Võ Đạo Đan Tôn

Chương 8: Chương 8: Yêu thú phân thân. (1)






- Tuy Toản Địa Giáp là nhất tinh yêu thú, lại rất khó đánh chết, chất thịt kém cỏi, không thể ăn cũng không thể làm thuốc, lân giáp phòng ngự thật mạnh, nhưng quá dày nặng cũng không thích hợp làm áo giáp, có thể nói không có tác dụng gì, luận giá trị còn không bằng một con dã thú, cường giả có thể một búa đánh chết ít nhất là chân võ giả nhị chuyển, thật không biết hắn đem con Toản Địa Giáp này chở về làm chi…

Nhìn nhìn Toản Địa Giáp, Lâm Tiêu khó khăn, đối với loại yêu thú đao thương khó nhập này, cho dù kỹ thuật giải phẫu của hắn cao tới đâu cũng khó xuống tay.

- Bắt đầu từ đầu của nó đi.

Lâm Thiên xách lên yêu thú.

- Thật nặng!

Hắn dùng hết sức lực, không khỏi thầm cả kinh:

- Ít nhất có 500kg!

Hình thể Toản Địa Giáp không lớn, nhưng cơ thể chắc nịch, mà lân giáp nặng nhất, thậm chí còn nhiều hơn một phần ba sức nặng thân thể. Nếu không phải Lâm Tiêu đã đột phá luyện cốt kỳ, thật sự không xách nổi con yêu thú này.

- Ân?

Đột nhiên Lâm Tiêu cảm giác đồ án Bát Quái Lô trên tay phải của mình chợt nóng lên, hắn vội vàng nhìn lại, đồ án Bát Quái Lô chớp động hai cái sau đó khôi phục lại bình tĩnh.

- Kỳ quái!

Lâm Tiêu lắc đầu, nhưng hắn cũng không để ý, đi thẳng tới chỗ thớt gỗ cách đó không xa.

Vừa quay đầu nên hắn không kịp chứng kiến, Toản Địa Giáp vốn đã chết nhưng cái đuôi lại nhẹ nhàng nhúc nhích, đồng thời đôi mắt khép kín chợt mở.

- Hô!

Một đạo kình phong đột nhiên vang lên, toàn thân lông tơ của hắn tạc lên, chỉ cảm thấy một cỗ khí lạnh lẽo từ sau lưng dâng tràn, toàn thân nổi da gà, đồng thời một đạo hắc ảnh như tia chớp quất thẳng vào mặt của hắn, tiếng rít gió như roi quất trong không trung, tốc độ khiến không khí cũng nứt toác.

Trong tích tắc nguy cơ, Lâm Tiêu không chút do dự buông lỏng Toản Địa Giáp, tay phải vội vàng chắn ngang trước mặt mình.

- Phanh!

Cảm giác đau đớn toàn tâm truyền đến, như bị một chiếc xe hơi đụng phải, Lâm Tiêu cảm giác tay phải của mình đau đớn như bị chặt đứt, sau đó biến thành chết lặng.

Đau đớn kịch liệt khiến Lâm Tiêu không nhịn được muốn kêu thành tiếng, nhưng hắn ngậm chặt miệng, trong lúc vội vàng hắn đã nhìn thấy bóng đen tập kích mình không ngờ lại là đuôi của Toản Địa Giáp, võ giả luyện khí, nếu hắn rống to chỉ sợ nguyên khí trong cơ thể sẽ tuôn trào, bị yêu thú công kích chết càng nhanh hơn, chỉ phải nắm chắc cơ hội bỏ chạy mới còn một đường sống.

- Tên võ giả nào làm chuyện điên rồ, Toản Địa Giáp còn chưa chết đã đưa tới, đây là muốn hại chết ta ah!

Trong lòng Lâm Tiêu không nhịn được muốn chửi mắng, đồng thời thân hình chợt lui, đầu gối khom xuống, nắm tay thành trảo, lập tức thi triển Mãnh Hổ quyền pháp.

- Hô!

Toản Địa Giáp bị ném xuống đất, bốn chân đong đưa nhanh như chớp vọt tới, tuy hình thể nó không lớn nhưng khí thế hung hăng khiến Lâm Tiêu có cảm giác như một cỗ xe tăng hạng nặng đang ầm vang xông qua.

Tốc độ của nó cực nhanh đến rợn cả người, trong chớp mắt hàm răng tanh hôi đã tiến tới trước mặt Lâm Tiêu, tản ra ánh sáng lạnh lẽo.

- Mãnh Hổ quyền pháp thức thứ tư – Ác Hổ Phác Dương!

Trong thời khắc nguy kịch, Lâm Tiêu theo bản năng thi triển một chiêu Ác Hổ Phác Dương tung ra ngoài.

- Hống!

Hai đấm của Lâm Tiêu biến thành hổ hình mạnh mẽ tung ra, lần này thế như sấm đánh, nhanh như tia chớp, không khí bên người hắn kêu vang, dòng khí cuốn động hiện ra ngay trong hai trảo của hắn!

- Phanh!

Hai trảo của Lâm Tiêu nện thẳng lên đầu Toản Địa Giáp, lần này hắn xuất ra toàn thân khí lực, đầu của yêu thú nguyên bản đã bị vỡ tan, hiện giờ lại bị một kích toàn lực của Lâm Tiêu, thân hình run rẩy như bị điện giật ngã xuống.

Trong nháy mắt Toản Địa Giáp rơi xuống đất, Lâm Tiêu bỗng dưng cảm thấy đồ án Bát Quái Lô ở tay phải chợt nóng lên, như có một cỗ nhiệt lưu từ tay phải của hắn nhảy vào đầu yêu thú kia.

Nhưng giờ phút này Lâm Tiêu không chú ý được nhiều như vậy, Toản Địa Giáp chính là nhất tinh yêu thú, cho dù là một chân võ giả nhất chuyển cũng phải thật cẩn thận, cho dù Lâm Tiêu có đột phá vẫn chỉ là một đệ tử luyện cốt kỳ, còn kém rất xa, vừa va chạm thân hình giống như bị một chiếc xe tải hạng nặng chạy tốc độ cao đụng trúng, thân thể nặng nề nện lên vách tường cách đó không xa.

- Bồng!

Lâm Tiêu cảm giác ngũ tạng lục phủ đều như đảo lộn, một cỗ tinh khí ngòn ngọt không cách nào áp chế phun ra khỏi cổ họng, miệng trào máu tươi, trước mắt tối sầm lập tức hôn mê.

Thời gian chỉ mới trôi qua hai ba giây đồng hồ.

Không biết qua bao lâu, Lâm Tiêu chậm rãi tỉnh dậy.

Lâm Tiêu dần dần thức tỉnh, chỉ cảm giác trước mắt mình một mảnh tối đen, đại não ông ông ầm ĩ, giống như bị người nặng nề nện cho một búa, sau gáy truyền tới đau đớn kịch liệt, thân hình quỳ rạp trên mặt đất không còn chút khí lực.

- Chẳng lẽ mình đi tới địa ngục?

Hiện tại toàn thân Lâm Tiêu đau đớn không mở nổi đôi mắt, không biện pháp quan sát hoàn cảnh bốn phía, trong lòng suy đoán.

- Khoan đã…đây là có chuyện gì?

Mười mấy giây sau, Lâm Tiêu hoảng sợ phát hiện trong đầu mình thậm chí có hai loại cảm giác bất đồng!

Một loại cảm giác cả người vô lực, sau gáy đau đớn, mà đổi lại một loại cảm giác khác là toàn thân trên dưới đều đau, tay phải càng đau dữ dội, ngoài ra cũng không còn cảm giác gì.

Hắn dùng hết khí lực mở mắt, Lâm Tiêu phát hiện mình đang nằm trên sàn nhà, mặt đất quen thuộc đập vào mắt, theo ánh mắt nhìn lại Lâm Tiêu hoảng sợ phát hiện đối diện góc tường có một người đang nằm.

Càng làm hắn rợn tóc gáy chính là, quần áo trên thân người kia cùng nửa mặt lộ ra chính là bản thân hắn.

- Rốt cục sao lại thế này?

Lâm Tiêu cả kinh cúi đầu nhìn lại, lại chứng kiến một đôi móng vuốt ngăm đen sắc bén, thân thể thoáng đong đưa, cảm nhận được sau lưng có chiếc đuôi thật dài.

- Đây chẳng phải là Toản Địa Giáp sao? Chẳng lẽ mình xuyên qua trong thân thể của nó? Không được, mình phải trở về…

Trong tích tắc này, Lâm Tiêu cảm giác ý thức của mình giống như trao đổi, thật giống như màn hình chơi game bị cắt qua, cảnh sắc trước mắt biến đổi, hình ảnh lập tức cắt thành hình dáng khác, mà thân thể của mình từ chỗ nằm úp sấp biến thành nằm hơi ngửa, đau đớn sau gáy giảm bớt, nhưng tay phải đau đớn càng thêm mãnh liệt.

- Sao lại thế này?

Lâm Tiêu chống tay ngồi dậy, liền chứng kiến Toản Địa Giáp nằm cách đó không xa, mà bản thân mình đã khôi phục lại như trước.

Hắn ngây người!

Đồng thời một ý nghĩ vớ vẩn ngay chính hắn cũng không dám tin hiện lên trong đầu, hắn nhìn chằm chằm thân thể Toản Địa Giáp, khống chế ý chí trong đầu tiến vào một cảm giác khác.

- Bá!

Lâm Tiêu nhất thời phát hiện, cảnh tượng trước mắt mình đột nhiên thay đổi một trăm tám mươi độ, hình ảnh lại biến thành lúc nằm úp sấp!

Cảm thụ được tứ chi cùng chiếc đuôi sau lưng, Lâm Tiêu trải qua một phen thực nghiệm, rốt cục khẳng định suy đoán của mình, sau cuộc chiến sinh tử giữa mình cùng Toản Địa Giáp, mình đã chiếm cứ thân thể của nó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.