Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 80: Chương 80: Thoát khỏi Địa Giới




1 tháng sau...

Trần Ngọc Lâm hai tay huy quyền, trong nháy mắt liên tục chuyển đổi từ quyền sang trảo, rồi lại sang quyền, thi thoảng tay còn biến thành đao nữa.

Trong chưa đến 3 giây, hắn đã xé xác một con Cá Chó ra còn lại mỗi xương mà thôi.

Tiêu Dao Thánh Nhân phiêu phù lại gần, ném cho hắn thanh kiếm của hắn:

“Ổn rồi, nhóc coi như đã hoàn thành chương trình huấn luyện sơ cấp. Giờ ta cho phép nhóc dùng vũ khí rồi đó.”

Trần Ngọc Lâm bật cười, coi như là ngon rồi.

1 tháng vừa qua, hắn phải trải qua thêm 2 màn huấn luyện nữa, một màn như trước nói, 1 người phải hỗ trợ người kia chạy thoát khỏi lũ Cá Chó trong khi bị bịt mắt mũi tai miệng.

Màn này tốn 3 tuần để hoàn thành.

Màn thứ 3 mới gọi là đau, cũng vẫn như màn 2, ngoại trừ việc không được chạy ra ngoài mà phải liên tục nhô lên thụt xuống giữa cả đám Cá Chó kia. Cái này khó hơn gấp 3 lần màn số 2, nhưng có kinh nghiệm từ màn 2 nên hoàn thành nhanh hơn một khi đã quen rồi.

Trần Ngọc Lâm cầm kiếm, bây giờ trái ngược hoàn toàn với 1 tháng 2 tuần trước, hắn tự tin rằng mình có thể chỉ cầm kiếm cũng có thể tả xung hữu đột giữa đám này. Mặc dù đồ đạc tu vi cánh giới và toàn bộ những thứ khác của hắn không tăng lên dù chỉ một chút, nhưng rõ ràng khí tức của hắn rất khác biệt.

2 tuần trước Hệ Thống thông cáo nhiệm vụ thất bại, do tiến trình 0% cho nên hắn bị phạt 50% giá trị điểm Vận Mệnh. Điểm Vận Mệnh kém chút tụt về 0, nếu không phải hắn liên tục đạt được kinh nghiệm (dù không có điểm Vận Mệnh) mỗi khi tiêu diệt hoặc lĩnh ngộ một kĩ năng mới thì hắn có khi về 0 điểm rồi.

Cũng nhờ thế, hắn lên cấp 21. Hiện tại mỗi level tăng cho hắn 150 điểm Vận Mệnh, cộng thêm vài điểm lẻ hồi trước mua đồ còn dư thì sau khi trừ đi, điểm của hắn còn lại 3 điểm.

Trần Ngọc Lâm tự tin hơn hẳn sau khi trang bị lại toàn bộ món đồ. Băng Hỏa Sáo Trang, đã trang bị. 2 bộ chiến giáp cùng chiến y, một thanh kiếm. Súng thì không dùng được. Cuối cùng là Hoàng Kim Lưới.

Món này trị giá 2500 điểm, là sau khi đánh bại con Huyết Tướng hắn lên giao diện tìm mua.

Nguồn gốc của món này nghe nói là phỏng chế phẩm từ sợi dây thừng từng trói thần Zeus trong sự kiện tấm lưới vàng....

Cho ai không biết, nói đơn giản Zeus là một vị vua rất nổi tiếng trong Thần Thoại Hy Lạp(mặc dù nhìn chung ổng khá là ăn hại từ việc triều chính tới đánh đấm, Olympus chỉ bị xâm lăng 2 lần và cả 2 lần ổng ăn hại vkl), thứ mà nhiều người cho là một câu truyện kể về cuộc phiêu lưu của Zeus-phịch thủ điêu luyện và một ngàn lẻ một đứa con (không chắc lắm, nhưng ổng nhiều con vô cùng) hoặc câu chuyện “Zeus và những người bạn gái(hoặc trai) của mình“.

Đại khái lúc đó Hera(nữ hoàng Olympus), Poseidon và Athena tập hợp lại thành một Liên Minh Chống Khởi Nghiệp Dạo, mấy người liên thủ nhân lúc Zeus ngủ chôm Tia Sét, lấy tấm lưới vàng trói ổng lại, lúc đó Zeus tỉnh dậy kêu lên ấm ức:

“Các người làm cái quái gì vậy?”

Liên Minh Chống Khởi Nghiệp Dạo làm vẻ mặt kiểu ( ͡◉ ͜ʖ ͡◉):

“Đoán xem.”

Đại khái là thế.

Tấm lưới này xuất phát từ một cái vòng đeo tay cũng bằng vàng, hắn chỉ cần vung ra là có thể bắn tấm lưới ra. Trong vòng này có 2 tấm lưới, có thể dùng cả 2 một lúc. Khi cần có thể tự thu lưới lại nhưng sẽ có cooldown khi bắn ra.

Cooldown là 5 phút. Ngoài ra hắn có thể điều chỉnh về lực và tầm. Lực là mức độ bền chắc của tấm lưới, tầm là về độ rộng của tấm lưới. Lực càng cao thì tầm càng nhỏ và ngược lại, thông thường hắn để mặc định là 50-50.

Thi thoảng lắm mới thay đổi. Ngoài ra để cường hóa lưới, hắn có thể tự nạp Linh lực của chính mình vào, một lần nạp đủ để cường hóa gấp đôi lên tốn chừng 60% linh lực của hắn.

Quá nhiều nên hắn không thường dùng.

Trần Ngọc Lâm điều chỉnh cơ thể lên mốc tối đa, kế đó hắn mỉm cười:

“Sẵn sàng chưa Uyên?”

Uyên mỉm cười nhìn hắn, nói:

“Sẵn sàng từ tối qua rồi. Hôm nay chúng ta vượt ải luôn nào.”

Trần Ngọc Lâm cười:

“OK con dê, thích hôm nay thì hôm nay luôn.”

Kế đó, hắn nhủ thầm:

“Hệ Thống, khởi động toàn bộ giao diện cho ta.”

Hệ Thống:

[OK.]

Trần Ngọc Lâm tiếp tục mất nửa phút để làm quen lại với giao diện bình thường, một cảm giác quen thuộc lóe lên trong hắn. Kế đó, hắn lao tới chỗ tụi Cá Chó nhanh nhất, mạnh nhất.

Hắn vung kiếm, một kiếm chặt bay đầu một con Cá Chó. Sau khi luyện xong màn thứ 2, thể lực của hắn tăng lên gần gấp đôi so với bình thường. Theo lời Tiêu Dao Thánh Nhân nói, hắn quá phụ thuộc vào thể lực kinh dị của mình mà không thèm luyện tập, cho nên ổng nhẹ nhàng tặng hắn một áo giáp nặng 300 cân cho hắn luyện tập.

Thế là thể lực hắn đơn giản cứ thế tăng gần gấp đôi. Rõ ràng trước đây hắn quá bỏ bê luyện tập. Thậm chí giờ có thể thấy cơ tay cơ chân, cả cơ 8 múi bụng nữa.

Trần Ngọc Lâm lúc này có thể dễ dàng đánh bại Tam Phẩm đỉnh phong bình thường trong trạng thái trang bị đầy đủ. Nhưng người giỏi có người giỏi hơn, lúc đánh nhau ở dưới này hắn mới nhận ra điều đó. Hầu hết quái vât ở đây bản năng chiến đấu kinh tởm gấp 10 lần lũ trên kia, nếu 1 con xổng lên trên đủ đồ sát cả một bầy cùng cảnh giới.

Dù hiện tại hắn có thể dễ dàng tiêu diệt bọn nó, hắn mới chỉ được Tiêu Dao Thánh Nhân cho đánh giá [Cấp Trung].

Nghĩa là tạm được.

“Đứng sang một bên.”

Uyên nói, hai mắt nàng phát sáng rực, một vòng phép hiện ra phía sau nàng, Uyên lầm bầm:

“Bàn đạp của những mũi lao, nghe lệnh ta, bắn.”

Lập tức từ trong vòng phép kia, một loại những mũi tên gió giống như hồi chiến đấu với Huyết Tộc bắn ra, có điều chúng nhẹ hơn, nhanh hơn, và mạnh mẽ hơn nhiều.

Thứ đằng sau lưng nàng chính là Pháp Ấn Tự Động Hóa. Nghĩa là một vòng phép có tác dụng mô phỏng, tạo ra các pháp thuật khác. Nhưng thứ này để tạo ra hết sức phiền phức, Âu Bảo Uyên cũng mất mười mấy phút mới tạo ra được một vòng như vậy, vẫn là thất bại 4-5 lần.

Ví dụ như lần này, nàng tạo ra một vòng phép bắn ra những mũi tên gió, một phép thuật cấp thấp thì đơn giản, nhưng nếu muốn tạo ra một loại pháp thuật thứ 2 thì độ phức tạp không chỉ gấp 2 lần.

Trần Ngọc Lâm nhìn thấy cả lũ Cá Chó đang lao tới, toàn bộ biến thành thịt xay trong cơn lốc mũi tên gió kinh khủng của nàng.

Uyên có một lợi thế cực to lớn, chính là không lo lắng hết năng lượng, nàng luôn có thể dùng năng lượng thay thế là từ lò phản ứng hạt nhân trong cơ thể mình, mặc dù nàng phải điều chỉnh vòng tròn pháp sao cho phù hợp với loại năng lượng đó.

“Xong.”

Trần Ngọc Lâm đấm bạo nốt một con Cá Chó cuối cùng, Tiêu Dao Thánh Nhân đang câu cá(chẳng biết còn cá không) nói:

“Ờ, vậy thì đi giải quyết sạch sành sanh lũ còn lại đi.”

Trần Ngọc Lâm:

“Hả? Sạch sành sanh là sao?”

Tiêu Dao Thánh Nhân:

“Bị ngu à? Nói thế nào hiểu thế đó, tóm lại thấy con nào thì xử con đó, cả lũ dơi, lũ nhện hay lũ bọ đều thế. À chừa lũ cá cho ta còn câu nhé.”

Trên Vĩnh Hằng đảo.

Hai cô gái trong trang phục Minh Hôn đang tắm nắng. Cô gái phủ phù chú đầy mặt tên Chân Linh nói:

“Hai người kia từ lúc bị đẩy xuống Địa Minh Giới đến giờ cũng là gần 2 tháng rồi nhỉ? Không biết họ có ra kịp trong 4 tháng không?”

Cô gái có một tấm phù màu đỏ bao quanh mắt nói, tên là Khải Trang lạnh nhạt nói:

“Ai quan tâm? Tỉ lệ để qua được Địa Minh Giới trong lần đầu tiên là 5%. Số người thậm chí còn không hiểu lần kiểm tra này để làm gì lên tới hơn 70% số người tham dự.”

Chân Linh thở dài:

“Cũng đúng, lần đầu tiên chúng ta tham gia, chúng ta cũng không hiểu được mà chỉ chăm chăm cố vượt qua nhanh nhất. Phải đến lần thứ 2 chúng ta mới may mắn hoàn thành.”

Chợt, một bóng người hiện ra, nàng nhìn về phía cái sàn bê tông lúc này đã có một tầng trận pháp phong ấn.

Chân Linh kinh ngạc nói:

“Tiểu Thư Dung Nguyệt, tiểu thư có việc gì ạ?”

Mộ Dung Nguyệt cười, nói:

“Chà, nhanh hơn ta dự tính. Nhưng cũng không ngạc nhiên lắm, ta còn chưa thả thằng cha Tiêu Dao đó ra đâu.”

Chân Linh, Khải Trang:

-...........

Chợt, pháp trận phong ấn rung lên từng đợt rồi nổ tung lên. Kế đó một vụ nổ bắn văng cả tấm sàn bê tông lên trời, từ dưới đó chui lên hai bóng người...

Trần Ngọc Lâm thoải mái gào lớn:

“ỐI ZỜI ƠI, ÁNH MẶT TRỜI QUẢ LÀ ĐÁNG YÊU QUÁ CƠ, ủa cơ mà ma cà rồng phải ghét ánh mặt trời mà nhỉ? Thôi kệ, dưới kia tối tăm quá, ai quan tâm.”

Âu Bảo Uyên lấy tay nhón một miếng thịt ra, lầm bầm:

“Nhà tắm....”

Mộ Dung Nguyệt nhẹ nhàng nhảy xuống, đi về phía hắn, kế đó nàng vung tay ra chém một cái.

Trần Ngọc Lâm đang tính khoe khoang, chợt trong nháy mắt cơ thể hắn nghiêng đi một góc 30 độ, rồi Mộ Dung Nguyệt tiếp tục chém thêm tầm 10 phát nữa. Trần Ngọc Lâm càng lúc càng tăng tốc, phát cuối cùng khó khăn lắm mới né được.

Mộ Dung Nguyệt kết thúc bằng một cú gạt chân, gạt cho hắn ngã lăn ra đất, nàng nói:

“Vẫn còn phải tập thêm nhiều đó, mà thôi, chào mừng là một trong chúng ta.”

“Có điều, họ kết thúc trong kém hơn 2 tháng, em nghi ngờ có biến ở đây thưa tiểu thư”

Chân Linh nói, giọng nghi hoặc.

“Người hoàn thành sớm nhất cũng phải tốn đến 2 tháng tức là 50% thời gian, vậy mà họ chỉ tốn chưa tròn hai tháng.... Hơn nữa thực lực trước đó dựa theo dự tính tốn ít nhất là 7 tháng để vượt qua...”

“Không sao, họ không chơi xấu. Ta đảm bảo điều đó.”

Tiêu Dao Thánh Nhân vút một cái, bay từ dưới hang lên:

“À, trừ lũ cá bị ta câu một phần ra.”

“Tiêu Dao Thánh Nhân?”

Chân Linh kinh ngạc kêu lên, kế đó nàng đằng đằng sát khí:

“ Ngài trốn việc bao lâu rồi hả? Ngài có biết còn có ti tỉ công việc đang ngồi chờ ngài làm không? Ngài có biết ta giải quyết hộ Ngài bao nhiêu việc không? Ngài không giải quyết xong việc thì đừng hòng đi chơi nữa.”

Trần Ngọc Lâm:

-..........

Hóa ra thằng cha đó trốn việc à?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.