Vĩnh Hằng Trấn Thủ Nhân

Chương 312: Chương 312: Át chủ bài




Trần Ngọc Lâm đang lâm vào một loại cảm giác mười phần thư thái, hắn cảm giác thế giới giống như bay bổng, bản thân lâm vào chốn bồng lai tiên cảnh.. nói cách khác, cảm giác thư giãn không khác là mấy so với khi hút cần.

Đột nhiên thế giới xung quanh hắn ngưng lại, kế đó Trần Ngọc Lâm cảm giác một trận hàn khí cấp tốc ngưng tụ lại xung quanh hắn, kế đó hắn chợt cảm giác toàn thân nhộn nhạo, một con rắn đột nhiên bò dọc theo người hắn, miệng rắn đỏ lòm hướng về hắn mà cắn.

Trần Ngọc Lâm giật nảy mình suýt nữa liền nhảy lên, ngay sau đó con rắn đã biến mất không thấy. Hắn nhìn thoáng qua Slender Man, hẳn là tên này đã sử dụng một loại kĩ năng đặc biệt nào đó để cho hắn lâm vào ác mộng chi cảnh, từ đó thoát khỏi trạng thái kì dị kia.

“Ha, đi chết cho ta.”

Con khủng long gầm rú mang theo một loại khí tức tràn ngập xa xưa, miệng nó bắt đầu phun ra lửa đỏ như máu tràn ngập mùi huyết tanh. Tuy nhiên Trần Ngọc Lâm do vẫn còn Vritria Pháp Thân cho nên trên cơ bản hắn hoàn toàn không bị sao cả.

Kế đấy, Trần Ngọc Lâm bàn tay ngưng tụ ra một cỗ sét hòn, Âm Ảnh Lôi lóe lên, đem toàn bộ cuống họng con khủng long tiền sử kia nổ tạc cho khói bay mù mịt. Lập tức con khủng long tiền sử gào rú lên mang theo đau đớn, hất hắn ra xa xa.

Trần Ngọc Lâm cảm giác mười phần may mắn: cuống họng con khủng long kia quá hôi thối, hẳn nó không bao giờ tiến hành qua vệ sinh răng miệng. Dù sao, hiện tại hắn cũng đã thoát khỏi cặp hàm như gọng kìm của con khủng long, kế đấy, lập tức bên vai hắn mọc ra một cánh tay mờ mờ ảo ảo, bắn thẳng về phía con khủng long kia.

Tâm Âm Vọng Ảo.

Bàn tay bị nguyền rủa nhanh chóng lao vút về hướng con khủng long, con khủng long tiền sử kích cỡ quá khổng lồ, dù cho nó cật lực né tránh nhưng cũng không thể nào tránh nổi, bị bàn tay chạm vào.

Trần Ngọc Lâm lập tức đem bàn tay rút trở về, kế đấy trên tay hắn đã lờ mờ xuất hiện hình bóng phản chiếu trái tim của con khủng long kia - to lớn và mạnh mẽ.

Trần Ngọc Lâm lập tức vung lên Phệ Huyết Đao, đem trái tim chém rụng làm đôi. Con khủng long vẫn đang làm vẻ mặt đặc sắc, đột nhiên nét mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc, kế đó nó rống lên một tiếng, hai chân giậm ầm ầm lao về phía trước trong 7 bước rồi ngã xuống.

Trần Ngọc Lâm thở hồng hộc, hắn chưa bao giờ chiến đấu qua dạng chiến đấu này. Con khủng long này bất kể là khi hắn bị kẹp hay khi những đòn công kích của hắn đối với nó vô dụng thì đều thuộc hàng TOP, lớp bảo hộ bên ngoài dù có là tên lửa đạn đạo cũng khó lòng xuyên phá.

Chí ít về phương diện thể tu nó tuyệt không kém bất kì ai. Tuy nhiên thể tu mạnh không đồng nghĩa bất bại, tỉ như vừa rồi là Trần Ngọc Lâm đem nguyền rủa chi lực ứng tại trên thân nó vậy.

“Một ma pháp đem hình bóng phản chiếu trái tim tạo ra?!”

Đột nhiên một giọng nói ầm ầm vang lên, giọng nói này trầm vang vô cùng, con dị thú vừa bị ăn một Song Quân Trấn của Trần Ngọc Lâm nãy giờ đang nằm dưới đất đột nhiên nhổm dậy, rất nhẹ nhõm vỗ vỗ bộ lông mượt như nhung.

Trên đầu nó nổi lên một cục u.. không phải cục u, mà là một cái mũ bằng xương, phình lên trên đỉnh đầu cho nên nhìn lướt qua trông nó giống hệt như cục u vậy. Con dị thú này gầm rú, mang theo mùi máu tanh:

“Tới đây đi. Dùng pháp thuật của ngươi lên ta đi.”

Con thú rống lên, hai tay đấm ngực thình thịch như loài khỉ đột. Trần Ngọc Lâm mặc dù ngạc nhiên, nhưng nếu đối phương đã nguyên ý thì hắn cũng cho đối phương toại nguyện, dù sao kể cả nếu đối phương có một loại phản nguyền rủa thì cũng bằng nhau: Trái tim hắn sẽ xuất hiện trên Tâm Âm Vọng Ảo, hắn hoàn toàn có thể ngắt kĩ năng.

Cánh tay mờ ảo đục ngầu lần nữa xuất hiện, lần này nó nhẹ nhàng lao về phía con dị thú, chạm vào lồng ngực nó. Nhưng ngay khoảnh khắc cánh tay chạm vào lồng ngực nó, Trần Ngọc Lâm khuôn mặt hiện lên vẻ kì quái.

Mỗi khi Tâm Âm Vọng Ảo “chộp” được một trái tim, hắn đều sẽ cảm giác được hắn nắm bawts được một thứ gì đó. Nhưng lần này hắn không còn cảm nhận được cái gì: Hoặc là nó có một loại khả năng kháng lại nguyền rủa, hoặc là con thú này không có trái tim.

Thậm chí còn không có bộ phần nào cùng trái tim tương tự.

“Quả như ta nghĩ.”

Con quái dị cự thú đi bằng hai chân tới, dậm thình thịch trên mặt đất:

“Ngươi không thể dùng cái quái dị phép thuật đối đầu với một kẻ không có trái tim, theo nghĩa đen.”

Trần Ngọc Lâm nghi hoặc, bất quá rất nhanh hắn liền gạt chuyện không có trái tim ra khỏi đầu. Hắn từng thấy những kẻ không có não, không có khí quan tiêu hóa, yasuo 0/21/0, không có trái tim cũng chẳng phải cái gì đó quá đỗi kinh ngạc.

Con thú rống lên, bắt đầu chạy bằng bốn chân lao vào gã. Trần Ngọc Lâm sau lưng quỷ ảnh hiện lên, 2 tay vươn lên phía trước đem con thú cặp hàm chặn lại, nhưng đồng thời hắn cũng bị kéo lùi tới 20 mét. Con thú rống lên một tiếng chấn động màng nhĩ hắn, cái hắc sắc cự trảo bên trái mang theo lôi đình khí tức chém một cú về hướng hắn.

Trần Ngọc Lâm bị một vả của con dị thú bắn văng ra 30 mét, nhưng đồng thời quỷ linh thể sau lưng hắn cũng kịp thời một phát kiếm Yamato chém ra đem mắt trái của con dị thú chém ra một đoàn huyết hoa.

Con thú gầm lớn đau đơn, một trảo hướng về con mắt của mình móc ra ném đi. Kế đấy, bằng mắt thường có thể thấy được con mắt kia đang mọc ra một con mắt khác, lớn hơn, bên ngoài có một lớp hình cầu dày, nhìn qua có vẻ cứng chắc vô cùng.

“Đúng rồi đấy.”

Con dị thú hướng con mắt mới mọc ra nhìn về phía Trần Ngọc Lâm đang lộ vẻ kinh ngạc, miệng há ra để lộ bộ răng nanh vô cùng cứng chắc, nó gầm gừ:

“Đây là sức mạnh của ta.”

Con dị thú một trảo bên trái chợt hướng về phía cánh tay bên phải cào lên một phát sâu tận xương, tuy nhiên vết thương rất nhanh khép lại, đồng thời từ miệng vết thương mọc ra vô số vảy rồng ngược, những mảnh vảy này nhìn qua còn có thể tưởng là kim loại.

Hơn nữa, chúng cũng vô cùng sắc bén, có lẽ đâm sượt qua thôi cũng đủ bị tước một mảng thịt lớn.

“Nương theo thân thể tổn thương, các vết thương sẽ gia tốc hồi phục, ta cũng sẽ bắt đầu tiến hóa.”

Con thú lắc đầu, trên đầu từ từ mọc ra một cặp sừng trâu to lớn và đồ sộ, nó gầm lớn:

“Tạo ra các bộ phận mới, khí quan mới, chức năng mới, một thân thể thích hợp với chiến tranh, một cỗ máy chiến tranh hình người.”

“Ngươi trông chẳng giống người lắm!”

Trần Ngọc Lâm gượng cười, cố gắng pha trò. Tuy nhiên kế đó để cho hắn hết cười nổi:

Con dị thú rít gào, chạy bằng bốn chân bắt đầu lao về phía hắn, tốc độ có thể so với mấy cái xe phóng hết cỡ. Một trảo của nó hướng về phía Trần Ngọc Lâm, đem hắn hất bay ra xa mười mét có hơn.

Kế đó con dị thú rít gào mang theo xé rách không khí thanh âm, miệng nó đột nhiên phun ra từng cái hỏa cầu thuật, bắn thẳng về phía Trần Ngọc Lâm.

“Thiên Hành Kỹ!”

Trần Ngọc Lâm chợt vung chân đá mạnh, chân hắn mang theo một luồng gió lốc giống như mũi thương bắn thẳng về hướng ba cái hỏa cầu thuật, xé tan từng cái từ bên trong. Kế đấy hắn cái đuôi cắm thẳng xuống mặt đất, để cho hắn giữ được thế thăng bằng.

“Rất mạnh!”

Trần Ngọc Lâm thừa nhận, nhưng hắn vẫn còn một con bài chưa lật. Hắn vung tay lên, một tấm phù bọc trong một quả cầu ánh sáng trong suốt bay thẳng hướng lên trời, con dị thú nhìn lướt qua tấm phù, nó gầm rú lao về phía lá phù hòng muốn xé tan nó đi.

Tuy nhiên rất nhanh nó nhận ra điểm không thích hợp: Tốc độ lao tới của nó quá nhanh, nhanh hơn cả tốc độ thông thường. Kế đó, thông qua thị giác siêu cường của mình, nó phát hiện ra một cảnh tượng kì quái:

Tất cả mọi thứ xung quanh: Đất đá vụn, người, thú, xác chết, đều bị kéo về phía tấm phù này, mà Trần Ngọc Lâm, Shuten Douji vẫn là các triệu hoán vật khác của hắn đều không bị có vấn đề gì, đứng nguyên tại chỗ vô cùng bình thản.

Mắc bẫy.

Cụm từ này chợt xuất hiện trong đầu của con dị thú này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.