Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 13: Q.1 - Chương 13: hắn chán ghét ăn cháo loãng




Con nhỏ xấu xí đáng chết, Cô ta rốt cuộc làm cái thứ gì cho anh mà lâu vậy,bụng Đường Mặc Vũ không ngừng kêu, anh cũng không biết có phải hay không bé sơ sinh đều đói nhanh như vậy , từ trước tới nay anh chưa từng chịu qua cảnh đói bụng, đây là lần đầu anh biết đến cảm

Edit by : Lilianna ( thienthai123)

Con nhỏ xấu xí đáng chết. Cô ta làm cái thứ gì cho anh mà lâu vậy. Bụng Đường Mặc Vũ không ngừng kêu, anh cũng không biết có phải bé sơ sinh hay đói nhanh chứ từ trước tới nay anh chưa từng chịu qua cảnh đói bụng. Có thể nói , đây là lần đầu anh biết đến cảm giác này, hoá ra lại khó chịu như vậy. Lúc này anh rất đói bụng , rất rất đói bụng. .

Lạc Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cô bưng một cái bát, bên trong bát là cháo trắng.

Cô đặt bát trên bàn, sau đó ôm bé sơ sinh rời giường, “Cục cưng, ăn nào. .”

Đường Mặc cáu kỉnh lườm lườm hai mắt, đừng có dùng cách xưng hô ghê tởm đó gọi tôi , anh đã 26 tuổi , anh còn chưa mở miệng, một cái thìa đã đặt trước mặt anh, anh không khỏi sửng sốt . Đó là cái gì vậy, có thể ăn sao ?

“Cục cưng, hôm nay em chỉ có thể ăn cái này , ngày mai chị mua sữa bột cho em được không?” Lạc Tuyết cẩn thận đem thìa đút vào cái miệng nhỏ nhắn . Chỉ có điều thằng nhỏ này cứ phe phẩy cái đầu, sống chết cũng không chịu ăn .

Con nhỏ đáng chết, Đường Mặc Vũ cự tuyệt ăn mấy thứ này. Anh cũng không cần uống sữa bột , anh muốn ăn thịt, muốn ăn cá , muốn ăn hải sản, mấy thứ cháo này đánh chết anh cũng không ăn.

Lạc Tuyết buông cái bát xuống, ôm Đường Mặc Vũ vào trong lòng, trên người cô ta vẫn là cái loại hơi thở này. Đường Mặc Vũ tính giãy dụa , nhưng không biết là vì thói quen , hay là anh đã thật sự mệt mỏi, mà cảm giác cái mùi này cũng không phải quá khó ngửi, là mùi bùn đất, ngửi nhiều một chút, xem ra cũng dễ chịu .

“Cục cưng, chị biết em không thích ăn cái này, nhưng em cần phải ăn , bằng không em sẽ bị chết đói đấy!” Cô cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng , rất khó chịu , cũng thật đau lòng. .

Đường Mặc Vũ dừng lại, vừa nghe hai chữ chết đói kia, trong lòng không thoải mái cho lắm. Đúng vậy, nếu như bây giờ anh không ăn sẽ chết đói, đừng nói muốn đi tìm người nhà , chưa tìm được người nhà thì anh cũng đã chết rồi , một cái chết không minh bạch, thật không minh bạch, đừng nói một tấm hình, thậm chí khả năng một ngôi mộ cũng không có.

Anh không tin cô gái này có tiền xây cho anh một bia mộ, không chừng còn tùy tiện lấy một cái hố chôn anh là xong , chết uất ức như vậy, anh không thèm..

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo một góc áo cô, lại ngẩng đầu nhìn mặt cô, lần đầu tiên anh nghiêm túc nhìn cái cô gái này.

Cũng không xấu lắm, ánh mắt cũng không to lắm , mắt một mí nho nhỏ , một thân hình thiếu dinh dưỡng, cằm đầy , môi cũng không đẹp, không như xinh đẹp như Bạch Nặc. Tóm lại cái cô gái này mặt không có một chút đẹp mắt, gom lại đặt cùng nhau lại càng thêm tầm thường.

Anh đánh giá cô, chẳng qua là một gương mặt tầm thường , vứt ở trên đường cũng không ai liếc mắt tới một cái.

Lạc Tuyết quay lại, nhìn Đường Mặc Vũ trong lòng, thấy Đường Mặc Vũ không ngừng nhìn về cái bát kia, miệng cũng đang không ngừng động đậy , chắc là là muốn ăn . Cô nở nụ cười, bưng bát lên đút vào bên miệng Đường Mặc Vũ.

giác này, nguyên lai sẽ khó chịu như vậy, hiện tại anh rất đói bụng, rất rất đói bụng. .

Lạc Tuyết từ trong phòng bếp đi ra, trong tay cô bưng một cái bát, bên trong bát là cháo trắng.

Cô đặt bát trên bàn, sau đó ôm bé sơ sinh rời giường, “Cục cưng, đến ăn đi. .”

Đường Mặc cáu kỉnh lườm lườm hai mắt, đừng có dùng cách xưng hô ghê tởm đó gọi tôi, anh đã 26 tuổi, anh còn chưa mở miệng, một cái thìa đã đặt trước mặt anh, anh không khỏi sửng sốt một chút, đó là cái gì vậy, có thể ăn sao ?

“Cục cưng, hôm nay em chỉ có thể ăn cái này , ngày mai chị mua sữa bột cho em được không?” Lạc Tuyết cẩn thận đem thìa đút vào cái miệng nhỏ nhắn , nhưng mà Đứa nhỏ này cứ phe phẩy cái đầu, chết sống cũng không chịu ăn. .

Con nhỏ đáng chết, Đường Mặc Vũ cự tuyệt ăn mấy thứ này, anh cũng không cần uống sữa bột, anh muốn ăn thịt, muốn ăn cá, muốn ăn hải sản, ba cái cháo này đánh chết anh cũng không ăn.

Lạc Tuyết buông cái bát xuống, ôm Đường Mặc Vũ vào trong lòng, trên người cô ta vẫn là cái loại hơi thở này, Đường Mặc Vũ tính giãy dụa , nhưng không biết là vì thói quen , hay là anh đã thật sự mệt mỏi, mà cảm giác cái mùi này cũng không phải quá khó ngửi, là mùi bùn đất, ngửi nhiều một chút, xem ra cũng xong chuyện .

“Cục cưng, chị biết em không thích ăn cái này, nhưng mà, em cần phải ăn , bằng không em sẽ bị đói chết.” cô cúi đầu nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn trong lòng, rất khó chịu, cũng thật đau lòng. .

Đường Mặc Vũ dừng lại, vừa nghe hai chữ đói chết kia, trong lòng liền thập phần không thoải mái, đúng vậy, anh hiện tại không ăn sẽ chết đói, đừng nói muốn đi tìm người nhà, chưa tìm được người nhà anh khả năng cũng đã chết rồi, cứ như vậy chết không minh bạch, thật không minh bạch, đừng nói một tấm hình, thậm chí khả năng một cái mộ cũng không có.

Anh không tin cô gái này có tiền để làm cho anh một cái bia mộ, không chừng còn tùy tiện lấy một cái hố chôn anh là xong , chết uất ức như vậy, anh mới không cần.

Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo một chút quần áo cô gái ôm hắn, lại ngẩng đầu nhìn mặt cô, lần đầu tiên anh nghiêm cẩn nhìn cái cô gái này.

Không tính xấu, ánh mắt cũng không lớn, nho nhỏ mắt một mí, một thân hình thiếu dinh dưỡng, cằm đầy , môi cũng không đẹp, không như Bạch Nặc lớn lên xinh đẹp, tóm lại cái cô gái này mặt không có một chút đẹp mắt, gom lại đặt cùng nhau lại càng thêm phổ thông.

Anh đánh giá cô, chẳng qua là một gương mặt phổ thông, ném ở trên đường cũng không ai liếc mắt tới một cái.

Lạc Tuyết quay lại, nhìn Đường Mặc Vũ trong lòng, thấy Đường Mặc Vũ không ngừng nhìn về cái bát kia, miệng cũng đang không ngừng động đậy , tựa hồ là muốn ăn . cô rốt cục nở nụ cười, bưng bát lên đút vào bên miệng Đường Mặc Vũ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.