Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 12: Chương 12: Hỏa viêm báo




Sáng hôm ngày thứ hai đi tham quan, Trần Ngọc Lâm tắm rửa xong rồi bắt đầu đi leo núi.

Nhóm hắn do thằng Tuyên dẫn đầu. Nói về thằng này, chắc ở nhà nó chăm học lắm vì thấy đầu năm lớp 10 nó gọi điện về xin bố mẹ tiền đi học thêm Anh Văn xong mấy hôm sau đã thấy nó tậu cái ghita mới rồi( Nó học nội trú). Về sau thấy nó chiều nào cũng gảy vài đường ra vẻ ta đây biết đàn, Trần Ngọc Lâm hỏi sao không đi học ở lớp nó tỉnh rụi “Ôi dào. Cái này dễ, học vài buổi là đàn được ngay đấy mà.” Xong thanh niên còn bảo sau này trở thành ca sĩ có muốn nhận làm sư phụ không? Hắn nghĩ bụng thôi khỏi.

Đâu độ một tháng sau thấy nó thanh lý cái ghita cho thằng lớp bên, chẳng biết ca sĩ ca nôi ra sao nhưng mãi cũng chỉ thấy nó đàn được mỗi bài “Một con vịt“. Cũng may hồi đó không nhận nó làm sư phụ không khéo giờ đàn được mỗi bài “Đồ rê mi pha son la si đô“.

Trần Ngọc Lâm nhìn quanh nhìn quẩn, thảo nào thấy cái sườn núi này quen cực. Nhìn vào mấy vết lốp xe cháy khét, hắn chắc mẻm đây là cái sườn núi mà hôm qua hắn cùng đám Golem đánh nhau. Có điều hôm nay đi một con đường khác cho nên hắn lúc đầu không nhận ra thôi.

Mà, phải mãi đến bây giờ hắn mới nhận ra trong rừng có nhiều sinh vật kì lạ thật. Nãy giờ cuốc bộ, hắn nhìn thấy ít nhất bảy tám con vật trông giống con khỉ, nhưng lại có hai đuôi, hoặc mấy con ếch có sáu chân.

Tuy rằng hắn nhìn thấy, nhưng những người khác lại chẳng nhìn thấy được. Bởi vì chẳng thấy ai la ôi ối “Nhìn kìa, đó là một con ếch sáu chân, gấp 3 lần số đùi ếch.”

“Con người!!!”

Trần Ngọc Lâm nghe được tiếng khàn khàn, ngẩng đầu lên thấy một con voọc đang nhìn bọn hắn, khàn khàn kêu lên. Trần Ngọc Lâm khá kinh ngạc, đây là một con voọc thành tinh.

Đúng vậy, Trần Ngọc Lâm có thể nghe hiểu tiếng động vật. Đây là một món mà hắn bỏ khoảng 200 điểm Vận Mệnh được tặng lúc đầu để mua, khả năng nghe hiểu ngôn ngữ của động vật. Có điều cái trò này hiện nay hầu như không có nhiều tác dụng lắm.

Hầu hết tiếng kêu của các loài động vật mà hắn nghe được, tốt thì là một tổ hợp rời rạc của các từ vô nghĩa ghép thành một câu hơi có nghĩa. Mà bết bát thì hắn trực tiếp không nghe hiểu được luôn. Đây cũng một phần do hầu hết động vật không thực sự có được trí tuệ cao, ngoại trừ vài loài như chó, cá heo.

Hồi ở trong thành phố, mấy từ hắn nghe nhiều nhất là “Cút”, “Cút”, “Đây”,“Đây”, “Đồ ăn”, “Chịch chịch chịch“.. vân vân. Cứ như một tràng đồng dao thảm họa của các loài động vật vậy. Có lần hắn thấy một ông già đang lắng nghe tiếng chim kêu líu lo thánh thót, còn vô tai hắn thì tiếng chim hót biến thành “Thả tao ra. Thả tao ra.“.

Kết luận: Thảm họa!!

Nhưng, có những loài như loài chó hoặc cá heo lại có những cá thể vô cùng thông minh thậm chí tương tự con người. Trần Ngọc Lâm từng nghe một con cá heo kêu bằng sóng siêu âm trong ba giây mà hắn có thể dịch ra một bài sớ ba trăm chữ. Hắn luôn ao ước có một ông thầy cá heo chỉ cần kêu trong độ nửa phút là hoàn thành một bài giảng Lịch Sử. Tháng sau là kiểm tra cuối kỳ rồi và hắn còn chưa thuộc một nửa phần đề cương.

Có điều nghe hiểu tiếng động vật là một trong vài ba kĩ năng quan trọng của tu luyện giả, khoảng chừng 65% tu luyện giả từ tu chân đến pháp sư và các hệ tương đương thành thạo ít nhất hai loại thú ngữ chuyên biệt và một loại thú ngữ phổ thông. Thành ra đi ra đường nếu bắt gặp một người đang nói chuyện với mèo thì cẩn thận, đó rất có thể là một tu luyện giả.

Mặc dù hầu hết bọn họ chỉ được dạy để giao tiếp một vài loài cố định. Cũng giống như nhiều loài Yêu Tu trước hóa hình cũng vẫn học được ngôn ngữ Nhân Loại vậy.

Trần Ngọc Lâm là có thể nghe hiểu toàn bộ ngôn ngữ của các loài chỉ cần là động vật cấp cao, từ ngôn ngữ chuyên biệt tới ngôn ngữ phổ thông thú ngữ nên hoàn toàn có thể nghe hiểu bọn chúng. Có điều nếu là động vật cấp thấp như sứa, côn trùng và vài loài thủy sinh thì hắn nghe không hiểu nổi, bởi vì có khi chúng còn chẳng tồn tại hệ thống ngôn ngữ nữa.

Còn có, nếu là động vật nước nào sẽ phiên dịch thành tiếng nước đó. Ví dụ tháng trước hắn đi chơi nhà bạn, nhà nó có một con mèo Thái. Trần Ngọc Lâm nghe nó miệng phun tiếng Thái mặt đơ như phỗng luôn.

Ví dụ trong cả khu rừng này, hắn chỉ nghe ra được đâu đó chừng ba bốn giọng nói mà hắn có thể quy kết thành thông tin. Còn lại chỉ là những từ hoặc cụm từ kiểu như “THức ăn”, “Nguy hiểm”, “Gái“....

Hệ Thống cảm thán:

[Rừng sâu luôn luôn là nơi chứa đựng nhiều tinh hoa khí trời nhất. Từ thời đại của những tòa thành thị, bao nhiêu Linh Khí trong thiên địa dần dần tập trung hết ở Đại Dương và những cánh rừng, biến chúng trở thành thánh địa tu luyện của các loài sinh vật.]

Trần Ngọc Lâm gật đầu. Hắn mới chỉ ở đây một ngày đã cảm nhận được chỗ tốt rồi. Một ngày này tu luyện được bằng với năm ngày bình thường, nói cách khác Linh Khí Thiên Địa ở nơi này nhiều gấp năm sáu lần mấy tòa thành thị kia. Có thể do vấn đề ở chỗ ô nhiễm môi trường cho nên Thiên Địa Linh Khí chuyển hộ khẩu hết vào trong rừng.

Chợt, hắn để ý mấy con voọc bắt đầu thầm thì một cái gì đó. Thính giác của hắn rất tốt, cho nên dù chúng chỉ thủ thỉ nhau nghe Trần Ngọc Lâm vẫn có thể nghe loáng thoáng được. Thứ mà lũ voọc đang thầm thì với nhau đại khái như sau:

“Rắn”,“to”,“Bông hoa đỏ rực có mùi thơm”,“hướng này cách 67 chạc cây”(kèm theo một con chỉ tay về một hướng kèm theo một mớ ngôn ngữ cử chỉ), “Bốc lửa“.

Trần Ngọc Lâm hỏi Hệ Thống:

“Mi có nghĩ là nó đang nhắc đến một bảo vật nào đó không?”

Hệ Thống đáp:

[Cũng có thể. Hoặc cũng có khả năng nó chỉ nói về một bông hoa đỏ cháy trông như một con rắn. Ôi lũ khỉ mà, chúng mô tả chẳng ra đâu vào đâu hết.]

Trần Ngọc Lâm không nghĩ vậy. Vừa nãy lúc nói chuyện với nhau, lũ khỉ quơ tay quơ chân loạn xạ, nhưng có thể đó là ngôn ngữ tay của riêng chúng. Trần Ngọc Lâm không hiểu thứ gọi là ngôn ngữ cử chỉ này, thành ra hắn không diễn giải được. Đương nhiên Hệ Thống hiểu, nhưng mà muốn nó nói ra ư? Đầu tiên là Tiền đâu nhé!!

Trần Ngọc Lâm quay sang thằng Tuyên hỏi:

“ Ê, mày. Tao tách nhóm một chút nhé?”

Cả nhóm quay ra nhìn Trần Ngọc Lâm:

“ Sao? Không leo núi nữa à?”

Trần Ngọc Lâm giơ điện thoại lên, mục tin nhắn:

“ Có chút việc tao cần làm gấp. Xong việc tao quay lại ngay. Yên tâm nhanh thôi.”

Thằng Tuyên thì cau mày, nhưng rất nhanh nó nhún vai:

“ Được thôi. Quay lại nhanh nhé.”

Thằng này thừa biết tính hắn cứng đầu, dù không cho đi thì hắn vẫn tìm cách trốn đi được.

Trần Ngọc Lâm cười cười gật đầu. Kế đó hắn chạy tót đi xuống núi. Mặc dù không rõ ràng mấy con voọc đang nói về cái gì, nhưng hắn linh cảm đó có thể là đồ tốt. Rất có thể là một bông hoa (gì đó) được trông coi bởi một con rắn lửa. Với thể loại kinh nghiệm đọc truyện tiên hiệp đầy mình, đây rất có thể là một tiên dược.

Trên đường đi, hắn lắng tai nghe thêm tiếng của mấy con sóc hươu nai trò chuyện. Hình như hầu hết bọn chúng đang lảng tráng một khu vực rộng chừng mười hecta, hơi cách xa cái hồ một khoảng 9 cây số.

Tuy cách xa 9 cây số nhưng với tốc độ của hắn, Trần Ngọc Lâm chỉ đơn giản chạy mất chưa đầy ba phút. Vừa đáp xuống một cành cây, hắn lập tức cảm giác khác lạ. Cái cảm giác khi mà bạn bước vào trong một ngôi nhà và chợt nhận ra đây không phải nhà bạn?

Hắn ngay lập tức cảm giác như vậy. Giống như không khí xung quanh hắn hơi đặc hơn, hình thành một cánh cổng, mặc dù hắn chỉ cần đi ngang qua nhưng vẫn cảm thấy lạ lẫm.

Một lãnh địa. Có cái gì đó đang tạo lập một lãnh địa ở đây. Và hắn là khách không mời.

Hệ Thống nói:

[Ma cà rồng có thể phát hiện ra các khu vực tồn tại những lãnh thổ, lãnh địa của chủng loài bản địa. Trong quá khứ, ma cà rồng từng cần được mời để tiến vào trong một ngôi nhà cho nên điều này không lạ thường. Kí chủ là ma cà rồng cấp cao cho nên không cần thiết tuân theo những luật lệ xưa cũ này.]

Trần Ngọc Lâm gật đầu. Hắn chui vào trong bụi rậm, đi từ từ cẩn thận đế không bị phát hiện. Có thể là do bản năng, nhưng những giác quan của hắn nói cho hắn biết chủ nhân của vùng đất này đang ở ngay gần đây.

Hắn thận trọng lần theo cảm ứng của mình, nấp vào một bụi cây gần đó. Dựa theo cảm giác và thứ mùi cháy khét, hắn đảm bảo mục tiêu đang ở cách đó không quá một cây số.

Trần Ngọc Lâm ngó đầu ra nhìn, chỉ thấy một cái hang động. Trấn thủ ngay trước cửa hang là một sinh vật trông.. khá là kì lạ. Phần thân của nó là một con báo, có lẽ là loại báo gấm. Lưng nó mọc ra vảy rắn, phần đuôi thì là một con rắn.

Khi nói đuôi nó là một con rắn, có nghĩa là đuôi nó chính là đầu và thân của một con rắn chứ không phải đuôi của loài rắn.

Khi hắn nhìn thấy con báo rắn này, “Giám Định” của Trần Ngọc Lâm cho kết quả như sau:

[

Hỏa Viêm Báo - Rank: E - Thuộc tính: Hỏa.

Level: 27/120.

]

Trần Ngọc Lâm nhíu mày, rank E nói cách khác con báo này đáng lý ra phải không có khả năng tu luyện gì chứ? Vậy mà tại sao nó lại có thể đạt đến cấp 27? Tuy rằng hệ tu luyện Yêu thú cùng con người khác nhau, nhưng cấp 27 thì có lẽ cũng so được với Tu Chân giả Tam phẩm rồi.

Có điều cái “E” của con này hơi khác lạ. Nó có màu đỏ trong khi phông chữ thông thường của hệ thống là màu trắng hoặc đen. Trần Ngọc Lâm nhìn vào chữ “E”, ngay sau đó hắn thấy một dòng chữ hiện ra trên giao diện:

[Quái thú/sinh vật đã thức tỉnh, có thể do huyết mạch, hoặc nhận được bảo vật, từ một sinh vật phàm thai không thể tu luyện trở nên có thể tu luyện. Các sinh vật có thể tu luyện từ đầu không được tính.]

Trần Ngọc Lâm nhủ thầm:

“ Điều đó có nghĩa là con báo này trước đây là báo thường à?”

Lúc hắn đang nhìn, thì con báo này đang ngáy khò khò (báo có ngáy không nhỉ?). Còn cái đuôi thì đang ngỏng lên trên cẩn thận quan sát chung quanh. Chốc chốc nó lại khè ra một tia lửa.

Xung quanh nó là một khoảng đất bán kính chừng 40 mét, bị đốt cháy xém. Hắn có thể nhận ra tro bụi của cỏ,cây, thậm chí cả xương động vật nữa. Có vẻ đây là hang ổ của con báo-rắn này.

Trần Ngọc Lâm chợt để ý cách cái hang một đoạn chừng 20 mét, có một cái ống tròn, dài cháy đen. Nhìn kiểu gì trông cũng giống nòng một khẩu súng. Nói cách khác, có thể có người đã chết ở đây.

“PHỪNGG...”

Trần Ngọc Lâm đang quan sát cái nòng súng, thì đột nhiên hắn thấy toàn thân con báo bùng lên một ngọn lửa đỏ rực lan trải vài mét xung quanh giống như lửa bắt vào xăng vậy. Hắn giật mình nấp đi, không quên vén một ít lá cây ra để nhìn đề phòng lúc hắn đang nấp thì con báo thừa cơ lẻn ra sau lưng hắn.

“GRỪ...”

Chỉ thấy con báo sau khi bùng lên ngọn lửa toàn thân khịt khịt mũi, mắt vẫn nhắm tịt lại. Kế đó nó ngáp dài, đổi tư thế nằm một chút. Trần Ngọc Lâm thở phào một hơi, nguyên lai không phải hắn bị phát hiện mà là con báo vừa hắt hơi hoặc cái gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.