Vĩnh Hằng Chúa Tể

Chương 20: Chương 20: Quỷ lão hôn mê




Quỷ lão trầm trồ một tiếng, cô gái nhỏ này ra tay bá đạo vô cùng, hoàn toàn không phải là hạng người dễ chọc. Xem ra thời gian mà nàng lịch lãm, cũng không ít à.

Quỷ lão thân hình hơi có chút chần chừ, cô gái nhỏ này xem ra ban đầu rơi vào hạ phong là do không phát huy được hết sức mạnh. Dùng kinh nghiệm chiến đấu của mình, lão biết rõ nàng là do bị tốc độ của Phong Minh điểu áp chế gắt gao nên mới không sử dụng được thần thông. Phong Minh Điểu tốc độ vô cùng nhanh, dùng thân thể của Sở Dương, Quỷ lão nếu không đánh lén thì khó mà làm nó bị thương được.

Nhưng mà đó là nếu chỉ có một mình lão.

Thiên địa nguyên khí phô thiên cái địa phủ xuống, bầu trời phát ra tiếng oanh minh dữ dội.

Đoạt Linh Chưởng trong tay nữ tử tựa hồ có che dấu cự đại linh thần ẩn thân, thiên địa nguyên khí, như bão tố tạo ra thế công mãnh liệt đánh về Phong Minh Điểu. Một chiêu này rất mạnh, làm cho Quỷ lão cũng phải hít lấy một ngụm khí lạnh. Dựa theo suy đoán của lão, thần thông này trong tay nàng chí ít đã đạt đến Địa phẩm võ học.

Mà tựa hồ như muốn chứng thực cho suy nghĩ của Quỷ lão, Phong Minh Điểu thân hình như sấm sét tránh né thần thông của nữ tữ nhưng mà chậm, thần thông của nàng chính là Địa phẩm trung giai võ học, có tác dụng xiềng xích thân thể, trừ khi cảnh giới quá cách biệt còn không địch nhân nhất địch bị nó đánh trúng. Mà Phong Linh Điểu cảnh giới lại kém nàng, Đoạt Linh Chưởng là Địa phẩm trung giai võ học, tác dụng xiềng xích hoàn toàn áp chế khả năng phi hành Phong Minh Điểu.

“Bành”

Chỉ nghe một tiếng nổ vang, Phong Minh Điểu liền giống như diều đứt dây, hình thể khổng lồ như diều đứt dây rơi xuống mặt đất, bị một chiêu này miểu sát.

Phong Minh Điểu, vô địch phi hành điểu bị nữ tử miểu sát.

“Đa ta tiền bối tương trợ rồi!”

Nữ tử thở ra một hơi, thổ khí như lan, ánh mắt lộ ra vẻ mệt mỏi, nàng hướng Quỷ lão khẽ khom người, nhẹ nhàng nói.

Quỷ lão gật đầu, trong áo bào cũng không lộ ra vẻ dị sắc, trầm giọng nói:

- Cũng là do ngươi đánh chết Phong Minh Điểu, lão phu hoàn toàn không có làm gì lớn lao. Chỉ tùy tiện xuất ra một chiêu mà thôi.

Vốn tưởng sẽ đại chiến qua một hồi, nhưng mà Quỷ lão lại tính toán sai. Lúc này lão và nàng vậy mà trở thành đồng minh. Có điều cô gái này thực lực mạnh mẽ, rất khó đoán được sau lưng có bối cảnh thâm hậu ra sao, một mực tuyệt đối không thể đối với nàng tạo ra xích mích. Dù sao đây là Sở Dương, không phải lão, tạo cho tiểu tử đó một cái phiền phức to lớn thì quá không đáng phận lão sư rồi.

Bất quá, còn có dị bảo.

Nữ tử ánh mắt khẽ cau lại, dường như nhìn thấu tâm can của Quỷ lão, khẽ cười:

- Tiền bối lại không đi, tựa hồ bị dị bảo thu hút a.

Nàng cũng không kiêng dè, trực tiếp nói ra hai chữ “dị bảo”, làm cho Quỷ lão nhịn không được ho khan, trong áo bào gương mặt non nớt có chút đỏ. Một nữ oa nhi vậy mà làm cho lão mất mặt đến như vậy a.

Quỷ lão trầm mặt một lúc, chợt cười:

- Tùy duyên mà tranh đoạt, dù sao dị bảo chưa chắc đã là của chúng ta. Có thể còn có kẻ khác xuất hiện.

Dứt lời liền thấy Quỷ lão đạp chân hóa thành lưu quang phóng xuống hồ nước sâu âm ưu trước mặt.

“Tuy ta xem như thiếu ngài một cái ân, nhưng mà cơ duyên này, tựu phải xem thực lực ra mà tranh rồi a. Đến lúc đó, ta lại không hạ sát thủ là được”

Nàng nhẹ nhàng lẩm bẩm, có điều âm thanh lại lạnh băng khiến cho người ta phải rét run. Nàng chỉ là một cường giả Thoát Phàm cảnh lục tinh, đối mặt Quỷ lão thực lực không kém mà vô cùng thần bí không ngờ lại có khẩu khí to lớn đến vậy, tựa hồ không quá hợp lẽ.

Có điều, sức mạnh thật sự của nàng, có lẽ không chỉ là Thoát Phàm cảnh lục tinh a.

“Sư phụ, người làm sao rồi!”

Phát hiện ra Quỷ lão linh hồn trở nên vô cùng yếu ớt, Sở Dương lo lắng hỏi. Phải biết rằng Quỷ lão mạnh mẽ nhất chính là sở tu linh hồn, đây chính là lão cho hắn biết. Không thể nào lại rơi vào tình trạng này được. Trừ phi...

“Trình đồ linh hồn của ta kém xưa rất nhiều, động tay một việc nhỏ mà đã hao kiệt gần chết.”

Quỷ lão trầm trọng trả lời.

“Sở Dương, ta sử dụng thần thông giữ lại lực lượng Thoát Phàm cảnh cho ngươi, hi vọng ngươi có thể bảo trọng lấy chính mình. Hơn nữa dị bảo có trân quý đến bao nhiêu thì cũng không bằng cái mạng nhỏ của mình đâu, gặp nguy hiểm cũng đừng cố sức đâm đầu vào, ta không muốn đệ tử của mình gặp chuyện a!”

Sở Dương tâm trạng nháy mắt trùng xuống, vừa định nói gì thì Quỷ lão đã cắt lời, lão thở dài, âm thanh dần suy yếu:

- Ta phải ngủ một giấc, ngươi nhớ bảo trọng. Nhớ lời ta nói, đừng quá cậy mạnh a. Còn nữa, tiểu nha đầu kia bối cảnh nhất định rất mạnh, không có gì đừng đem gây thù với nàng a.

Sở Dương gật đầu, mà Quỷ lão nói xong, khí tức cũng đã thu liễm, hoàn toàn rơi vào hôn mê.

Sở Dương nhíu mày, thân hình chậm rãi lao xuống mặt hồ, ánh mắt lóe lên lạnh lùng:

- Dù sao đây cũng là lực lượng của sư phụ, ta nhất định sử dụng tốt. Còn nữa, cái gì cậy mạnh, người yên tâm, ta tự có chừng mực.

... Bất quá, nếu được, hi vọng được đánh một trận thỏa thích a.

Thoát Phàm cảnh, tiểu thần cảnh giới, không sai.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.