Vợ Cóc Của Hoàng Tử Ếch

Chương 10: Q.1 - Chương 10: cảm giác kỳ quái




“Ba. .” Đường Thượng Nguyên nghe âm thanh kia thì phục hồi lại tinh thần , nhìn Đường lão gia chịu không nổi đả kích, choáng váng té trên mặt đất, ngày thường ông đối Đường Mặc Vũ rất nghiêm khắc, nhưng ông cũng là người yêu đứa cháu này nhất. . Bây giờ muốn đối xử tốt với nó một chút cũng không còn cơ hội

“Ba. .” Đường Thượng Nguyên nghe tiếng động thì lấy lại tinh thần , nhìn Đường lão gia chịu không nổi đả kích, choáng váng té trên mặt đất, ngày thường ông đối Đường Mặc Vũ rất nghiêm khắc, nhưng ông cũng là người yêu đứa cháu này nhất. . Bây giờ muốn đối xử tốt với nó một chút cũng không còn cơ hội rồi. .

Đường Thượng Nguyên đỡ ba mình lên, ông cố gắng giữ bình tĩnh, trong lòng chua xót , ông không biết bản thân đã bao lâu không khóc rồi , nhưng người nằm bên trong là con ông, là đứa con duy nhất của ông. . Họ có địa vị, lại có nhiều tiền tài như vậy cũng đâu còn ích lợi gì. .

Trong bệnh viện, bệnh tim Đường lão gia đột phát, nhưng nhờ cấp cứu kịp thời, lúc này không có chuyện gì, mà Đường Mặc Vũ lại. . .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong một gian phòng ICU, một người thanh niên toàn thân đều quấn băng gạc đang nằm, bên cạnh anh ta là một đống máy móc , bất chợt chiếu qua một ít ánh sáng, anh ta vẫn còn sống, nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại . .

Ngón tay Bạch Nặc đặt trên cánh cửa bằng thủy tinh, đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc, cơ thể cô chậm rải trượt xuống, nắm lấy tóc mình.

“Mặc Vũ, em xin lỗi,em không phải cố ý , em thật sự không cố ý .”

Cô không ngừng tự nói với bản thân , nhưng một câu xin lỗi kia , người ở bên trong sẽ chẳng bao giờ nghe được . .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đường Mặc Vũ cảm giác thân thể của chính mình thật vô lực, lúc nào cũng lâng lâng, đáng chết, cái quái gì vậy. Anh cố gắng mở hai mắt của mình, cũng là nhận ra trước mắt anh đều là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không được, Anh đưa tay ra, cũng không thể thấy bàn tay chính mình, đây là chổ quái quỷ nào vậy.

Là ai? Là ai ở bên ngoài, anh cố gắng há miệng mình, nhưng phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra một tiếng đơn âm tiết, như là tiếng trẻ con vậy, Đây là chuyện gì ? Anh cố gắng nâng cổ, cảm giác không thể hít thở được.

Phịch một tiếng, một âm thanh rất lớn, cộng theo một chấn động đáng sợ, anh như bị bắn ra ngoài. Nhưng bây giờ anh lại nằm ở đây, tựa hồ nhúc nhích đều không được. .

Đột nhiên anh giống như nhớ tới một sự kiện, hình ảnh trước lúc anh ngất đi không ngừng hiện lên, Bạch Nặc ích kỷ, còn có chiếc xe kia, tim anh đột nhiên thắt lại chắc không phải là mọi người nghĩ rằng anh đã chết , cho nên muốn chôn anh chứ.

Chết tiệt , mấy ông bác sĩ này làm ăn kiểu gì vậy , anh còn sống, anh còn thở mà. . Anh căn bản là không có chết. Anh vươn tay, dùng sức đẩy một chút, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt của anh, Anh vội vã nhắm hai mắt, Không thể thích ứng ánh sáng chói mắt này.

Anh lại lần nữa mở hai mắt, ngước nhìn bầu trời anh . Anh vươn hai tay, khi thấy đôi tay mình, anh chấn động hoàn toàn.

Đây không phải là tay anh. Anh quơ quơ bàn tay trước mặt, nghĩ anh chắc nhìn lầm rồi, nhưng không phải, ông trời, đây là sự thật . Tay anh nhỏ đi . Không đúng. Là cả người anh đều nhỏ đi, anh nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bản thân bị đặt trong một cái hộp giấy, anh muốn kêu một tiếng, nhưng âm thanh vang lên là tiếng một đứa bé ,anh muốn ngồi dậy, nhưng thân thể này căn bản là không nghe anh điều khiển . Đừng nói nhúc nhích , lật người qua một cái cũng không thể làm được .

rồi. .

Đường Thượng Nguyên đỡ ba mình lên, ông cố gắng giữ bình tỉnh, nhưng cũng không nhịn được chua xót trong mắt, ông không biết bản thân đã bao lâu không khóc rồi , nhưng hiện bên trong là con ông, là đứa con duy nhất của ông. . Họ có địa vị, lại có nhiều tiền tài như vậy cũng đâu còn ích lợi gì. .

Trong bệnh viện, bệnh tim Đường lão gia đột phát, nhưng nhờ cấp cứu kịp thời, hiện tại không có chuyện gì, mà Đường Mặc Vũ lại. . .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trong một gian phòng ICU, một người thanh niên toàn thân đều quấn băng gạc đang nằm, bên cạnh anh ta là một đống máy móc , bất chợt chiếu qua một ít ánh sáng, anh ta vẫn còn sống, nhưng vẫn chưa hề tỉnh lại . .

Ngón tay Bạch Nặc đặt trên cánh cửa bằng thủy tinh, đôi mắt cô đã sưng đỏ vì khóc, cơ thể cô chậm rải trượt xuống, nắm lấy tóc mình.

“Thực xin lỗi, Mặc Vũ, thực xin lỗi,em không phải cố ý , em thật sự không cố ý .”

Cô không ngừng co bản thân thân mình lại, nhưng kia một câu thực xin lỗi, người ở bên trong sẽ chẳng bao giờ nghe được . .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Đường Mặc Vũ cảm giác thân thể của chính mình thật vô lực, lúc nào cũng lâng lâng, đáng chết, cái quái gì vậy. Anh cố gắng mở hai mắt của mình, cũng là nhận ra trước mắt anh đều là một mảnh tối đen, cái gì cũng nhìn không được, Anh đưa tay ra, cũng không thể thấy bàn tay chính mình, đây là chổ quái quỷ nào vậy.

Là ai? Là ai ở bên ngoài, anh cố gắng há miệng mình, nhưng phát hiện bản thân chỉ có thể phát ra một tiếng đơn âm tiết, như là tiếng trẻ con vậy, Đây là chuyện gì ? anh cố gắng nâng cổ, cảm giác không thể hít thở được.

Phịch một tiếng, một âm thanh rất lớn, cộng theo một chấn động đáng sợ, anh như bị bắn ra ngoài. Nhưng bây giờ anh lại nằm ở đây, tựa hồ nhúc nhích đều không được. .

Đột nhiên anh giống như nhớ tới một sự kiện, hình ảnh trước lúc anh ngất đi không ngừng hiện lên, Bạch Nặc ích kỷ, còn có chiếc xe kia, tim anh đột nhiên co rút , mọi người chắc không phải cho rằng anh đã chết, cho nên muốn chôn anh chứ.

Đáng chết, mấy ông bác sĩ này làm ăn kiểu gì vậy , anh còn sống, anh còn thở mà. . Anh căn bản là không có chết. Anh vươn tay, dùng sức đẩy một chút, ánh sáng rực rỡ chiếu thẳng vào mặt của anh, Anh vội vã nhắm hai mắt, Không thể thích ứng ánh sáng chói mắt này.

Anh lại lần nữa mở hai mắt, Không quá quen thuộc nhìn bầu trời trước mắt. Trời thật xanh. . Anh vươn hai tay, khi thấy đôi tay mình, anh chấn động hoàn toàn.

Đây không phải là tay anh. Anh quơ quơ bàn tay trước mặt, nghĩ anh chắc nhìn lầm rồi, nhưng không phải, ông trời, đây là sự thật . Tay anh nhỏ đi . Không đúng. Là cả người anh đều nhỏ đi, anh nhìn nhìn bốn phía, lúc này mới phát hiện bản thân bị đặt trong một cái hộp giấy, anh muốn kêu một tiếng, nhưng âm thanh vang lên là tiếng một đứa bé,anh muốn ngồi dậy, nhưng thân thể này căn bản là không nghe anh chỉ huy. Đừng nói nhúc nhích , liền lật người qua một cái đều không có khả năng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.