Vô Củ

Chương 100: Chương 100: Kết bái




Tề Hầu từ lều Ngô Củ đi ra, chuẩn bị trở về lều của mình. Đi được vài bước, hắn liền nhìn thấy một bóng người đi tới, là quốc quân Tào quốc.

Tào Khắc đi một mình lại đây, bên cạnh không có tự nhân, cười chắp tay, nói:

“Nghi Phụ bái kiến Tề Công.”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Tào Công không cần khách khí.”

Tào Khắc đi tới, nói:

“Nghi Phụ có một thứ, không biết hợp ý Tề Công hay không. Nếu không hợp ý, coi như Tề Công xem trò cười.”

Hắn nói, liền từ bên trong tay áo bào rộng lớn lấy ra một thứ, hai tay trình lên. Tề Hầu cúi đầu nhìn. Là cái bình nhỏ, bên trong phát ra âm thanh hẳn là chứa thuốc viên.

Tề Hầu đưa tay nhận lấy, nhẹ nhàng lắc lắc, liền nghe âm thanh.

“Lách cách...”

Bên trong viên thuốc tựa hồ rất nhỏ vì âm thanh phát ra khá vang.

Tề Hầu hỏi:

“Đây là cái gì?”

Hắn nói liền muốn mở ra. Tào Khắc vội vã ngăn lại, nói:

“Đây chính là tiêu hồn dược.”

Tề Hầu ngước mắt lên nhìn hắn. Tào Khắc nở nụ cười, nói:

“Chỉ cần mở ra nhẹ nhàng ngửi liền khiến tứ chi xụi lơ không có cách nào nhúc nhích. Nếu đốt lên có thể làm cho người mê man mấy canh giờ.”

Hắn nói, lại lấy ra một cái bình nhỏ khác đưa cho Tề Hầu, nói:

“Trong bình này chính là thuốc giải, đặt ở dưới lưỡi.”

Tề Hầu tiếp nhận hai bình nhỏ, cười híp mắt nói:

“Tào Công, chuyện này... là ý gì?”

Tào Khắc chỉ là nở nụ cười, nói:

“Nghi Phụ biết rõ, Tề Công mặc dù là quốc quân cao quý, mà thế gian này luôn có rất nhiều thứ cầu không chiếm được. Nghi Phụ chỉ là muốn thay Tề Công phân ưu thôi.”

Tề Hầu liền quơ quơ hai cái bình nhỏ, nghe âm thanh phát ra khẽ cười nhẹ một tiếng, nói:

“Làm phiền Tào Cồng giúp giải quyết, Tào Công có lòng.”

Tào Khắc vừa nghe, chắp tay nói:

“Vì Tề Công phân ưu, chính là trong phận sự của Nghi Phụ.”

Tề Hầu đem hai bình nhỏ thu vào trong tay áo. Không nói gì nữa, hắn chỉ là đưa tay ra hiệu đối với Tào Khắc, liền nghiêng người đi tới, trở lại doanh trướng của mình HunhHn786.

Tề Hầu buổi tối mời Ngô Củ đến ăn cùng. Thế nhưng Ngô Củ dùng lý do thân thể có bệnh mượn cớ từ chối. Tề Hầu cũng không có cưỡng cầu, chỉ là nói y quan tới xem một chút.

Khoảng thời gian này Ngô Củ ăn ngủ ở tiểu tẩm cung, nuôi chính là béo trắng, căn bản không có khả năng ôm bệnh. Y quan xem cũng nhìn không ra nguyên cớ, cũng liền đi.

Buổi tối Ngô Củ ngủ một trong doanh trướng. Vừa nhắm mắt liền mơ tới cùng Tề Hầu hôn môi. Tề Hầu còn đem đầu lưỡi dò vào khoang miệng của Ngô Củ. Hai người môi lưỡi quấn quýt. Ngô Củ sợ đến giật mình tỉnh lại, chảy mồ hôi lạnh khắp cả người, thở hổn hển ngồi dậy.

Đầu hôm không dám ngủ, sau nửa đêm ngủ mơ mơ màng màng. Vừa vào giấc ngủ lại mơ tới hình ảnh kia, làm sao cũng đuổi không đi.

Bởi vì buổi tối ngủ không ngon, buổi sáng căn bản không dậy nổi. Vốn tưởng rằng ngày hôm nay có thể rỗi rãnh một chút, kết quả Tử Thanh liền vào, thấp giọng nói:

“Công tử, mau mau dậy thôi, Tống Công đã đến Bắc Hạnh.”

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời đau đầu không chịu được.

Hội minh còn thời gian nửa tháng, thế nhưng rất nhiều chư hầu sớm tới đây, cũng không biết làm gì, sao ân cần như vậy?

Ngô Củ vừa nghe Tống Công. Đây chính là Công tước quốc, theo lý mà nói cấp bậc so với Tề quốc còn cao hơn. Ngô Củ cũng không dám thất lễ, vội vàng từ trên giường bò dậy, dụi mắt, một bộ chưa tỉnh ngủ, nói:

“Rửa mặt thay y phục thôi.”

Tử Thanh nhìn thấy Công tử “tiều tụy”, sợ hết hồn, nói:

“Công tử, ngài tối hôm qua ngủ không ngon?”

Ngô Củ nghĩ đến tối hôm qua có giấc mộng xấu hổ, nhất thời cảm thấy cả người cũng không tốt, xoa huyệt thái dương, nhàn nhạt nói:

“Không có gì, chỉ là mơ thấy một con hổ liếm ta.”

Tử Thanh vừa nghe nhất thời kinh sợ, nói:

“Hả? Hổ... hổ?”

Hổ liếm người? Còn không phải đem da liếm rơi mất? Khó trách Công tử sáng sớm dậy khí sắc kém như vậy. Nguyên nhân là một buổi tối gặp ác mộng!

Tử Thanh giúp Ngô Củ mặc xiêm y, rửa mặt chải tóc chỉnh tề. Liền nghe ngoài trướng truyền đến giọng Tề Hầu.

“Nhị ca, đã dậy chưa?”

Ngô Củ nhanh nói Tử Thanh đi đáp lời, chính mình mặc vào ngoại bào, sau đó cũng đi ra ngoài.

“Rầm!”

Một tiếng xốc lên mành lều. Ngô Củ vừa vặn khuất sáng, Tề Hầu vừa vặn đứng nơi sáng. Buổi sáng cuối xuân ánh mặt trời đã có chút vàng, lại không có vẻ quá chói chang. Ánh nắng chiếu vào mặt Tề Hầu như dát lên một tầng hào quang nhu hòa ấm áp, thoạt nhìn ôn nhu anh tuấn cực kỳ.

Mẫu thân Tề Hầu là mỹ nhân có tiếng Vệ quốc. Tề Hầu tuy rằng có diện mạo giống tiên Công, vừa cương nghị vừa cường tráng, nhưng có mấy phần di truyền của mẫu thân. Có thể nói gien của hắn quá tốt, thêm ánh sáng nhu hòa, quả thực cực kỳ đẹp mắt.

Ngô Củ phút chốc suýt nữa bị diện mạo của Tề Hầu làm lung lay đôi mắt, tâm lý nghĩ ngợi.

Nếu như Tề Hầu vóc người thon gầy một ít. Nếu như Tề Hầu không phải là quốc quân. Nếu như Tề Hầu tính tình không hung hăng ác liệt. Kỳ thực vẫn có thể suy nghĩ một chút. Bất quá rất đáng tiếc....

Coi như Tề Hầu gầy đi, tính khí sửa lại, thế nhưng thân phận cũng sẽ không đổi. Đâu chỉ là quốc quân, hắn còn là bá chủ Xuân Thu tương lai. Không có một vị quốc quân thời kỳ Xuân Thu nào có thể cùng hắn đánh đồng. Không chỉ là quốc quân, ngay cả Chu Thiên tử cũng phải nhìn sắc mặt hắn.

Ngô Củ cảm thấy coi như Tề Hầu có tốt cũng sẽ không cùng người như vậy nói chuyện yêu đương. Dù sao là một quốc quân, Tề Hầu cùng Ngô Củ quan niệm chính là không giống nhau.

Tề Hầu nhìn thấy Công tử Củ đối với mình xuất thần, cũng không biết bên trong đối phương phủ nhận mình. Hắn còn tưởng rằng làm cho Công tử Củ choáng váng, lập tức cười khẽ một tiếng, nói:

“Cô mặc dù không ngại Nhị ca nhìn nhiều Cô một phút chốc. Bất quá Tống Công đã vào thành, e rằng lập tức sẽ tới đây.”

Ngô Củ lúc này mới tỉnh hồn lại, vội vã chắp tay nói:

“Củ thất lễ.”

Tề Hầu cười cười, đưa tay đỡ eo Ngô Củ, hai người vai sóng vai đi về phía trước.

“Cứ thất lễ như vậy. Về sau nhiều một chút, Cô càng vui hơn.”

Ngô Củ cảm thấy mình quả thực là đá phải cục đá.

Không sai, Tề Hầu da mặt chính là đá xanh, vừa thối vừa cứng!

Hai người nhanh chóng từ hành dinh đi ra bên ngoài.

Bây giờ Tống Công, kỳ thực vẫn chưa thể gọi là Tống Công, bởi vì hắn vẫn chưa có được Chu Thiên tử thừa nhận. Dựa theo lễ nghi, còn phải gọi là Công tử Ngự Thuyết.

Công tử Ngự Thuyết có tài hoa. Hắn là nhân vật tạo bước ngoặc cho Tống quốc. Nếu như không có Công tử Ngự Thuyết, liền không có một trong những bá chủ Xuân Thu ngày sau Tống Tương Công.

Trong thời gian Công tử Ngự Thuyết tại vị, nhiều lần tham gia các loại hội chư hầu. Đồng thời cũng là người xuất binh cứu viện Trịnh quốc, Hình quốc khỏi bị người Nhung người Địch quấy rầy, cho Đại Chu yên ổn. Có thể nói là một người công lao tràn đầy. Nhưng đáng tiếc, hắn sinh không gặp thời, tại vị mười ba năm, chỉ đặt cơ sở cho con trai mình xưng bá, cũng không có chứng kiến Tống quốc xưng bá huy hoàng.

Trước bởi vì chuyện đi dự đám tang mà quân phụ của Công tử Ngự Thuyết, cũng chính là Tống Trang Công, bị tướng quân Nam Cung Trường Vạn giết chết. Nam Cung Trường Vạn còn giết hai vị Thượng Khanh đại phu, chọn một con rối Tống Mẫn Công kế vị tiên Công, đánh đuổi những Công tử khác ra khỏi kinh đô Tống quốc.

Công tử Ngự Thuyết bị ép chạy nạn, thế nhưng rất nhanh liền tìm được cứu binh. Thế như chẻ tre đánh trở về. Tống Mẫn Công chạy trốn tới Vệ quốc. Nam Cung Trường Vạn chạy trốn tới Trần quốc.

Công tử Ngự Thuyết tác phong sấm vang gió cuốn, lập tức sai người hướng Vệ quốc đòi người. Vệ quốc cùng Tống Mẫn Công có chút giao tình. Tống Mẫn Công đồng thời đồng ý rất nhiều chỗ tốt cho Vệ Hầu. Vệ Hầu liền muốn bảo vệ Tống Mẫn Công, không giao người. Công tử Ngự liền phái Đới Thúc Bì đi thuyết phục Vệ Hầu. Đới Thúc Bì không phụ sự mong đợi của mọi người, đã áp giải Tống Mẫn Công về nước.

Công tử Ngự Thuyết đồng thời cho người đi hối lộ cùng uy hiếp Trần quốc. Trần quốc là quốc gia nhỏ, không chịu nổi hối lộ cùng uy hiếp. Giả ý mời tiệc, cho mỹ nữ chuốc rượu Nam Cung Trường Vạn. Sau khi Nam Cung Trường Vạn quá chén, dùng tấm da gói người lại, đưa về Tống quốc.

Công tử Ngự Thuyết đã hạ lệnh đem Nam Cung Trường Vạn cùng Tống Mẫn Công chặt thành thịt băm.

Vì vậy trò khôi hài hoang đường thần tử hành thích vua rốt cục đến đây hạ màn.

Công tử Ngự Thuyết có tài hoa, hơn nữa thủ đoạn sấm vang gió cuốn. Tuy rằng làm người có chút độc ác, thế nhưng không ai dám nói một chữ “không“. Rất nhanh hắn liền được tôn sùng là tân Tống Công.

Bất quá khiến Công tử Ngự Thuyết khổ não chính là Thiên tử còn tang, căn bản không thời gian phong tước vị. Vì vậy Tống Công mặc dù trong mắt người là quốc quân, thế nhưng địa vị tràn ngập nguy cơ. Dù sao Công tử Ngự Thuyết là giết Tống Mẫn Công, cũng chính là ca ca cùng cha khác mẹ với hắn, hơn nữa còn nhẫn tâm chặt thành thịt băm.

Cái mũ này nếu bị lột đi, cũng còn người thừa kế. Mà Công tử Ngự Thuyết vẫn còn những huynh đệ khác trước đó cũng chạy trốn khỏi kinh đô. Địa vị của hắn khá bất ổn, như bị hổ rình mồi. Rất nhiều người có ý đồ đẩy ngã hắn như hắn đẩy ngã Tống Mẫn Công.

Công tử Ngự Thuyết nhiều lần dâng thư lên Chu Thiên tử, thỉnh cầu thụ phong. Chu Thiên tử vì muốn bớt việc, liền để Tề Hầu làm thay. Bởi vậy, Tề Hầu là Hầu tước, hơn nữa cũng không phải là Hầu tước họ Cơ. Tống Công được thụ phong bởi Tề Hầu, nghe ra tựa hồ rất không còn mặt mũi. Nhưng mà cũng không có cách nào, Công tử Ngự Thuyết muốn tước vị, nhất định phải cúi đầu thụ phong. Vì vậy Công tử Ngự Thuyết phải tới hội minh.

Tề Hầu cùng Ngô Củ đứng ở cổng cùng đợi Tống Công. Tề Hầu nhìn đội ngũ kia híp mắt.

Công tử Ngự Thuyết này rất có tài hoa. Nhưng đáng tiếc, cũng không phải là người cùng một trận doanh. Hắn có tài hoa, tâm tư lại hẹp hòi, hơn nữa còn nham hiểm, thủ đoạn độc ác. Người như vậy nếu sống quá lâu chỉ sợ sẽ là kình địch!

Bất quá đời trước Công tử Ngự Thuyệt không có tổn hại gì Tề Hầu. Huống chi đời này Tề Hầu đã nắm rõ hắn như lòng bàn tay, Công tử Ngự Thuyết càng không thể hao tổn gì hắn.

Tề Hầu tâm lý rõ ràng, Công tử Ngự Thuyết đến sớm như vậy, ân cần như thế kỳ thực cũng chỉ là một trong năm nước tham gia hội chư hầu. Đời trước hội Bắc Hạnh, Tống quốc là Công tước quốc duy nhất.

Thế nhưng Công tử Ngự Thuyết quá giả dối. Đời trước sau khi chính thức thụ phong, đêm hôm ấy, Tống Công Ngự liền hoàn toàn bội ước, suốt đêm mang theo người Tống rời Bắc Hạnh. Hành động này khiến Tề Hầu thật mất mặt. Tổng cộng năm quốc gia, Tống đột nhiên bội ước, Tề Hầu vẫn phải nể mặt.

Tề Hầu híp mắt cười lạnh. Lần này hắn cũng sẽ không ngu như vậy, để Tống Công đòi tước vị, ngược lại cho mình thể diện.

Ngô Củ không biết Tề Hầu đang suy nghĩ gì, thế nhưng rõ ràng hắn đang suy tính. Híp mắt, ánh mắt lộ ra mấy phần lạnh giá uy nghiêm đáng sợ, khiến ấm áp cuối xuân cũng biến thành se lạnh.

Chính vào lúc này, liền thấy xa xa có bụi bặm bay lên.

“Lộc cộc”

Tiếng bánh xe di chuyển vang lên càng ngày càng gần. Vương tử Thành Phụ ở phía sau nói:

“Quân thượng, là xe của Tống Công.”

Tề Hầu gật gật đầu, cùng Ngô Củ ngẩng đầu nhìn về phía trước. Liền thấy xe diêu của Tống Công cũng gọng gàng, bên cạnh không mấy người lính, rất nhanh liền đến trước mặt.

Chuẩn bị thành Tống Công, Công tử Ngự Thuyết một thân hướng bào màu đen, đầu đội mũ miện. Hắn còn khá trẻ, cũng là nam nhân tuấn tú, bộ dạng tốt đến kì lạ.

Hắn vóc người không quá cao lớn, thoạt nhìn cũng không phải là cường tráng như Tề Hầu. Có chút gầy mà cũng không phải là gầy yếu. Bên hông có một thanh bảo kiếm, thoạt nhìn là người tập võ, có chút khí thế.

Có lẽ bởi vì Công tử Ngự Thuyết cũng biết mình hình dáng như thư sinh nhã nhặn, cho nên để râu cằm và râu mép. Nhưng hắn cũng không phải là loại râu tóc rậm rạp. Chỉ một chút râu càng khiến Công tử Ngự Thuyết tăng thêm mấy phần khí chất thành thục.

Khi hắn nheo mắt lại thoạt nhìn hết sức nghiêm túc. Một đôi mắt hẹp dài, đuôi mắt như hồ ly, mày liễu, cả người vô cùng già giặn.

Xe diêu dừng lại, Công tử Ngự Thuyết lập tức nhảy xuống xe diêu, cười chắp tay đi tới, nói:

“Tề Công, Ngự Thuyết có lễ.”

Tề Hầu cũng cười đáp lễ, chỉ có điều nụ cười rất giả, cũng nhàn nhạt, nói:

“Tống Công lễ độ.”

Công tử Ngự Thuyết cười nói.

“Tề Công cất nhắc. Bây giờ Ngự Thuyết chỉ là vãn bối, còn chưa phải là Tống Công. Sau khi sắc phong, vẫn cần dựa vào Tề Công.”

Tề Hầu chỉ là nhàn nhạt nói:

“Tống Công khách khí.”

Công tử Ngự Thuyết bây giờ muốn cầu cạnh Tề quốc, đương nhiên phải lấy lòng Tề Hầu. Bất quá hắn nói mấy câu, tất cả đều nho nhã lễ độ, mà thái độ Tề Hầu khó giải thích được không mặn không nhạt, khiến tâm tư Ngự Thuyết có chút nặng nề kỳ quái.

Công tử Ngự Thuyết còn nói:

“Tề Công thật rộng lượng. Nói thật Ngự Thuyết lần này cũng dẫn theo quân đến. Tại hai mươi dặm ở ngoài thấy được quân Tề quốc. Tề Công dùng lễ, dùng thành ý, thật làm cho Ngự Thuyết xấu hổ không thôi. Ngự Thuyết mang đến Tống quân, cố ý trú đóng ở hai mươi lăm dặm bên ngoài, để bày tỏ kính trọng đối với Tề Công.”

Tề Hầu liền nhàn nhạt nở nụ cười, nói:

“Tống Công quá khiêm tốn.”

Ngô Củ cũng kỳ quái liếc mắt nhìn Tề Hầu, không biết Tề Hầu hôm nay bị làm sao. Dù gì Ngô Củ không biết Tề Hầu đã trải qua một lần hội Bắc Hạnh.

Tề Hầu nhàn nhạt nói:

“Tống Công, mời. Hôm trước Sái Công, Tào Công đã đến. Hôm nay vừa vặn đúng dịp, Cô đã cho người chuẩn bị yến tiệc mời chư vị quốc quân.”

Công tử Ngự Thuyết chắp tay, nói:

“Rất tốt rất tốt, thật là làm phiền Tề Công.”

Tề Hầu liền thờ ơ nói một chữ.

“Mời”

Hắn dẫn đầu đi vào hành dinh. Ngô Củ nhanh chóng cất bước theo sau. Mọi người cùng nhau tiến vào hành dinh.

Trong hành dinh, khoảng sân đã bày tiệc. Bởi vì Tống quốc là Công tước, cho nên bữa tiệc này so với hôm qua huy hoành hơn nhiều lắm.

Tề Hầu sai người đi mời Tào Công cùng Sái Công. Rất nhanh quốc quân Tào quốc cùng quốc quân Sái quốc liền đi ra. Hai người kia đối với Công tử Ngự Thuyết là đặc biệt thân thiện. Thứ nhất vì Công tử Ngự Thuyết là quốc quân Tống quốc. Thứ hai Tống quốc là đại quốc địa vị cao. Thứ ba là ba quốc gia này cũng không có trực tiếp va chạm, dĩ nhiên là khách sáo nịnh nọt.

Mọi người rất nhanh ngồi vào vị trí. Công tử Ngự Thuyết cười híp mắt chủ động chúc rượu Tề Hầu. Liếc mắt một cái thấy Ngô Củ, hắn cười nói:

“Vị này chắc chắn chính là đại danh đỉnh đỉnh Công tử Củ?”

Ngô Củ nhanh chóng đáp lễ nói:

“Chính là Củ, bái kiến Tống Công.”

Công tử Ngự Thuyết cười quan sát Ngô Củ, nói:

“Đã nghe nói Công tử Củ tài hoa hơn người, can đảm hơn người. Bây giờ vừa thấy, quả nhiên cũng không phải là tục nhân.”

Ngô Củ chỉ là cười cười, nói:

“Tống Công quá khen rồi.”

Tề Hầu âm thầm quan sát Công tử Ngự Thuyết. Tuy rằng Công tử Ngự Thuyết nhìn chằm chằm Công tử Củ, nhưng ánh mắt cũng không phải háo sắc như Công tử Hật. Tề Hầu nhìn ra được, Công tử Ngự Thuyết cũng không có ý gì tốt. Chỉ sợ là coi trọng tài hoa của Công tử Củ, muốn dụ dỗ người về phe hắn. Dù sao Công tử Ngự Thuyết mới vừa kế vị, chính là cần người tài HunhHn786.

Công tử Ngự Thuyết chúc rượu Ngô Củ, Tề Hầu liền ngăn cản. Hắn bắt lấy ly của Ngô Củ, cười đến một mặt ôn nhu, thấp giọng nói:

“Nhị ca thân thể không tốt, không thể uống nhiều, Cô thay Nhị ca uống.”

Dứt lời, hắn trực tiếp nâng ly uống. Mí mắt Ngô Củ giật lên, theo bản năng nhìn mọi người một cái. Công tử Ngự Thuyết cùng quốc quân Tào quốc vẫn khá tốt, toàn gia Sái Hầu sắc mặt đều hết sức đặc sắc. Ngô Củ ho nhẹ một tiếng. Tề Hầu còn nói:

“Hôm nay gió lớn, Nhị ca dễ nhiễm phong hàn. Tử Thanh, nhanh đi lấy cho Công tử áo choàng.”

Cuối xuân tháng ba, còn muốn mặc áo choàng. Ngô Củ thấy mình không phải là Lâm Đại Ngọc trong Hồng Lâu Mộng. Nghe Tề Hầu ngữ khí chua lòm, liền muốn buồn nôn.

Ngô Củ mới vừa muốn ngăn cản Tử Thanh, lại cảm thấy đầu óc trống rỗng, cả người lệch đi, suýt nữa ngã vào bàn.

Tề Hầu sợ hết hồn. Hắn vốn đang cùng Công tử Ngự Thuyết thị uy, nào có biết Công tử Củ đột nhiên ngất đi. Hắn vội vàng đem người ôm trong ngực.

“Nhị ca?!”

Sắc mặt Ngô Củ có chút khó coi, ngã vào lòng Tề Hầu, phảng phất như buồn ngủ cực kỳ. Tề Hầu liền vội vàng nói:

“Làm sao vậy? Mau gọi y quan!”

Những người khác cũng sợ hết hồn, còn tưởng rằng bên trong đồ ăn có độc. Mà mới vừa rồi Công tử Củ rượu cũng không có uống, ly thứ nhất liền bị Tề Hầu đoạt uống, cũng chưa ăn gì.

Mí mắt Ngô Củ rất nặng, quyết chống đỡ dùng âm thanh yếu ớt nói:

“Gió...”

Tề Hầu đột nhiên cả kinh, vội vã khẽ quát một tiếng.

“Nín thở”

Sau đó hắn thay Ngô Củ bịt lại miệng mũi, chỉ tiếc không kịp, liền nghe âm thanh ngã xuống.

“Bịch... bịch...”

Tự nhân, thủ vệ, tất cả đều ngã trên mặt đất.

Bởi vì Tề Hầu đã trải qua một lần hội Bắc Hạnh, cân nhắc không cho sơ hở nào. Liền vì biểu đạt thành ý, đem quân đặt ở bên ngoài hai mươi dặm. Chư hầu cũng đem quân trú ở ngoài hai mươi dặm. Trong hành dinh tuy có quân lính, nhưng nhân số không nhiều. Hơn nữa hôm nay có gió hỗ trợ “khói độc”, quân coi giữ đều nhanh chóng té xỉu xuống đất.

“Bịch...”

Công tử Ngự Thuyết đột nhiên ngã xuống. Những người khác cũng không chống đỡ nổi, hôn mê nằm trên đất. Tề Hầu vội vã ôm Ngô Củ chạy đi, thế nhưng đi chưa được mấy bước, cảm giác đầu váng mắt hoa, mí mắt vô cùng nặng, căn bản không chịu đựng được.

“Bịch!”

Hắn liền quỳ trên mặt đất, suýt nữa đem Ngô Củ ném ra.

Thời điểm Tề Hầu mông lung, liền nghe được tiếng bước chân của đoàn người chậm rãi đi tới. Dẫn đầu chính là một nam tử trẻ tuổi. Hắn nhanh chân đi vào, còn như vào chỗ không người, sau đó nhẹ nhàng đá vào Công tử Ngự Thuyết đã bất tỉnh. Hắn lập tức cười khẽ một tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn nói:

“Hội chư hầu? Cũng không lợi hại.”

Hắn nói, liền nghe một người nói:

“Chủ công, người này còn tỉnh!”

Người nam nhân trẻ tuổi nhanh chân hướng về phía Tề Hầu đi tới. Tề Hầu híp mắt, còn có một tia ý thức, chăm chú nhìn người kia, nói:

“Ngươi?”

Tề Hầu trong mông lung thấy được một người. Người này xác thực đời trước hắn có biết, đời này còn chưa quen biết. Thế nhưng Tề Hầu thấy người này là đại danh đỉnh đỉnh, đủ thấy hắn lợi hại bao nhiêu.

Đạo gia kinh điển Trang Tử từng đánh giá người này là “quân binh chín ngàn người, hoành hành thiên hạ, xâm bạo chư hầu”, còn nói hắn “vì tham quên thân, không để ý phụ mẫu huynh đệ, không tế tổ tiên“.

Mà Tuân Tử đánh giá như thế này: “Gọi là Đạo Chích, lại giống Thuấn Vũ như mặt trăng mặt trời, cũng truyền mãi không thôi“.

Tề Hầu thấy hắn khoảng chừng hơn hai mươi tuổi một chút, thân hình cao lớn khôi ngô. Khí trời cuối xuân, hắn mặc một thân y phục rất gọn nhẹ, áo ngắn lộ ra cánh tay đầy cơ bắp, gân xanh ở phía trên uốn lượn chập trùng. Trong tay cầm một thanh kiếm đồng thau lớn, lưng kiếm chính là đập vào trong lòng bàn tay còn lại, thoạt nhìn thật hù người.

Mà người trẻ tuổi này tướng mạo tuấn mỹ, gương mặt gốc cạnh lạnh lùng uy nghiêm đáng sợ. Ngũ quan nghiêm nghị lại lộ ra một nụ cười khinh bỉ. Khóe miệng nhếch lên lộ ra một mặt đắc ý, hắn cúi đầu nhìn Tề Hầu bên chân.

Tề Hầu khẳng định không nghĩ tới là người này. Bọn họ tổ chức hội chư hầu, thủ vệ đã phi thường nghiêm ngặt. Mà đây là Chu Thiên tử triệu mệnh, các nước chư hầu cũng không dám tùy tiện ra tay. HunhHn786 Lại nói Tây Nhung cùng Bắc Địch muốn đánh lén vào Bắc Hạnh cũng cần có chút động tác mới phải. Tề Hầu vốn tưởng rằng không có sơ hở nào. Kết quả không nghĩ tới xuất hiện sự tình như vậy.

Người trẻ tuổi trước mắt này là hậu nhân quý tộc, chính là hậu duệ của Lỗ Hiếu Công. Phụ thân hắn Triển Vô Hải, chính là tằng tôn của Lỗ Hiếu Công. Khi còn sống Triển Vô Hải là Đại Tư Không, quản lý thuỷ lợi cùng xây dựng, còn từng thống soái Lỗ quân, tại Lỗ quốc địa vị có thể nói phi thường cao.

Mà nam tử này, từ nhỏ không chịu nghe lời, bỏ ra khỏi nhà, chiêu binh gần 10.000 người, gần bằng một nửa binh mã của Lạc Sư. Từ Lỗ quốc bắt đầu khởi nghĩa, không ngừng du tẩu phản đối chính sách tàn bạo của quý tộc cùng chư hầu. Vô số quốc gia đều muốn chiêu hàng hắn, đưa ra điều kiện tốt, thế nhưng không có một người nào có thể chiêu hàng hắn. Bởi vì hắn là thổ phỉ, cũng không thèm khát hư danh, cũng không nhận thứ bố thí.

Hắn vốn là họ Cơ, thị Triển. Ở thời đại Xuân Thu này, chỉ có quý tộc mới có chức vị “thị” này, đủ thấy nam tử trẻ tuổi này xuất thân cao quý cỡ nào. Tên chỉ một chữ Hùng. Bất quá bởi vì bỏ đi khỏi nhà, cho nên hắn chẳng hề dùng tự xưng Triển Hùng, mà tự đặt cho mình cái tên khác là Chích, ý tứ là nô lệ đi chân trần. Chư hầu nghe tiếng mà e sợ, lâu dần người ta gọi hắn là... Đạo Chích.

Tề Hầu nói một chữ “Ngươi?”, liền có người bên cạnh vội vàng nói:

“Chủ công, quý tộc này nhận biết chủ công?”

Đạo Chích nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói:

“Ta sao không nhớ rõ có biết hắn?”

Tề Hầu không thể kiên trì được nữa liền bất tỉnh. Thời điểm ngất đi tay vẫn ôm Ngô Củ, đem người che chở vào trong ngực.

Đạo Chích chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống nhìn Tề Hầu, cười híp mắt nói:

“Tên này không tệ, hắn kiên trì thật lâu.”

Nói xong hắn cũng đấm đấm Tề Hầu, rồi lập tức đẩy cánh tay Tề Hầu ra. Nhìn thấy Tề Hầu bảo hộ một người ở trong lòng, hắn sờ cằm cười cười, nói:

“Ồ? Là một cô nương, rất xinh đẹp. Ta cũng yêu thích cô nương xinh đẹp.”

Thuộc hạ bên cạnh cười nói:

“Phải a đúng đấy, chủ công mang về làm phu nhân.”

Đạo Chích cười híp mắt duỗi tay tới một cái, lập tức nói:

“Phi, không phải cô nương, thì ra là nam tử mà đẹp mắt như vậy.”

Hắn đứng lên, tựa hồ đã không còn hứng thú, phất tay nói:

“Tất cả đều trói lại. Hội chư hầu này cũng để cho huynh đệ chúng ta gặp gỡ một lần.”

Đạo Chích dứt lời, tự mình đi tới chỗ Công tử Ngự Thuyết, ngồi chồm hỗm xuống, duỗi tay nắm hai gò má. Hắn dùng sức nặn nặn, đem khuôn mặt đoan chính của Công tử Ngự Thuyết nắm đến thay đổi hình dáng. Đạo Chích một mặt đắc ý nói:

“Chạy hả? Chạy nữa hả?”

Ngô Củ mơ mơ màng màng, cảm giác tay chân cùng trên người không có sức. Muốn động đậy thân thể căn bản không làm được, hơi động cũng cảm giác đau đớn bó buột quái dị.

Ngô Củ mơ hồ, trong óc lúc ẩn lúc hiện nhớ ra cái gì đó.

Mọi người đang ăn tiệc, kết quả mình đột nhiên cảm giác rất không đúng. Lúc đó mới vừa bắt đầu, mình còn chưa kịp uống rượu, cho nên căn bản không phải do rượu!

Vì Ngô Củ thân thể yếu nhất, hơn nữa vị đạo mẫn cảm nhất, đã ngửi thấy được trong gió mơ hồ có mùi thoang thoảng. Ngô Củ muốn nhắc nhở Tề Hầu, nhưng không kịp đã đột nhiên té xỉu.

Ngô Củ không biết sau đó xảy ra chuyện gì, thế nhưng cảm giác tay bị trói ở phía sau, hai chân cũng bị trói, quả thực là trói gô, ngã trên mặt đất.

Khó trách toàn thân đau đớn mệt mỏi, tay chân cũng đau! Không biết như thế này đã bao lâu, cảm thấy thời gian sẽ không ngắn!

Ngô Củ chậm rãi mở mắt. Sợ bên cạnh có người, cho nên vô cùng cẩn thận, lặng lẽ mở một mắt.

Quả nhiên bên cạnh có người. Nơi này vẫn là ở nơi tổ chức hội chư hầu. Nhóm người này lá gan cũng thật lớn, dám để mọi người ở tại đây! Hơn nữa chỗ này là lều lớn mộ phủ!

Ngô Củ nhận ra trang trí tráng lệ khí thế rộng lớn. Vậy mà lúc này, trong đại trướng chỉ có một nhóm người. Ngô Củ đầu tiên nhìn thấy Sái Hầu, Công tử Hật cùng Sái cơ, còn có quốc quân Tào quốc, trước mặt là Tống Công Ngự Thuyết, chỉ không nhìn thấy Tề Hầu. Ngô Củ “hồi hộp”, nhanh chóng quay đầu lại xem. Liền thấy Tề Hầu ngã ở phía sau, nhất thời thở phào nhẹ nhõm, đem trái tim thả lại lồng ngực.

Những người khác còn chưa tỉnh lại. Ngô Củ bị trói, nhưng ngón tay vẫn cử động được. Tề Hầu ở phía sau, Ngô Củ nhanh chóng lấy ngón tay đẩy đẩy Tề Hầu, nhỏ giọng nói:

“Quân thượng? Quân thượng?”

Tề Hầu cũng không có cử động, tựa hồ còn chưa tỉnh lại, ngã trên mặt đất, đôi mắt cũng không mở.

Vừa lúc này, thình lình nghe âm thanh bước chân áp sát, Ngô Củ vội vã nhắm mắt lại, làm bộ vẫn mê man, để tránh khỏi bị người đem làm chim đầu đàn.

“Rầm!”

Mành lều bị xốc lên, có người đi vào. Ngô Củ lén lút hé mắt ra, liền thấy đi đầu là một nam tử cao lớn trẻ tuổi. Hắn có vóc người không kém Tề Hầu, thế nhưng trẻ hơn rất nhiều. Hắn cũng không có lão luyện thành thục như Tề Hầu, mà phô trương vô cùng lộ liễu. Trên mặt mang theo một nụ cười loại hung hăng cùng xem thường người khác.

Đạo Chích đi vào, bên cạnh là thuộc hạ tay cầm một cái thùng, hướng về phía Ngô Củ đi tới. Phút chốc tim Ngô Củ đập gia tốc, nhanh chóng nhắm mắt lại.

Âm thanh ở vang lên bên cạnh, cũng không phải là hướng về phía Ngô Củ. Ngô Củ hé mắt vừa nhìn, liền thấy Tống Công tương lai, Công tử Ngự Thuyết bị kéo lên, hướng bên cạnh lôi vài bước, sau đó ném qua một bên.

“Bịch!”

Công tử Ngự Thuyết ngã trên mặt đất, bị đập một cái, có chút khẽ cau mày, tựa hồ muốn tỉnh lại. Thế nhưng dược hiệu kia quá nặng, hắn chỉ là cau mày, vẫn không có tỉnh táo ý thức.

Đạo Chích nhíu mày, phất tay nói:

“Làm tỉnh lại hắn.”

“Vâng, chủ công!”

Thuộc hạ đáp một tiếng.

“Ào!!!!”

Tiếng nước chảy. Người kia đem thùng nước đổ xuống đầu Công tử Ngự Thuyết, nhất thời rót lạnh thấu tim.

“Ôi!!!”

Công tử Ngự Thuyết đột nhiên bị kích thích, hít một hơi lãnh khí, đồng thời bị sặc. Hắn ho sặc sụa vài cái, tóc tai xiêm y, còn có râu mép nhỏ đều dính ở trên người, vô cùng chật vật.

Lắc lắc đầu, miễn cưỡng mở mắt ra, hắn liền thấy được người đứng ở trước mặt, ở trên cao nhìn xuống

Công tử Ngự Thuyết biểu tình nhất thời trở nên âm độc, nói:

“Là ngươi?”

Đạo Chích sờ sờ cằm, phất tay nói:

“Đi ra ngoài.”

Thuộc hạ chắp tay nói:

“Vâng, chủ công.”

Nói xong hắn cũng đi ra ngoài canh giữ.

Ngô Củ không có lập tức động, mà là trước tiên yên lặng xem tình hình.

Chưa biết nam nhân này là ai, còn quen biết Công tử Ngự Thuyết, chẳng lẽ là kẻ thù tìm Công tử Ngự Thuyết gây sự? Nam nhân này lá gan cũng rất lớn. Dù sao Tống quốc là Công tước, hơn nữa quốc gia cường thịnh, đây là hội chư hầu có nhiều quốc gia chư hầu tụ hội, người này còn vào như chỗ không người. Thực sự là phục sát đất!

Đạo Chích chậm rãi ngồi chồm hỗm xuống, trên dưới quan sát Công tử Ngự Thuyết. Ngực Công tử Ngự Thuyết nhanh chóng phập phồng, nói:

“Ngươi là tặc tử! Mau thả Cô!”

Đạo Chích vừa nghe, cười híp mắt nói:

“Chà chà, hiện tại ta thành tặc tử? Còn xưng “Cô”? Nói thật thuận miệng. Nếu như không có ta, ngươi có thể vào được kinh đô? Chiếm được vị trí Công? Ngự Thuyết à Ngự Thuyết, ngươi nói xem, mình có phải tiểu nhân vong ân phụ nghĩa không?”

Công tử Ngự Thuyết lạnh lùng nói:

“Với loại kẻ cướp, không thể nói nhân nghĩa.”

Đạo Chích cười khẽ một tiếng, duỗi tay nắm chặt cằm Công tử Ngự Thuyết, nhìn chung quanh một chút, nói:

“Thực sự là lúc này không bằng ngày xưa. Làm Công rồi chính là không còn giống, nói chuyện cũng khác, mạch lạc rõ ràng. Lẽ nào ngươi không nhớ rõ ngày ấy nằm ở dưới thân ta, bộ dáng của ngươi thế nào?”

Ngô Củ tuy rằng còn chưa biết người nam tử trẻ tuổi này là ai, thế nhưng đột nhiên cảm giác mình nghe được sự tình ghê gớm, theo bản năng nhắm mắt lại, càng không dám lên tiếng.

Công tử Ngự Thuyết là tân Tống Công, nhược điểm cũng không muốn bị người khác nghe được. Ngô Củ còn muốn sống thêm mấy năm, cho nên liền làm bộ không nghe thấy. Nhưng vẫn vểnh lỗ tai lên, muốn nghe một chút tin tức.

Công tử Ngự Thuyết nghe hắn nói đột nhiên liền nổi giận.

“Thằng nhãi ranh! Ngươi nói loạn gì đó, cút ngay! Nơi này là hội minh, ngươi là đạo tặc mà dám xông vào, chờ bị ngũ mã phân thây, chặt thành thịt băm đi!”

Đạo Chích cười híp mắt nói:

“Cũng đúng, sở trường của ngươi chính là chặt thành thịt băm. Ta giúp ngươi leo lên vị trí Công, giúp ngươi bắt Nam Cung Trường Vạn. Ngươi đem ca ca chặt thành thịt băm, đem Nam Cung Trường Vạn chặt thành thịt băm, hiện tại thế nào, muốn đem ân nhân chặt thành thịt băm?”

Công tử Ngự Thuyết lạnh giọng nói:

“Ngươi là đạo tặc, tính là ân nhân gì?”

Ngô Củ càng nghe càng thấy kỳ quái, nghĩ thầm.

Lẽ nào Công tử Ngự Thuyết hưng binh trở về là nhờ người trước mắt này trợ giúp hắn? Vậy người này là ai?

Ngô Củ đang nghĩ ngợi, liền nghe hai người kia ta nói một câu ngươi trả lời một câu. Ngô Củ dần dần cũng nghĩ ra cái người vóc dáng cao lớn cường tráng này là Đạo Chích đại danh đỉnh đỉnh.

Liên quan đến thân phận Đạo Chích có rất nhiều truyền thuyết khác nhau. Có người nói hắn là sống cuối thời Xuân Thu, thế nhưng cũng có người nói là thời kỳ đầu, có người nói hắn là hậu duệ Công tử Triển, cũng có người nói hắn là em trai của Liễu Hạ Huệ, vân vân... Mỗi truyền thuyết mỗi kiểu nói, thế nhưng không hẹn mà cùng một điểm chung, HunhHn786 Đạo Chích là lãnh tụ khởi nghĩa, hơn nữa binh vô số, có sức ảnh hưởng phi thường sâu xa.

Ngô Củ lại không ngờ rằng Đạo Chích cùng Công tử Ngự Thuyết có quan hệ.

Ngày ấy Nam Cung Trường Vạn giết Tống Trang Công xong, đưa Tống Mẫn Công lên kế vị. Công tử Ngự Thuyết chật vật lưu vong. Vốn tưởng rằng cần phải chạy ra khỏi Tống quốc mới được. Dù sao Nam Cung Trường Vạn đã giết hai vị Thượng Khanh đại phu, dùng thủ đoạn tồi tệ cũng phi thường độc ác. Công tử Ngự Thuyết chỉ là Công tử, cũng không phải Thái tử, cũng không địa vị gì, sớm muộn cũng có một ngày bị bắt được, bị chém thành muôn mảnh.

Khi đó Công tử Ngự Thuyết trải qua những ngày tối tăm cực kỳ. Hắn là một quý tộc lại mỗi ngày bụng ăn không no, như chuột chạy qua đường, khắp nơi chạy trốn, sợ bị Nam Cung Trường Vạn bắt được.

Mãi đến tận ngày đó, quan binh tìm đến, Công tử Ngự Thuyết cảm giác mình không đường có thể trốn. Thế nhưng đột nhiên một đội binh mã xông ra. Bọn họ cũng không có áo giáp, cũng không có binh khí cứng cỏi, thế nhưng tiếng hô “giết” rung trời. Từ ngoài cửa thành như thủy triều tràn vào, đem những quan binh kia nhanh chóng chế phục.

Dẫn đầu là nam tử cưỡi trên một con đại mã màu đen. Hắn có râu quai nón, cánh tay thô to, bộ mặt đắc ý lộ ra nụ cười đáng khinh. Người khác đều gọi hắn là chủ công.

Công tử Ngự Thuyết bị bắt làm tù binh, bị mang về trại. Ngày hôm đó đội ngũ của Đạo Chích thu hoạch khá dồi dào, đánh cướp lượng lớn binh khí kim ngân, còn có đồ ăn. Buổi tối trong doanh địa khao thưởng toàn quân, sau đó thương lượng xuất phát hướng nơi nào.

Công tử Ngự Thuyết khi rõ ràng thân phận của bọn họ, đột nhiên liền nghĩ đến một ý kiến hay. Hắn mặc dù là tù binh, lại đúng mực muốn cùng Đạo Chích làm giao dịch.

Công tử Ngự Thuyết đàm phán. Nói chỉ cần Đạo Chích chịu trợ giúp chính mình về kinh đô, đoạt lại vị trí Công, liền đồng ý cho Đạo Chích trở thành Tống quân chính quy, có binh khí có quyền lực. Đồng thời đồng ý với Đạo Chích sẽ không quá nghiêm khắc bách tính, Tống quốc dùng nhân nghĩa làm đầu.

Đạo Chích mới đầu không muốn, dù sao bọn họ là quân khởi nghĩa. Từ Lỗ quốc bắt đầu một đường chinh phạt, cơ hồ là đánh đâu thắng đó. Bao nhiêu người muốn chiêu dụ bọn họ, thế nhưng không có một ai làm được.

Nhưng Công tử Ngự Thuyết miệng lưỡi rất lợi hại, chọc vào nỗi đau của bọn họ. Bọn họ có người bỏ nhà đi, có người mang người nhà, khởi nghĩa cũng không phải biện pháp, cuối cùng còn cần yên ổn. Nếu có tự chủ năng lực, hơn nữa gặp quân chủ tốt, mọi người không cần như chuột chạy qua đường, kỳ thực cũng coi như là một chuyện tốt.

Bất quá Đạo Chích không tin lời Công tử Ngự Thuyết.

Lúc đó Công tử Ngự Thuyết cần gấp trợ giúp, nói Đạo Chích muốn cái gì thì cũng đáp ứng. Đạo Chích thấy Công tử Ngự Thuyết tướng mạo đẹp đẽ có mấy phần yếu đuối, trên cằm vẫn chưa có râu, so với những nữ tử hắn đã gặp qua còn xinh đẹp hơn. Đạo Chích yêu thích sắc đẹp, liền cười híp mắt nói, Công tử Ngự Thuyết phục thị chính mình. Kỳ thực hắn muốn nhìn xem Công tử Ngự Thuyết có thể ẩn nhẫn đến mức nào. Thế nhưng hắn không ngờ tới Công tử Ngự Thuyết liền đồng ý.

Lúc đó Đạo Chích rất giật mình. Thậm chí không dám tin bởi vì vị trí quốc quân mà có thể chịu ở dưới thân người khác hầu hạ. Hắn không tin, bất quá sau đó liền tin. Bởi vì đêm hôm đó Công tử Ngự Thuyết cực lực lấy lòng hắn. Thế nhưng Công tử Ngự Thuyết căn bản không có kinh nghiệm, cơ hồ biến thành hiện trường hung án...

Sau đó Đạo Chích mang theo quân của hắn trợ giúp Công tử Ngự Thuyết. Dọc đường đi này, Công tử Ngự Thuyết lại cùng Đao Chích làm qua mấy lần. Hai người càng ngày càng hòa hợp.

Nhưng sau khi đánh vào thành, Công tử Ngự Thuyết tiến vào Tống cung, lập tức trở mặt. Hắn gọi binh lính bắt lấy Đạo Chích bang tội phản nghịch, phải đem những người này chém thành muôn mảnh.

Quân của Đạo Chích suốt đêm chạy ra khỏi kinh đô Tống quốc. Tuy rằng trải qua một hồi đấu kịch liệt, người của Đạo Chích căn bản không tổn thất gì, thế nhưng đến lúc này hắn cũng phi thường tức giận.

Công tử Ngự Thuyết nói không giữ lời. Chẳng những không có cho bọn họ trở thành quân chính quy, hơn nữa còn xuất binh mưu toan tiêu diệt bọn họ. Đạo Chích thân là lãnh đạo quân khởi nghĩa, từ Lỗ quốc xuất phát, chưa từng chịu qua nhục nhã như vậy, tất nhiên ghi nhớ trong lòng.

Đạo Chích cười híp mắt nhìn Công tử Ngự Thuyết bị trói lại, cả người ướt nhẹp, một thân chật vật.

“Như thế nào, bây giờ dễ chịu không? Còn nói ta là thằng nhãi ranh? Vậy ngươi là cái gì? Trở mặt không quen biết, ta giúp ngươi lấy giang sơn Tống quốc, ngươi quay đầu lại cho người tiêu diệt quân của ta. Ngự Thuyết... ngươi nói ta nên làm sao khen thưởng ngươi?”

Công tử Ngự Thuyết nhìn thấy sắc mặt của hắn, tựa hồ có hơi sợ sệt. Tuy rằng Đạo Chích ngày thường luôn cười híp mắt, còn lộ ra vẻ đáng khinh. Thế nhưng Công tử Ngự Thuyết biết quân của Đạo Chích dù là thổ phỉ nhưng rất dũng mãnh, võ nghệ của Đạo Chích xuất chúng, hơn nữa lòng dạ độc ác. Hắn có thể một người một ngựa tiến vào trận trăm người mà không hề nao núng.

Trong tay Đạo Chích đầu người đếm không xuể, căn bản giết người không chớp mắt.

Công tử Ngự Thuyết run rẩy hai lần, hô hấp hiển nhiên dồn dập một ít, nói:

“Cô bây giờ là Tống Công, nơi này chính là Bắc Hạnh Tề quốc, hội chư hầu do Thiên tử hiệu triệu. Ngươi suy nghĩ đi, nếu ngươi hôm nay động ta, Tống quốc có thể buông tha ngươi sao? Tề quốc có thể buông tha ngươi sao? Đông đảo các nước chư hầu có thể buông tha ngươi sao? Thiên tử có thể buông tha ngươi sao?!”

Đạo Chích nghe, trái lại bật cười, nói:

“Đó là cái chó má gì. Ta nếu sợ, lúc này còn có thể trước mặt ngươi?”

Ngô Củ nghe hai người kia nói chuyện càng ngày càng kịch liệt, liền không dám mở mắt ra, sợ bọn họ phát hiện mình tỉnh rồi. Kết quả là nghe được âm thanh kỳ quái. Công tử Ngự Thuyết giọng run rẩy lợi hại, đã không còn quyết đoán, run run nói:

“Ngươi... Ngươi làm cái gì... Thằng nhãi ranh! Thả Cô...!”

Lập tức thanh âm Công tử Ngự Thuyết mềm nhũn, yếu thế nói:

“Triển Hùng, ngươi... ngươi buông tha ta. Trước phái binh tiêu diệt, là ta không đúng. Mà ta cũng không có cách nào. Tân quân kế vị, chung quy phải... chung quy phải...”

Hắn nói tới chỗ này, liền nghe Đạo Chích nói:

“Muốn giết người lập uy? Nói thật đi, ngươi không chỉ là muốn giết người lập uy, hơn nữa ngươi còn muốn giết người diệt khẩu. Đường đường quốc quân của một nước nhưng nhờ đạo tặc trợ giúp mới có được, còn từng nằm ở dưới thân đạo tặc rên rỉ sung sướng. Ngươi e sợ người bên ngoài biết, muốn giết ta diệt khẩu, đúng không?”

Đạo Chích nói chuyện thật trực tiếp. Ngô Củ không dám thở mạnh. Công tử Ngự Thuyết đang run rẩy, lại âm lãnh nói:

“Không sai! Ngươi biết thì tốt! Ta khuyên ngươi hiện tại thả ta. Không thì... Ôi! Ngươi... ngươi làm cái gì...”

Ngô Củ lại không dám mở mắt, liền nghe Công tử Ngự Thuyết âm thanh run rẩy nói:

“Ngươi làm cái gì? Ngươi buông ta ra, bằng không ta sẽ không tha cho ngươi!”

Đạo Chích vẫn cứ cười nói:

“Không làm cái gì. Chẳng qua là cảm thấy râu mép này quá khó coi. Trước đây đẹp hơn nhiều đúng không? Ta giúp ngươi cạo. Cũng đừng cử động, nếu không sẽ làm ngươi bị thương. Không cẩn thận lại đem cái cổ nhỏ nhắn cắt thành hai, ngươi cũng không đau... Chà chà, còn có nơi này. Ta yêu thích trơn tuột, ta cũng giúp ngươi cạo sạch một chút.”

Mắt Ngô Củ nhắm, con ngươi chuyển loạn, tựa hồ nghe đến nội dung không nên nghe. Công tử Ngự Thuyết âm thanh run rẩy đến cực điểm, nói:

“Triển Hùng! Ngươi hôm nay làm nhục ta, ngày khác... ngày khác ta sẽ trả lại trăm lần, ngàn lần!”

“Tốt a, vậy ta chờ. Bất quá trước tiên phải qua được hôm nay mới nói. Ta chính là ngàn dặm xa xôi chạy đến Bắc Hạnh gặp ngươi, ngươi nói phải làm sao đây? Nếu không như vậy đi, ta đem mấy vị Công Hầu Tử gì đó gọi dậy, để cho bọn họ nhìn ngươi, có được hay không?”

Công tử Ngự Thuyết giọng khàn khàn, nói:

“Ta nhất định chém ngươi thành muôn mảnh!”

Đạo Chích cười, nói:

“Còn mạnh miệng? Giỏi a, chuyện đến nước này ngươi còn mạnh miệng. Ta ngược lại muốn xem xem miệng của ngươi cứng bao nhiêu.”

Ngô Củ nghe hắn nói, liền nghe đến tiếng kêu.

“A a”

Âm thanh làm Ngô Củ tê cả da đầu, lại không dám mở mắt.

Bên kia phát ra âm thanh kỳ quái, Ngô Củ đột nhiên cảm giác sống lưng bị nhẹ nhàng chạm vào. Ngô Củ suýt nữa hô ra, cảm giác ớn lạnh xông lên đỉnh đầu, toàn thân run lên.

Cảm giác kia không phải giả. Ngô Củ lại cảm thấy sống lưng của mình bị chạm vào. Cẩn thận quay đầu liếc mắt nhìn, Ngô Củ kinh ngạc phát hiện Tề Hầu đã tỉnh lại.

Tề Hầu cùng Ngô Củ giống nhau, cũng là tay trói ở phía sau. Lưng tựa lưng, Tề Hầu thừa dịp không ai chú ý, chậm rãi nhích người, cùng Ngô Củ nằm ngang hàng. Sau đó hắn dùng ngón tay có thể cử động khều Ngô Củ.

Ngô Củ lập tức hiểu ý. Hai người bọn họ đều đã tỉnh lại, nhưng đều bị trói. Nếu không trợ giúp lẫn nhau tuyệt đối không tháo được dây thừng.

Lúc này chỉ có ngón tay hoạt động được. Ngô Củ thử mấy lần, rốt cục đủ với đến dây trói trên cổ tay Tề Hầu. Dây trói chặt chẽ, Ngô Củ cũng không dám mạnh mẽ phát ra tiếng. Hơn nữa tai nghe âm thanh “kỳ quái” của hai người kia phi thường kịch liệt.

Ngô Củ nghe Công tử Ngự Thuyết đột nhiên kêu thảm thiết một tiếng, sợ đến suýt nữa rút tay về. Lập tức liền nghe Đạo Chích cười nói:

“Làm sao? Hai tháng không gặp, ngươi nhớ ta, nhớ vô cùng đó hả?”

Đạo Chích trêu chọc cười nói, Ngô Củ nghe mà trên mặt sắp bị thiêu cháy, nhanh chóng chuyên tâm cởi dây cho Tề Hầu.

Bởi vì chỉ có đầu ngón tay cử động, Ngô Củ động tác phi thường gian nan. Vốn Ngô Củ tự nhận là một người đàn ông thẳng tắp, bị Tề Hầu theo đuổi không nói, còn phải bàng quan chứng kiến một lần súng thật đạn thật, áp lực trong lòng thực sự là không nhỏ, cái trán đều đổ mồ hôi.

Bên kia cũng xong việc, Công tử Ngự Thuyết bị trói ngã trên mặt đất, ánh mắt có chút mơ hồ không tỉnh táo. Đạo Chích cười híp mắt vỗ vỗ gò má của hắn, nói:

“Ha, đừng ngất đi, vậy không thú vị.”

Vừa lúc đó, vang lên một tiếng động nhỏ. Ngô Củ run lên bần bật, cuối cùng đã tháo gỡ xong dây trói tay Tề Hầu. Phút chốc Ngô Củ thở phào nhẹ nhõm. Bên kia hai người căn bản không có chú ý tới bên này đã có người tỉnh lại.

Tề Hầu động tác rất nhẹ từ trong lòng ngực móc ra một cái bình nhỏ, dĩ nhiên là “thuốc tốt” hôm qua quốc quân Tào quốc đưa Tề Hầu. Tề Hầu nhanh chóng đem nắp mở ra, sau đó liền đem chiếc bình ném sang bên kia.

Đạo Chích là người cảnh giác, ngay lập tức liền phản ứng lại, thế nhưng không còn kịp rồi. Thứ thuốc quốc quân Tào quốc đưa là đồ tốt, chỉ ngửi một chút liền toàn thân bủn rủn, cả người vô lực. Nếu đốt liên liền có thể khiến người ta hôn mê ngủ không tỉnh.

Đạo Chích thân thể tuy rằng cường tráng, thế nhưng cũng liền ngã trên mặt đất. Trong lúc nhất thời toàn thân bủn rủn, hắn căn bản nhúc nhích không được. Mà Công tử Ngự Thuyết phát hiện có người tỉnh rồi, muốn giãy dụa. Thế nhưng hắn một mặt bị trói, mặt khác ở cạnh Đạo Chích, cũng ngửi thấy mùi hương kia, cũng xụi lơ không thể động đậy.

Ngô Củ phút chốc cũng mềm yếu. Tề Hầu thấy Đạo Chích ngã xuống, nhanh chóng móc ra thuốc giải, đặt một viên ở dưới lưỡi mình, một viên khác đưa đến miệng Ngô Củ, nói:

“Đặt ở dưới lưỡi.”

Ngô Củ cũng cảm giác có một viên thuốc nhỏ bên môi, liền ngậm vào. Lập tức là mùi tương tự bạc hà, vị như mù tạc. Ngô Củ vị đạo lại mẫn cảm, ở trong lòng nói một tiếng thô tục.

Mẹ nó, mùi vị này sảng khoái đến quái dị rồi!

Mùi vị nâng cao tinh thần làm tỉnh não, Ngô Củ một chút liền thanh tỉnh, khí lực cũng chậm rãi có lại. Tề Hầu nhanh chóng bò dậy, đem dây trói trên thân mở ra hết, sau đó trợ giúp Ngô Củ tháo bỏ dây trói. Ngô Củ thở hổn hển nói:

“Chuyện này... Đây là vật gì? Ngài từ đâu có vật này?”

Tề Hầu nở nụ cười, không trả lời vấn đề, chỉ nói.

“Hiệu quả không tệ, thật là đồ tốt.”

Tề Hầu đỡ Ngô Củ đứng lên. Ngô Củ liếc mắt một cái liền thấy được Đạo Chích ngã trên mặt đất. Hắn chỉ là bủn rủn ngã xuống, cũng không có mất đi ý thức, trừng hai mắt muốn nứt ra nhìn bọn họ. Công tử Ngự Thuyết nằm ở nơi đó, lúc này hận không thể ngất đi mới tốt. Bởi vì hắn chật vật, quần áo xốc xếch, hạ bộ sáng loáng hiện ra ở trước mắt Công tử Củ cùng Tề Hầu.

Tề Hầu nhìn thấy Công tử Ngự Thuyết bộ dáng này, còn không có tỏ ra không tiện, nhìn thẳng Công tử Ngự Thuyết, cười híp mắt nói:

“Ôi chao? Tống Công cớ gì chật vật như vậy chứ?”

Công tử Ngự Thuyết biết Tề Hầu muốn nhân cơ hội làm khó dễ. Dù sao đây chính là thời cơ tốt, hắn cả người xụi lơ không dậy nổi, cũng không nhúc nhích được, liền vội vàng nói:

“Tề Công mau giúp ta giết tặc tử kia. Tặc tử kia không phải người tốt, giết người cướp của cái gì chưa từng làm? Tề Công mau giúp ta giết hắn, ta sẽ đồng ý nghe theo Tề Công!”

Đạo Chích ngã trên mặt đất, trái lại bình tĩnh, cười lạnh một tiếng, nói:

“Đồng ý? Ngươi muốn đồng ý cái gì?”

Đạo Chích nhìn về phía Tề Hầu, nói:

“Ta không biết ngươi khi nào thì tỉnh lại, bất quá ngươi cũng nên rõ ràng Tử Ngự Thuyết là hạng người gì? Ngươi nếu như tin hắn, chính là hồ đồ.”

Ngô Củ hơi co giật, Tề Hầu ngược lại cười ha ha, nói:

“Tống Công là hạng người gì, Cô không rõ ràng. Thế nhưng Cô rõ ràng ngươi là hạng người gì.”

Đạo Chích nở nụ cười, nhíu mày nói:

“Ta?”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Ngươi thị Triển, tên Hùng, anh kiệt dũng mãnh thiện chiến, luôn có lòng chính nghĩa. Cô là bội phục ngươi, bội phục vô cùng.”

Đạo Chích vừa nghe, đầy hứng thú nói:

“Ai muốn cầu cạnh ta đều nói như thế, tỷ như Tử Ngự Thuyết kia. Bất quá bây giờ ta chính là tù nhân, ngươi là người thắng cuộc. Ngươi lại nói với ta như vậy thật là biết điều.”

Công tử Ngự Thuyết nghe hai người bọn họ nói chuyện không đúng lắm, lập tức sốt ruột nói:

“Tề Công, tặc tử này không thể tin! Không thể tin a. Tề Công mau đem hắn giết đi!”

Công tử Ngự Thuyết thoạt nhìn rất gấp, thế nhưng hắn không thể động, không có bất kỳ biện pháp nào. Hơn nữa chật vật đến cực điểm, vành mắt đều đỏ, hắn tựa hồ vừa chật vật vừa thẹn.

Ngô Củ nhìn bọn họ đàm phán, thực sự là không nhìn nổi, liền vội vàng đem áo ngoài cởi ra, che trên người Công tử Ngự Thuyết. Công tử Ngự Thuyết liếc mắt nhìn Ngô Củ, mím mím môi.

Tề Hầu tiếp tục cùng Đạo Chích đàm phán.

“Cô vẫn luôn nghe nói đại danh của ngươi. Bây giờ Cô muốn chiêu an ngươi, thì sao? Theo Tề quốc mà không cần phục tùng Tư Mã, ngày sau huynh đệ của ngươi chính là anh hùng, không phải thổ phỉ, từ đây kiến công lập nghiệp, vang danh thiên cổ.”

Đạo Chích nở nụ cười, nói:

“Ngươi có biết Tử Ngự Thuyết kia lúc đó cũng nói như thế với ta?”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Đương nhiên biết. Chỉ có điều Tống Công lúc nói lời này là muốn cầu cạnh ngươi. Mà Cô cùng ngươi nói lời này khi có thể tiện tay lấy đầu người. Cô cảm thấy cũng đâu giống nhau? Bất quá nếu ngươi không đáp ứng, cũng không có gì. Dù sao Cô mời anh hùng hào kiệt, sẽ không giết ngươi. Ngươi mang theo người của ngươi đi đi.”

Tề Hầu dùng chiêu lùi một bước để tiến hai bước phi thường lợi hại. Đạo Chích cười ha ha, cười khá là thẳng thắn, nói:

“Được! Ngươi rất sảng khoái!”

Công tử Ngự Thuyết thấy bọn họ càng nói càng hợp, tâm lý phẫn hận, thế nhưng không có cách nào, chỉ có thể thở hổn hển, trừng hai mắt.

Đạo Chích còn nói:

“Ta ngày hôm nay đáp ứng ngươi. Thế nhưng ta nói trước, nếu ngươi có một ngày cũng giống hắn vong ân phụ nghĩa, hoặc là bất nhân bất nghĩa, Triển Hùng xác định lấy đầu ngươi!”

Tề Hầu cười híp mắt nói:

“Thật hoan nghênh.”

Hắn nói, đi tới cúi đầu nhặt bình nhỏ lăn trên đất lên, sau đó đậy kín miệng. Mùi hương rốt cục biến mất.

Ngô Củ phẩy phẩy tay tạo gió, lúc này mới đem viên thuốc trong miệng phun ra.

Thực sự khó chịu, mùi vị kỳ quái!

Ngô Củ nói:

“Đây rốt cuộc là thuốc quái dị gì?”

Tề Hầu xa xôi nở nụ cười, nhíu mày nhìn Ngô Củ, nói:

“Đây là hôm qua Tào Công đưa cho Cô, nói là cho ngươi ngửi một chút là có thể mặc Cô tùy tâm sở dục.”

Tề Hầu cũng không kiêng kị người khác. Bên kia Đạo Chích mới vừa từ dưới đất bò dậy, còn có chút vô lực. Ngồi dưới đất, hắn ngẩng đầu nhìn Tề Hầu cùng Công tử Củ, tựa hồ không nghĩ tới bọn họ là quan hệ như vậy.

Công tử Ngự Thuyết cũng kinh ngạc nhìn Tề Hầu cùng Ngô Củ. Tề Hầu nói chuyện trắng trợn không kiêng dè, cũng không sợ người khác nghe thấy. Thế nhưng nghĩ lại liền biết, bây giờ hắn gặp đại nhục, đều bị Tề Hầu thấy được. Hơn nữa Tề Hầu còn thu “kẻ thù” của hắn làm khách. Đã như thế tất cả nhược điểm của hắn đều trong tay Tề Hầu.

Bây giờ Tề Hầu không có sợ hãi, căn bản không sợ những thứ này.

Ngô Củ vừa nghe, nhất thời mặt liền nóng lên, trừng mắt nhìn Tề Hầu, nói:

“Ngài...”

Tề Hầu liền vội vàng nói:

“Nhị ca đừng để ý, vật này Cô cũng không muốn dùng.”

Ngô Củ tức giận đến không chịu được. Thế nhưng bây giờ có Tống Công cùng Đạo Chích, cũng không thể nói cái gì nữa, Ngô Củ không thể làm gì khác hơn là giả bộ không nghe thấy.

Đạo Chích từ dưới đất đứng lên, nghe Tề Hầu gọi Ngô Củ là “Nhị ca”, liền nói:

“Đây là Công tử Củ?”

Ngô Củ nói:

“Chính phải.”

Đạo Chích nở nụ cười, đối với Ngô Củ chắp tay nói:

“Thì ra là ngài. Ta nghe các huynh đệ nói qua, ngài từng tự mình phát cháo ở Lương Khâu ấp, làm người trượng nghĩa, hôm nay rốt cục may mắn gặp được.”

Tề Hầu vừa nghe, cười híp mắt nói:

“Đúng vậy. Nhị ca Cô thiện tâm, tướng quân thì trượng nghĩa. Hay là như vậy đi, Nhị ca cùng tướng quân kết làm huynh đệ được không?”

Mí mắt Ngô Củ giật một cái.

Tề Hầu nghiện thu con nuôi, còn muốn cho mình anh em kết nghĩa?

Đạo Chích ngược lại khá là kính trọng Công tử Củ, vừa nghe lập tức nói:

“Tốt! Thật tốt! Không biết ý Công tử như thế nào?”

Ngô Củ cảm thấy Đạo Chích cũng không phải người xấu, bất quá có chút tra tự nhiên, hơn nữa làm người hơi lỗ mãng. Nếu hắn có thể trợ giúp Tề quốc cũng là chuyện tốt.

Ngô Củ liền chắp tay nói:

“Là Củ vinh hạnh.”

Đạo Chích liền vội vàng nắm tay Ngô Củ, nói:

“Quá tốt rồi, vậy chúng ta hiện tại liền kết bái!”

Công tử Ngự Thuyết trơ mắt nhìn Tề Hầu lôi kéo “kẻ thù” của mình, hơn nữa còn muốn thân càng thêm thân, củng cố quan hệ của Tề quốc cùng Đạo Chích.

Đạo Chích cùng Công tử Củ kết bái, đầu óc Công tử Ngự Thuyết muốn nổ tung, Trên người hắn bây giờ rất đau, không thể mở miệng. Phải tận mắt chứng kiến Đạo Chích một mặt vui mừng lôi kéo Công tử Củ kết bái, Công tử Ngự Thuyết hận đến muốn đem Đạo Chích ngàn đao bầm thây.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.