ lửng giờ đã được hạ xuống, liền tươi cười: “Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”

Nhìn vẻ mặt thê tử vui vẻ tươi cười, Hoàng Bằng há miệng định nói gì đó, thế nhưng cuối cùng lại không nói gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.