Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 79: Chương 79: Tiêu Dao Thánh Nhân cho luyện tập




Trần Ngọc Lâm bắt đầu chương trình tập huấn của lão già Tiêu Dao Thánh Nhân. Đừng nhìn hắn trông giống đứa bé nhưng chắc ít cũng phải vạn tuổi rồi cũng nên.

Trần Ngọc Lâm cởi trần, đứng dưới thác nước nhíu nhíu mày. Hắn hỏi Tiêu Dao Thánh Nhân:

“Ngài có chắc chắn cách này được chứ?”

Tiêu Dao Thánh Nhân gật đầu:

“3...2....1”

Kế đó, Trần Ngọc Lâm cảm giác đầu đau như búa bổ, hóa ra là có một cục đá to như cái tủ đựng đồ phang nguyên vào đầu hắn. Hắn nhìn ra xung quanh thì lạnh cả người, vì xung quanh toàn những hòn đá tương tự rơi tới tấp như mưa đá vậy.

Tiêu Dao Thánh Quân lạnh lùng nói:

“Thác nước này rất huyền diệu, thần thức không xuyên qua được. Khứu giác cũng không được, âm thanh những vật thể gây ra khi ở trong thác nước hoàn toàn bằng không nhưng mà nói vọng vào thì lại được. Nhóc ở trong này 1 ngày mà không dính phải một hòn đá nào thì chúng ta đến màn 2.”

“Đúng rồi, nhóc có thể đi ra khỏi thác nếu muốn. Ta không cấm.”

“Nếu nhóc ở ngoài trọn 1 ngày cũng coi như hoàn thành ha ha ha...”

Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, kế đó lại “Bụp” thêm một tiếng, một hòn đá to vật vã lại giã vào đầu hắn.

Trần Ngọc Lâm hướng về Tiêu Dao Thánh Nhân gào lên:

“Ê, thế còn đồ ăn với vệ sinh cá nhân của tụi này thì sao?”

Hắn còn chưa tích cốc được.

Tiêu Dao Thánh Nhân:

“Dốt à? Đó là một phần của bài kiểm tra đó.”

Tiêu Dao Thánh Nhân nhảy một cái tới chỗ của Âu Bảo Uyên cách đó không xa, Tiêu Dao Thánh Nhân hỏi nàng:

“Thế, nhóc muốn tập trung vào phương diện nào? Bởi vì nhóc là người máy, hầu như cái gì cũng tốt nhưng không tốt toàn diện vào một cái gì cả.”

Âu Bảo Uyên không chút do dự nói:

“Ma Pháp. Đó là cái tôi muốn học. Bởi vì tôi muốn vượt qua những phiên bản tiền nhiệm.”

Tiêu Dao Thánh Nhân kinh ngạc, kế đó thú vị nói:

“Hay đó, chúng ta tu luyện là để trở nên vạn năng, cơ thể nhóc còn lâu mới đạt đến đó. Ừm, như vậy thì ma pháp à? Quanh đây vừa vặn có được một chỗ như vậy.”

“Vù vù vù vù vù vù.........”

Đồi gió hú, quanh đây ngày đêm liên tục vang vọng những tiếng kêu ghê rợn, không một sinh vật sống nào tồn tại quanh đây. Âu Bảo Uyên thử phóng một cái ma pháp, lập tức trừng lớn mắt:

“Phân tích cho thấy, gió quanh đây có tác dụng làm rối loạn ma pháp ấn tạo thành. Hiện tại không thể tạo thành ma pháp ấn trừ khi sử dụng lượng ma pháp cao hơn hoặc thay đổi kết cấu ma pháp ấn.”

Ma Pháp Ấn, tức là vòng ma pháp phiên bản đơn giản hóa, có tác dụng tạo thành hệ thống để sử dụng ma pháp. Pháp thuật càng cao Ma Pháp Ấn càng phức tạp.

Tiêu Dao Thánh Nhân gật đầu:

“Chính xác. Chừng nào nhóc tự tu thành 10 cái Pháp Ấn tùy ý cùng 1 lúc thì gọi ta. Nhóc nói muốn vượt qua các phiên bản tiền nhiệm đúng không? Robot không cố gắng, chúng luôn hoạt động công suất tối đa, chỉ sinh vật sống mới cố gắng để tốt hơn, cho ta thấy nhóc giống người như thế nào đi.”

“À, phải dùng đúng kết cấu Ma Pháp Ấn cả về chất và lượng đấy.”

7 ngày sau...

Tiêu Dao Thánh Nhân mỉm cười, một tay cầm lấy xiên thịt rắn nướng cắn từng ngụm, không hiểu chỗ nào lấy ra một vò rượu:

“Chà, lũ nhóc này tiến bộ nhanh thật đấy.”

Hắn chỉ thấy Trần Ngọc Lâm đang liên tục di chuyển trong dòng nước, né tránh mọi hòn đá đang lao tới với vận tốc trên 15 mét/s. Trần Ngọc Lâm sau 3 ngày ăn đá thọi đã ngộ ra rằng trước khi hòn đá va chạm với cái đầu của hắn, hắn có thể cảm ứng được nước rẽ ra, tuy rằng vì một vài lý do nhưng khứu giác và thính giác của hắn đều không hoạt động, chỉ có thể dựa vào xúc giác.

Mắt cũng dùng không nổi, trong quá trình này hắn không được ngẩng đầu lên trên.

Cho nên tầm chừng 0.5 giây trước khi hòn đá xé nước ra dộng vô cái đầu đã u lên của hắn, hắn có thể dễ dàng tránh né. Hiện giờ là ngày thứ 7 và đã một ngày rồi hắn chỉ bị dính có 74 hòn đá. Đây đã là kết quả vô cùng khả quan vì ngày đầu tiên hắn ăn trọn hơn 3000 hòn đá.

Cũng không biết đá đâu ra mà lắm thế. Có khi lão già dịch kia bẻ đá quẳng xuống thác nước đấy.

Bên kia, Âu Bảo Uyên đã có thể kết thành 9 cái Pháp Ấn cùng lúc, mặc dù bình thường 9 cái Pháp Ấn nàng có thể dễ dàng tạo ra nhưng ở đây, nàng phải sử dụng tối đa CPU mới có thể làm được.

Tiêu Dao Thánh Nhân nhìn thấy nàng dậm chân tại chỗ 2 ngày nay, hỏi:

“Nhóc, thử làm thế này xem... đúng, như thế đó. Các Pháp Ấn trước đó của nhóc ảnh hưởng lẫn nhau, gây ra mất cân bằng Pháp Ấn thứ 10.. đúng rồi.”

BOOOM.

Âu Bảo Uyên bị một vụ nổ dọa sợ, kế đó nàng nhíu mày bắt đầu phân tích:

“Không phải vấn đề của Pháp Ấn, mà là vấn đề do năng lượng thu vào bên trong Pháp Ấn thứ 10.”

“Kì quái, hình như CPU của tôi nhanh hơn hẳn lúc trước.”

Tiêu Dao Thánh Nhân ăn nốt miếng thịt rắn, nói:

“Nhóc không phải là robot, hay máy tính. Nhóc là Android, cơ thể nhóc tạo thành bởi robot nano phỏng theo hệ thống vận động nói chung và thần kinh nói riêng của con người, cho nên nhóc mới có thể đạt được sự tăng cường như vậy. Phải nói gã tạo ra nhóc quả là một nhà khoa học điên đó.”

Tiêu Dao Thánh Nhân cười, điều mà hắn không nói là Âu Bảo Uyên chắc chắn trước đó phải là một người sống mới có thể tạo thành tình trạng này.

Hoặc, xét theo khía cạnh nào đó thì nàng có khi cũng là một con robot thành tinh không chừng?

7 ngày sau nữa, Tiêu Dao Thánh Nhân im lặng nhìn vào Trần Ngọc Lâm đã một ngày nay không có bị dính dù chỉ một viên đá nhỏ, mặc dù thi thoảng hắn vẫn phải lao ra khỏi thác nước nhưng ngay sau đó lại lao trở vào.

Có vài lần hắn trực tiếp lặn trong thác nước hoặc lao lên trên nữa.

Còn ÂU Bảo Uyên lúc này đã có thể kết thành 14 cái Pháp Ấn, hơn nữa có thể tạo thành một hơi trong 2 giây, dù đem so với trước là 0.5s đúng là chậm hơn hẳn rồi. Nhưng đây là trong Đồi Gió Hú, Ma Pháp bị hủy diệt trong quá trình tạo thành Ma Pháp Ấn.

Tiêu Dao Thánh Nhân nhìn 2 người, lúc này trông tã không tả nổi, nói:

“Giờ, chúng ta thử đi đánh nhau xem 2 người khá lên bao nhiêu nhá?”

Trần Ngọc Lâm lại tiếp tục đối mặt với con Hắc Dạ Lang lúc trước, Âu Bảo Uyên cũng đồng dạng tiếp tục đối mặt con bọ cạp nàng bị đánh cho tơi tả hồi trước.

Hắc Dạ Lang thấy hắn, vẫn như cũ lao thẳng tới, 4 hắc trảo ba động mãnh liệt thẳng tiến vị trí của hắn. Chỉ thấy trong nháy mắt, Trần Ngọc Lâm đã rút lui ra đằng sau hơn 3 mét, kế đó hắn lao tới nhân lúc con Hắc Dạ Lang tứ trảo vẫn nằm ở trên mặt đất, một tay nắm mũi của nó kéo ngược ra sau.

“KRẮC”

Một tiếng động vang lên, con Hắc Dạ Lang gào rú mãnh liệt, bởi vì cái mũi mà hắn nắm đã bị bẻ gãy, máy chảy lênh láng. Trần Ngọc Lâm cười gằn, hắn quét mắt qua thấy con rắn ở đằng đuôi Hắc Dạ Lang roẹt một cái, lao vút tới tấn công.

Trần Ngọc Lâm chỉ nhẹ nhàng né tránh, lách sang một bên, cả hàm răng của con rắn bập sâu vào trong thịt nó. Kế đấy hắn một tay nắm chặt cổ con rắn, một tay liên tục tung ra 7 cú Đa Trọng Kích, trong nháy mắt cái cần cổ con rắn đã bị đánh văng ra, máu phun tung tóe.

Hắn tung chân đá bay cái đầu kia đi, rắn chết vẫn có thể cắn người, tốt nhất là đá cái đầu đi cho an lành. Lúc đó hắn chỉ việc công kích từ sau, dễ hơn hẳn.

Từ sau khi tập luyện, hắn bắt đầu cảm nhận chỗ tốt của bài tập nghe có vẻ hết sức đơn giản đó.

Thứ nhất, là khả năng khống chế cơ thể tăng mạnh. Tộc độ của hắn rất nhanh, nhưng do quá nhanh cho nên hắn lại không thể điều khiển tốt được cái tốc độ đó mà để mặc cho quán tính.

Trong quá trình luyện tập, cái thác rất hẹp, rộng chỉ hơn 3 mét cho nên hắn phải tập cách né tránh trong khi vừa điều chỉnh tốc độ kinh khủng của mình vừa quan sát xung quanh, lại vừa suy tính bước tiếp theo.

Mà không dùng vận tốc của ma cà rồng thì hắn sẽ bị dập cho u đầu vì mấy hòn đá rơi rất nhanh, dùng thì thi thoảng lại lao vút lên trên bờ cho nên muốn thành công hắn buộc phải khống chế cái vận tốc đó.

Thứ hai, khả năng cảm nhận. Hắn đã có 2 tuần chỉ dùng xúc giác để cảm nhận, vậy khi hắn có đủ ngũ giác, thính giác, thị giác, khứu giác và cả xúc giác thì sao? Khả năng né tránh, dự đoán phương hướng và phản xạ tăng mạnh.

Thứ ba, do trong quá trình luyện tập hắn có vài lần gặp mưa đá đúng nghĩa, cho nên hắn từ việc suy tính xem nên né tránh như thế nào trong vô hình ngay khi gặp được công kích cơ thể hắn tự động phân tích đường né tránh hợp lý nhất. Cái này mới là đáng giá.

Quên cái nhiệm vụ đi, Trần Ngọc Lâm cảm giác mình ở rịt trong này 4 tháng cũng được, dù gì mỗi người cũng có 2 lần cơ hội.

Bên kia, Âu Bảo Uyên xong rất nhanh, chiến trường của nàng còn tung tóe hơn. Nàng kinh ngạc nhìn bãi chiến trường, nhưng rất nhanh nàng phân tích xong nguyên do kết quả, lại bình tâm trở lại.

Tiêu Dao Thánh Nhân vỗ vỗ tay, nói:

“Rất tốt, mấy đứa hoàn thành khóa đầu tiên rồi đó. Kế đó là...”

“CỨU MẠNGGGGG....”

Trần Ngọc Lâm gào lớn, hắn chẳng biết có ai nghe được hắn hay không, cứ gào đã rồi tính sau.

Đằng sau lưng hắn là hơn trăm con Cá Chó đang đuổi sát như nút, nếu bình thường thì không sao, nhưng hiện tại nhiệm vụ của hắn là chạy thoát lũ này trong 1 ngày, không được rời khỏi vùng nước và phải bịt mắt + bịt tai + bịt mũi + đeo 1 cái áo nặng khoảng 300 cân.

Theo lời lão Tiêu Dao, đây là hình thức nâng cấp của “Né Đá Dưới Thác“.

Đây là lần thứ 15, nói cách khác hắn đã suýt bị ăn 14 lần.

Bên kia tại Đồi Gió Hú, Âu Bảo Uyên tái ngoét mặt nhìn hắn bị một con Cá Chó xực, lần thứ 15. Bên cạnh nàng là một cái Pháp Ấn mới tạo thành được hơn nửa.

Đồi Gió Hú cách cái biển đó chừng 1 cây số, tức là nàng không chỉ đơn giản phải nhanh chóng phân tích tấn công như thế nào, dùng phép ra sao, diện tích tác dụng mà còn phải xem thằng kia nó chạy hướng nào khi không thể liên lạc với nó.

Về cơ bản, team work khi không biết đồng đội đang nghĩ cái quỷ khỉ gì.

Tiêu Dao Thánh Nhân mỉm cười:

“Bé kia đã ném cả hai đứa xuống đây, tức là muốn hai đứa phải đồng tâm hiệp lực mà giải quyết vụ này. Nếu muốn bé ấy có thể ném cả hai đứa tách riêng ra để mà tự lực cánh sinh rồi.”

“Bây giờ, một đứa thì bị rượt cho như chó, còn một đứa thì phải tạo ra một Pháp Ấn đủ mạnh để vượt qua Đồi Gió Hú, lại phải phân tích hình thức để đạt hiệu quả cao nhất. Để xem team work 2 đứa như thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.