Vĩnh Hằng Chí Tôn

Chương 214: Chương 214: Thảm thiết




Phó Sùng Sơn là một kẻ quá tự phụ, hắn cho rằng để đối phó với Lý Phù Trần thì, cho dù không kích phát bí pháp, hắn vẫn tự tin trong vòng 10 đao là có thể giải quyết được Lý Phù Trần.

Nhưng sự thực đã giáng cho hắn một cái tát thật mạnh.

Sau khi hắn kích phát bí pháp ba sao, thực lực tăng lên vô cùng dữ dội, tốc độ thi triển đao pháp cũng tăng lên rất nhiều, đột nhiên hắn chém ra một đao khiến cho Lý Phù Trần không kịp chuẩn bị, trong tích tắc đối mặt với đao chiêu, nếu như không phải hắn kịp thời phản ứng thì, một đao kia đã đem hắn cắt thành 2 mảnh, phải biết rằng hiện tại hắn không có vận chuyển Phần Thiên Chân Công, nên hộ thể chân khí vô cùng yếu ớt.

Vội vã nuốt viên đan dược chữa thương có phẩm chất Huyền Cấp cấp thấp, Lý Phù Trần liền kích phát tốc độ đến cực hạn, trong tình huống ngàn cân treo sợi tóc tránh né được một đao sau khi kích phát bí pháp của Phó Sùng Sơn.

Ầm!

Sau đó Lý Phù Trần ném ra rất nhiều Bạch Chướng Đạn, một làn khói vô cùng nồng đậm tràn ngập khắp nơi.

“Tan ra cho ta.”

Phó Sùng Sơn dùng tay trái phát lực, tạo thành một cái vòng xoáy giống như vòi rồng, cuốn lấy làn khói trắng, thổi hết về con đường phía trước.

Ào ào ào…

Cuồng phong bao phủ, chỉ qua mấy lần hô hấp mà làn khói trắng nồng đậm đã bị cuốn đi sạch sẽ.

Thực lực của Phó Sùng Sơn quá mạnh mẽ, tuy rằng Phá Ma Tiễn đã làm cho hắn bị thương, nhưng vẫn còn không tính là trọng thương, đối với thực lực của hắn một chút thương thế này không tính là gì, hiện tại sau khi kích phát bí pháp, thực lực hắn càng tăng mạnh, khiến cho Lý Phù Trần rơi vào hiểm cảnh ngàn cân treo sợi tóc.

Vết thương trên người đang chậm rãi lành lại, nhưng tâm trí Lý Phù Trần càng ngày càng chìm xuống.

Có thể tưởng tượng, ảnh hưởng của Phá Ma Tiễn quá nhỏ bé gần như không có tác dụng gì, quan trọng hơn đối phương đã đề phòng hắn, sẽ không ngu ngốc cho hắn cơ hội ra tay lần nữa, mà hiện tại hắn chỉ còn lá bài tẩy là mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp, cơ hội thủ thắng chỉ có một lần, nếu lần này còn không được, thì sẽ không còn cơ hội nữa.

Ở chiến trường bên kia, Phàn Thiên Vũ cũng dần rơi vào thế hạ phong.

Lá cờ nhỏ màu máu trong tay Lệ Vô Huyết thật là lợi hại, bởi vì bản thân lá cờ đã ẩn chứa sức mạnh vô cùng to lớn, chỉ cần chủ nhân lá cờ hơi truyền chân khí vào, liền có thể bùng nổ ra uy lực vô cùng đáng sợ.

Bất đắc dĩ, Phàn Thiên Vũ đành cất đi Tử Ngọ Uyên Ương Việt, sau đó lấy ra một thanh sắt màu đen.

Thanh sắt màu đen này cũng là một loại vũ khí đặc biệt, vừa có thể công vừa có thể thủ, trong thời gian ngắn, cũng không có gì phải lo lắng.

Phốc!

Lý Phù Trần lần thứ hai trên người có thêm một miệng vết thương , máu tưới bắn tung tóe.

Ở trước đao pháp có tốc độ tuyệt đối, dù thân pháp của hắn có như quỉ mị cũng có chút lực bất tòng tâm.

Phải biết rằng Phó Sùng Sơn không giống như Từ Hắc Sơn, Từ Hắc Sơn chỉ là đệ tử chân truyền Bạch Ngân, mà Phó Sùng Sơn lại là đệ tử chân truyền Hoàng Kim, bất kể là cấp bậc công pháp, cấp bậc bí pháp hay cấp bậc võ học, cũng đều cao hơn Từ Hắc Sơn một đoạn dài, kể cả tu vi Phó Sùng Sơn cũng cao hơn một tầng so với Từ Hắc Sơn.

“Tại sao còn chưa giết được hắn?”

Phó Sùng Sơn cũng có chút gấp gáp, mặc dù Phá Ma Tiễn không có khiến hắn bị thương nặng, thế nhưng thương thế cũng không nhẹ, nếu chiến đấu còn kéo dài thêm, vết thương này sớm muộn cũng biến thành trọng thương, một khi thương thế trở nặng, mọi mặt tố chất của thân thể sẽ đều giảm xuống, đặc biệt là khả năng phản ứng.

Lý Phù Trần một mực nhẫn nhịn, không có hấp tấp bắn ra mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp.

Hắn cần phải tìm được một cơ hội khiến cho đối phương bị trọng thương, hiện tại hắn không còn hy vọng quá nhiều về chuyện có thể đánh chết được đối phương nữa rồi.

Mảnh vỡ vũ khí Địa Cấp dù sao cũng chỉ là một mảnh vỡ, không phải là bảo vật tuyệt sát gì đó.

Có thể làm cho đối phương bị trọng thương, cũng đã là thành công lắm rồi.

“Thiên La Địa Võng Thức!”

Phó Sùng Sơn tiếp tục bùng nổ ra sát chiêu.

“Liên miên bất tận!”

Đột nhiên có vô số bóng côn đánh tới, va chạm cùng sát chiêu của Phó Sùng Sơn.

Tiếng nổ mạnh vang lên liên hồi, vô số bóng côn dần tiêu tan, tấm lưới ánh đao cũng ảm đạm đi rất nhiều, lộ ra rất nhiều sơ hở.

Là Phàn Thiên Tùng đến rồi.

Phàn Thiên Tùng có tu vi Địa Sát Cảnh năm tầng, nếu chiến đấu chính diện thì thực lực mạnh hơn không ít so với Lý Phù Trần, khi dùng toàn lực, vẫn có thể đấu cứng một phen.

Thời cơ không thể bỏ lỡ, thừa dịp có Phàn Thiên Tùng ngăn cản sát chiêu của Phó Sùng Sơn, Lý Phù Trần nhanh chóng vung tay bắn ra mảnh vỡ Thiết Phiến.

Ô quang lấp lóe, trên đường bay bỗng nhiên biến mất, đến khi hiện ra thì đã ở trước người Phó Sùng Sơn.

Phó Sùng Sơn hét lớn một tiếng, chân khí bộc phát ra.

Phốc.

Hiệu quả loại bỏ chân khí hộ thể của mảnh vỡ Thiết Phiến so với Phá Ma Tiễn thì hơi kém hơn, nhưng thắng ở uy lực to lớn, sau khi xuyên qua chân khí hộ thể, trong nháy mắt đâm xuyên vào cơ thể Phó Sùng Sơn.

Phó Sùng Sơn há mồm phun ra một vòi máu tươi, thân thể bay ngược ra đằng sau.

Nói chung, chân khí hộ thể của Phó Sùng Sơn đã triệt tiêu phần lớn sức mạnh của mảnh Thiết Phiến, sức mạnh còn sót lại không đủ để xuyên thủng thân thể của hắn, nhưng cũng đã đem thân thể hắn đánh văng lên.

“Phong Vũ Toàn Sát!”

Phàn Thiên Tùng cực kỳ hung hãn, thân hình nhanh chóng lao về phía Phó Sùng Sơn, thiết côn trong tay xoay tít như con quay không ngừng xoay tròn, vòng tròn càng ngày càng nhỏ lại, uy lực thì lại càng lúc càng lớn thêm, trông giống như là mũi khoan vậy, mạnh mẽ đâm về phía Phó Sùng Sơn.

“Cấp Như Tinh Hỏa!”

Lý Phù Trần cũng đánh ra một chiêu mạnh nhất của chính mình, một đốm lửa bay nhanh về phía Phó Sùng Sơn.

“Đều chết cho ta,mở!”

Phó Sùng Sơn vung đao lên, đánh tan sát chiêu của Phàn Thiên Tùng cùng Lý Phù Trần, trên khóe miệng máu tươi chảy ròng ròng.

Phốc!

Lại thêm một cái Phá Ma Tiễn đâm xuyên vào trong cơ thể Phó Sùng Sơn, mũi tên rung động không ngừng.

“Đáng chết, đáng chết, đều đáng chết.” Phó Sùng Sơn trong lòng cảm thấy uất ức, cuồng bạo, phẫn nộ, các loại tâm tình dâng cao khiến hắn trở nên điên cuồng.

Nhất là Lý Phù Trần, hắn hận không thể xé xác, ăn thịt uống máu đối phương.

Thừa dịp tâm trí hắn trở nên điên loạn , Phàn Thiên Tùng một côn nện trúng ngực Phó Sùng Sơn.

Xoạt xoạt một tiếng!

Phó Sùng Sơn xương ngực rạn nứt, xương sườn đứt đoạn tận mấy cái, thân thể bị đánh bay ngược ra ngoài.

“Tinh Hỏa Mãn Thiên!”

Lý Phù Trần tu luyện ba loại kiếm pháp Huyền Cấp cấp trung, trong đó có lực sát thương lớn nhất là Tinh Hỏa Kiếm Pháp, đốm lửa đầy trời nhìn thì không có gì đáng chú ý, ánh sáng tỏa ra rất yếu ớt, thế nhưng vừa va chạm với chân khí hộ thể của Phó Sùng Sơn, lập tức bùng nổ ra uy lực kinh người, chấn động mạnh đến mức khiến Phó Sùng Sơn liên tục nôn ra máu.

“Đây là các ngươi ép ta, Huyết Trảm!”

Từ trên người Phó Sùng Sơn tỏa ra huyết quang mãnh liệt, sau đó huyết quang bao phủ trường đao trên tay hắn, trường đao vung lên, tạo ra một ánh đao màu màu bao trùm phạm vi mấy chục mét, tốc độ nhanh đến cực hạn.

Phốc phốc!

Lý Phù Trần cùng Phàn Thiên Tùng bị đánh bay ngược ra ngoài, trên người máu me đầm đìa.

Phàn Thiên Tùng cũng còn đỡ, tuy cũng bị thương nhưng không quá nặng, cũng may là khi Phàn Thiên Tùng chạy tới, Lý Phù Trần đã ngừng vận chuyển Phong Ảnh Quyết, đổi thành vận chuyển Phần Thiên Chân Công, nếu không chỉ với một đao kia cũng đã đủ để giết chết hắn.

Mà một đao kia của Phó Sùng Sơn, rõ ràng là đã kích phát một môn bí pháp ba sao thiêu đốt máu tươi để bạo phát ra sức chiến đấu siêu mạnh.

“Không để cho hắn có cơ hội hít thở.”

Lý Phù Trần cố gắng đè nén cảm giác mê muội, phối hợp với Phàn Thiên Tùng lần thứ hai giết về phía Phó Sùng Sơn.

“Chết!”

Lý Phù Trần lấy ra tiếp một mũi Phá Ma Tiễn bắn về phía Phó Sùng Sơn.

Mũi tên này cực kỳ trí mạng, nó đâm xuyên thủng lá phổi của Phó Sùng Sơn.

Mà lá phổi là một bộ phận vô cùng quan trọng của cơ thể, vận sức hay hồi khí đều cần có sự phối hợp của lá phổi, sau khi lá phổi bị mũi tên găm vào, khiến cho lực bộc phát của Phó Sùng Sơn hạ thấp ít nhất cũng phải một nửa.

“Chết cho ta.”

Phàn Thiên Tùng trán nổi gân xanh, điên cuồng đánh ra liên tiếp một côn lại một côn nện vào người Phó Sùng Sơn, bụp bụp vang lên những âm thanh rợn người, xương cốt toàn thân Phó Sùng Sơn ít nhất cũng đã bị đánh nát một nửa, thân thể lập tức mềm nhũn ra, khí tức vô cùng yếu ớt.

Xoạt xoạt!

Phàn Thiên Tùng dùng một côn đánh nát mi tâm Phó Sùng Sơn.

“Không tốt.”

Một bên khác, Lệ Vô Huyết đem tình cảnh bên này nhìn ở trong mắt, trong lòng vô cùng hoảng sợ.

Trước đó, hắn hoàn toàn chưa từng nghĩ tới cục diện sẽ chuyển biến tới như này, trong suy nghĩ của hắn, cho dù Lý Phù Trần có liên thủ cùng Phàn Thiên Tùng, cũng sẽ không phải là đối thủ của Phó Sùng sơn.

“Đi!”

Lệ Vô Huyết vung lá cờ nhỏ màu đỏ lên, nhanh chóng đánh bay Phàn Thiên Vũ, sau đó xoay người lao về phía con đường phía sau lưng mà chạy trốn.

“Ta đuổi theo hắn!”

Phàn Thiên Tùng vẫn còn đủ sức đánh tiếp, nhanh chóng truy đuổi Lệ Vô Huyết.

Về phía Lý Phù Trần, hắn hiện tại ngay cả việc đứng thẳng người còn thấy khó khăn, liền nhanh chóng lấy ra một viên đan dược chữa thương có phẩm chất Huyền Cấp cấp thấp cho vào mồm, sau đó ngồi xếp bằng xuống vội vã vận công chữa thương.

Chỉ sau chốc lát công phu, Phàn Thiên Tùng đã quay trở lại.

“Anh, có giết được hắn không?” Phàn Thiên Vũ hỏi.

Phàn Thiên Tùng lắc đầu, “Trên người này có rất nhiều bảo vật, trong lúc sơ ý ta đã để hắn chạy mất.”

“Phó Sùng Sơn đã chết, ta nghĩ hắn cũng không thể làm được gì nữa.” Phàn Thiên Vũ nói.

Phàn Thiên Tùng nói: “Giết chết hắn vẫn là tốt nhất, hắn còn tồn tại thủy chung vẫn là một mối họa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.