Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 51: Chương 51: Ultralisk




Trần Ngọc Lâm nhướng mày khi thấy con Ultralisk lúc này vẫn còn kẹt ở bên trong thân thể của Xích Vân Mãng. Thông qua giao diện hệ thống, mặc dù không trực tiếp có được kết nối như đối với Hắc Linh và Arch Ville, nhưng hắn vẫn thấy được bảng trạng thái ở một mức độ thô sơ của nó.

HP của Ultralisk đang có chiều hướng giảm đi, ngoài ra còn có một trang thái: [Nhiễm độc axit- Nhẹ]

Hẳn là Xích Vân Mãng đang cố hết sức để tiết dịch vị dạ dày ra? Hay là nó đang vừa cố mài mòn Ultralisk vừa cố gắng nôn nó ra khỏi bụng? Không quan trọng, bởi vì qua khóe mắt hắn nhìn thấy được một vị Tứ Phẩm Tu sĩ đang cấp tốc chạy tới.

Hoàng Tráng vung vẩy lưỡi rìu, lần này là rìu thật, nhảy bổ lên trên cao chí ít cũng phải tới hai mươi mét. Kế đó, một tia sét từ trên bầu trời giáng xuống thẳng vào lưỡi rìu của hắn. Ngạc nhiên thay khi hắn không bị nướng thành than cốc, mà ngược lại lưỡi rìu của hắn phát ra càng thêm chói mắt quang mang. Kế đó, hắn ngay lập tức một chưởng bổ vào đầu Xích Vân Mãng.

Xích Vân Mãng bị một lưỡi rìu này bổ, máu phun trào tung tóe, thậm chí còn có vài chất dịch trắng trắng chảy ra như thể dịch não nữa. Nó gắng gượng oán hận nhìn qua Hoàng Tráng, kế đó bò đi mất.

Nhưng hiển nhiên với một cục tạ nặng hơn 20 tấn trong cơ thể, nó rất khó di chuyển tự do được. Mặc dù thế nó vẫn bò rất nhanh, nhưng Hoàng Tráng còn nhanh hơn. Trần Ngọc Lâm chỉ thấy hắn nhảy lên đầu của Xích Vân Mãng, liên tục dội xuống hơn hai mươi đòn, Xích Vân Mãng vốn vừa nãy bị một kích của hắn cho trọng thương đã ngã xuống.

Thiên Chùy Bách Luyện, đòn sau đau hơn đòn trước chí ít một thành, một võ kỹ phổ thông vốn là sử dụng búa, nhưng vào trong tay Hoàng Tráng thì trái ngược lại trở thành một môn rìu kỹ. Võ kỹ này vốn là một loại giống Đa Trọng Kích của Trần Ngọc Lâm, thay vào đó là búa. Nhưng rìu thì khác, nó đâm sâu vào thịt, liền không có phản lực gì đáng nói rồi.

Hiển nhiên trình độ sử dụng rìu của hắn vô cùng cao, có vẻ hắn đã tìm được một cách nào đó để sử dụng Thiên Chùy Bách Luyện mà không cần đến phản lực.

Hoàng Tráng vung rìu lên lần cuối, một rìu phạt bay nửa cái hộp sọ của Xích Vân Mãng, kế đó hắn đá bay nó đi. Hắn nhìn về phía Trần Ngọc Lâm nói:

“Rắn vốn là loài có sức sống mạnh mẽ, chặt đầu vẫn có thể cắn người. Tốt nhất là chặt nửa cái đầu của nó để nó khỏi làm gì được nữa.”

Trần Ngọc Lâm nhìn vào phần thân thể còn lại của Xích Vân Mãng, cảm thán không thôi. Nửa cái đầu lâu đã bị chặt, phần thân thể còn lại vẫn tiếp tục bò đi, nếu không phải bị Hoàng Tráng giữ lại chắc nó còn có thể bò tiếp ít nhất là 3 cây số.

Hắn nhìn qua Ngân Nguyệt Lang, chỉ số HP của nó tụt xuống còn 46%. Rạn nứt xương sườn cùng với gãy một bên bả vai. Ngoài ra còn có hiệu ứng trúng độc nhẹ và một vài cơ quan nội tạng bị xương gãy đâm thủng. Rất may là tất cả các vết thương này đều là loại Hòm Quái Thú có thể tự chữa lành được, có điều sẽ vô cùng lâu.

Hệ Thống cho ra ước tính độ khoảng 1 tháng mới hoàn toàn tốt đẹp. Cũng may chưa rạn cột sống như lần trước.

Chợt, từ phần cơ thể đang quằn quại của Xích Vân Mãng nổ tung ra, một sinh vật to cao đen hôi xuất hiện. Ultralisk, một thân cơ thể to con cục súc với bốn cái chân to hơn cả cột đình. Mặc dù trong giao diện mô tả ghi là dài 22 mét, cao 16 mét, nhưng trong 16 mét cao thì phải có tới 6 mét là dành cho lớp giáp bao phủ đầu của nó rồi. Ngoài ra hình như mô tả không nói đến bốn cái “cánh tay” trông như những cái móng vuốt khổng lồ, đồ sộ và sắc nhọn.

Từ việc những cái móng vuốt này có thể chọc thủng được cả da và xương của Xích Vân Mãng, Trần Ngọc Lâm có thể tạm kết luận thứ này khỏe vô cùng. Kết cấu xương loài rắn dạng hình ống, và con này có thể xé mở được xương của cả một Tứ Phẩm Ma Thú, cái cảnh giới luyện xương cốt đủ thấy thực lực rất mạnh mẽ.

Dù sao, Hệ Thống mô tả Ultralisk là có thể hủy diệt cả một bức tường thành mà.

Hệ Thống chợt tuyên bố:

[Thông báo: Kí chủ thỏa mãn điều kiện: Phụ trợ tiêu diệt Xích Vân Mãng đạt 31.23%, vượt quá mức 30%. Tiêu diệt Xích Vân Mãng nhận về 23000 điểm Kinh Nghiệm và 800 điểm Vận Mệnh. Giảm đi còn lại 31.23%, Kí Chủ nhận về 7200 điểm Kinh Nghiệm và 250 điểm Vận Mệnh, tăng thêm 60% do vượt cấp đánh quái, nhận được thêm 4320 điểm Kinh Nghiệm.]

[Thông báo: Điều kiện đã đủ, level của Kí Chủ tăng lên thành 17, nhận thêm Kinh Nghiệm.]

Trần Ngọc Lâm ồ một tiếng:

“Chà, cứ tưởng không last hit thì không được tính điểm chứ nhỉ?”

Hệ Thống:

[Thưởng phạt phân minh, nếu sự hỗ trợ của Kí Chủ đạt đến một mức để đáng công nhận, thì Kí Chủ sẽ được ghi nhận. Kể cả khi Kí Chủ không trực tiếp tiêu diệt. Đương nhiên, ta nhắc luôn nếu Kí Chủ muốn canh last hit bằng cách nhờ người giúp, thì Kí Chủ chỉ nhận được hạn mốc 50% bình thường.]

Trần Ngọc Lâm gãi đầu cười, hắn quả thực có ý nhờ canh last hịt. Nhưng mà vừa nãy chưa kịp nhờ thì con rắn đã nằm chết thẳng cẳng rồi. Dù sao trận chiến đó diễn ra quá nhanh, chưa đầy 3 giây hắn còn chưa kịp phản ứng nữa là.

Hoàng Tráng trong lúc Trần Ngọc Lâm đang nói chuyện cùng hệ thống, thì hắn đã toát mồ hôi hột nhìn sinh vật này. Trong trí nhớ của hắn, đứng nói là con nào cùng loài, trông giống giống cũng không có. Có thì cùng lắm là trong một trò chơi mà mấy thằng trẻ trâu nhà hắn hồi trước hay chơi mà thôi.

Trần Ngọc Lâm mắt thấy Hoàng Tráng không suy nghĩ nhiều, chỉ mất vỏn vẹn nửa giây kinh ngạc kế đó lao thẳng tới, chuẩn bị một rìu chém chết con Ultralisk hắn bèn hét lớn:

“Bình tĩnh, đó là người(?)... thú(?)..côn trùng(?).. mà nó là cái gì mới được chứ? Tóm lại nó là phe mình, nó là triệu hoán thú của cháu.”

Trần Ngọc Lâm hét lớn khiến Hoàng Tráng ngưng lại giữa không trung, hắn nhìn Trần Ngọc Lâm nghi hoặc. Như để chứng minh, Trần Ngọc Lâm chỉ về một hướng, nói với Ultralisk:

“Ê, đi xử lý bầy thú triều kia đi.”

Con Ultralisk nhìn Trần Ngọc Lâm, kế đó nó rống lớn một tiếng, từng bước một bước về hướng mà hắn chỉ. Trần Ngọc Lâm quay sang Hoàng Tráng, nói:

“Thấy chưa, cháu hoàn toàn điều khiển được nó.”

Hoàng Tráng co rụt mắt lại, bởi vì hắn thấy con Ultralisk bước từng bước một, kế đó nó một bước giơ lên cái chân to như căn nhà... giẫm lên người Trần Ngọc Lâm. Rồi nó nhấc cái chân đó lên để lại thằng bé chôn dưới mặt đất, chân sau lại tiếp tục giẫm thêm một phát nữa, đè nghiến hắn xuống sâu ít nhất bảy mươi xăng ti mét đất. Kế đó nó nhấc chân lên, ở phía lòng bàn chân bám dính như bã kẹo cao su chính là Trần Ngọc Lâm.

“Ầm... Ầm...Ầm..”

Trần Ngọc Lâm sau khi bị giẫm ít nhất là 4 lần mới tách xuống khỏi chân con Ultralisk đó. Hắn gắng gượng dậy nhìn Hoàng Tráng, thở hồng hộc nói:

“Cháu hoàn toàn kiểm soát được nó.. chắc thế... có lẽ là như vậy....hẳn là như thế... ý là cũng có thể.. đi?”

Hoàng Tráng gãi gãi đầu, nhún vai:

“Ổn thôi.”

Kế đó, hắn nhảy đi ra giải quyết tiếp một vài con Ma Thú Tứ Phẩm khác. Hắn gãi gãi đầu, ban đầu hắn cho rằng Trần Ngọc Lâm là một thiên tài, 2 tháng hai đại cảnh giới, một đống triệu hoán thú, thủ đoạn kì dị, hậu trường đáng sợ...

Giờ nghĩ lại, có lẽ chỉ là một thằng ngốc?

Trần Ngọc Lâm trợn trắng mắt nhìn vào con khốn Ultralist, nếu không phải hắn kịp thời sử dụng Cường Hóa của Hắc Linh, có khi hắn đã phải bị kích hoạt cái khiên chống tử vong của Mộ Dung Nguyệt rồi.

Ý hắn là, con Ultralisk nặng tới 22 tấn, 4 cái chân, chia đều cho nhau thì mỗi chân cũng chống đỡ một lực khoảng chứng 5 tấn.

Quân địch còn chưa tìm đến hắn, chính phe ta suýt nữa tự giải quyết phe ta? Đúng là không sợ kẻ địch mạnh như hổ, chỉ sợ đồng đội ngu như bò.

[Ha ha ha ha ha ha]

Hệ Thống cười lăn lê bò toài:

[Kí Chủ... ha ha... hoàn toàn có thể kiểm sóa nó... khục khục.. ha ha ha.. chuyện cười hay nhất mà ta nghe được trong mấy tỉ năm.. ha ha..]

Trần Ngọc Lâm gầm gừ với Hệ Thống:

“Im mồm.”

Trần Ngọc Lâm gãi gãi đầu, hắn đi về phía thi thể Xích Vân Mãng, thu vào bên trong hòm Item. Tuy rằng nọc độc và Thú Hạch đã bị Hoàng Tráng lấy đi, nhưng hắn vẫn để lại thứ này. Hắn lấy chỉ là lẽ tự nhiên thôi.

Cơ thể con này nặng cũng vài tấn, bỏ xương ra thì cũng đủ ăn cả năm không chừng. Thịt rắn với hắn mà nói khá là khan hiếm, chỉ thi thoảng mới được đi ăn thôi.

Trần Ngọc Lâm xách kiếm lên, bất chợt, từ phía bên kia Ultralisk kêu lên 1 tiếng gào rú thảm thiết. Trần Ngọc Lâm quay đầu lại chỉ để thấy nó đang bị một cặp móng vuốt xé banh cái đầu ra, nhưng mà 4 cái vuốt vô cùng cứng cỏi của nó trong nháy mắt gập mạnh vào cũng ghim lại một vết đâm sâu hoắm trên cơ thể con thú kia, mặc dù nhìn hình như chỉ là đâm vào thịt mà không đâm quá sâu.

Có vẻ hệ thống cơ của Ultralisk hoạt động khá kì, nó cần vận sức để mở ra, và khi muốn đóng vào thì chỉ cần thả lỏng, nhanh và mạnh giống như cái lò xo vậy.

Bốn chân, lông hai màu đen trắng, đây chính là Thất Dạ Sắc Lửng mà? Trần Ngọc Lâm nghi hoặc nhìn, chợt đằng sau cách Thất Dạ Sắc Lửng 50 mét xuất hiện một bóng đen khác, là một con bọ cạp khổng lồ màu vàng kim, toàn thân bốc lên khói trắng. Thất Dạ Sắc Lửng khinh miệt nhìn Hỏa Sa Đế Bò Cạp gầm gừ bằng thú ngữ:

“Cái thứ yếu đuối. Có dám bỏ cái khiên chắn chết toi kia ra đấu một trận không? Nhưng đương nhiên là ngươi không muốn rồi.”

Nó cười nhạt khinh thị, kế đó một trảo đi qua, cái đầu nặng tầm 8 tấn của Ultralisk tách rời khỏi cơ thể, nó nhấc lên như thể không có gì:

“Thứ này là gì? Không phải người, thú, côn trùng, cá hay bọ, hay vẫn là loài chim. Nó thật kì quái?”

Thất Dạ Sắc Lửng vứt cái đầu Ultralisk sang một bên, gầm gè:

“Thây kệ. Giờ thì tìm cách thoát cái lồng này đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.