Vì Sao Mùa Đông Ấm Áp

Chương 19: Chương 19




Dương Á Lị cũng không ở lại dùng bữa tối, cũng đúng thôi, rõ ràng là đến cảnh cáo tôi đừng có tranh giành đàn ông với cô nàng, nếu tình cảnh đã như vậy mà ở ở lại dùng bữa tối không phải sẽ thành trò cười sao.

Tuy nhiên, chuyện này khiến tôi một chút khó hiểu chính là Tịch Si Thần thực sự quen biết Dương Á Lị? Rõ ràng là hai người hoàn toàn không liên quan – “Anh biết cô ta?” – Rốt cuộc vẫn hỏi.

Tịch Si Thần liếc mắt nhìn tôi một cái, lạnh nhạt nói – “Tình cờ.”

Tình cờ? Lý do này thật là đơn giản, tôi cũng không muốn tìm hiểu thêm, cầm khăn ăn bày biện ổn thỏa trên bàn, tiện tay nhận lấy nước tinh khiết từ người giúp việc.

Tôi ở lại cùng dùng cơm với họ hoàn toàn bởi vì không muốn lại rơi vào cái cảnh có thể đoán trước được: Giản Ngọc Lân mang cơm vào phòng tôi rồi sống chết cũng không chịu đi ra. (Juu: ta rất thích em này, yêu ơi là yêu ý ♥~)Nghĩ đến thằng bé này, đầu lại hơi đau đau.

“Cô muốn biết chuyện gì?” – Tiếng nói thản nhiên, Tịch Si Thần có phần đột ngột mở lời khơi lại chuyện vừa rồi.

“Tôi không nghĩ rằng anh sẽ nói.” – Buông ly thủy tinh trong tay xuống, tôi nói – “Thực ra anh cũng không cần phải nói, vì cũng chẳng liên quan tới tôi.” – Tịch Si Thần và Dương Á Lị quen nhau thế nào, vì sao quen nhau đối với tôi chính xác một liên quan cũng không có, mà tôi sở dĩ có hỏi, chỉ vì….có lẽ có chút liên quan tới Diệp Lận……

Nhìn vào đôi mắt trở nên sâu sắc không thể giải thích được, không có mở miệng, giây lát xoay người nâng Giản Ngọc Lân vừa mới từ trên lầu chạy xuống ngã và người hắn – “Lần sau không được chạy vội vàng như vậy.” – Nghe giọng hơi có ý trách cứ.

Giản Ngọc Lân nhìn thẳng vào tôi, cười khúc khích – “Vì bà nói chị đang ở dưới nhà…”

“Ngồi lên đi.” – Giọng nói nhàn nhạt thản nhiên.

“Vâng.”

“Chị dùng tay trái này!” – Giản Ngọc Lân chỉ vào bàn tay trái đang cầm thức ăn của tôi kêu lên như phát hiện ra lục địa mới.

Tôi ngẩn ra, liền mở miệng nói như gặp chuyện cười – “Tay phải bỏ đi, tất nhiên chỉ có thể dùng tay trái, thế nào, có vấn đề gì sao?”

Đôi mắt đen yên lặng không gợn sóng ngước lên, bắn vể phía tôi một ánh mắt thâm trầm như biển – “Nó vẫn chỉ là đứa trẻ con” – Giọng nói không có lấy một chút thay đổi.

Lời này thật ngoài dự kiến, tôi cười đáp – “Tôi đâu có nói nó không phải trẻ con.”

“Cô…thực không phải là một cô gái đáng yêu…”

Ngực giống như bị người ta độc ác đấm cho một quả, tôi thực sự không ngờ anh ta sẽ nói ra một câu như thế! Âm thầm nén lại cơn sóng trào đang vô tình dâng lên trong lồng ngực – “Với một người không biết cân nhắc ý tứ của người khác như anh cũng chẳng cần!”

“Cô quan tâm đến ý kiến của tôi sao?” – Không nói gì chặn lại tôi, chỉ lạnh lùng hỏi.

“Cám ơn anh đã nhắc nhở, tôi thật ra cũng chẳng quan tâm!” – Tôi và anh ta nhìn nhau qua bàn ăn.

“Sự bướng bỉnh đó không mang lại cho cô cái gì có lợi đâu.”

“Tôi thế nào, không cần Tịch tiên sinh phải lo.” – Tôi châm chọc không khách khí.

“Cố tình hiểu sai ý người khác cũng là điểm mạnh của cô.” – Tôi không biết anh ta nói lời này có chút nào ý châm chọc hay không.

Tôi cười – “Đừng nói như kiểu anh rất hiểu tôi vậy, gì mà điểm yếu với điểm mạnh, Tịch tiên sinh, tôi với anh, chỉ là hơn một tầng quan hệ pháp lý nực cười so với người xa lạ mà thôi.”

Khuôn mặt mê ly mơ hồ nổi lên một vẻ lạnh lẽo mờ mịt, tôi ngừng một giây, không hiểu vì sao lúc này đáy mắt Tịch Si Thần đột nhiên se lại. Thật sự nhìn không thấu anh ta, có đôi khi, không, thật sự là thế, tôi thật sự không nhìn thấu được anh ta.

“Nếu không có tầng quan hệ kia, thì sao?” – Tiếng nói lạnh lẽo chậm rãi.

Tôi nhíu mày – “Đừng có nói mấy thứ làm người ta khó hiểu.”

Tịch Si Thần dùng ánh mắt cực kỳ phức tạp nhìn tôi, rất lâu sau mới nói – “Giản An Kiệt, thông minh như cô sao lại không hiểu được.”

Tim run lên – “Tôi nghĩ chúng ta đại khái không cần lãng phí thời gian với vấn đề cực kỳ khó hiểu này.”

Biểu hiện của anh ta u ám khó tả – “Cô nghĩ, đây là chuyện cực kỳ khó hiểu…”

Lúc này vừa vặn người giúp việc mang tới thêm đồ ăn, đề tài cũng bị tạm dừng. Nói thật, đề tài này là chuyện từ tận đáy lòng tôi không muốn nhắc đến nhất, bởi ngay từ đầu đã có lý do hoàn toàn chối bỏ…Mà bây giờ anh ta lại khơi ra…Bỏ qua, không quan tâm, tôi nghĩ tốt hơn hết là tránh đi…

Cúi đầu hớp một ngụm cà phê, khôi phục sự bình tĩnh và hờ hững.

Ghé mắt nhìn Giản Ngọc Lân cũng đang chằm chằm nhìn tôi. Đối với thằng bé này tôi cũng không phải không có cảm giác, nhưng mà không thể hiểu được vì sao nó vô duyên vô cớ thích mình(Juu: chân tướng chuyện này đáng yêu cực kỳ ý :-x), đừng nói mình với nó trước nay chưa từng gặp mặt, cho dù bây giờ gặp lần nào tôi cũng lảng tránh.

“Cậu ấm Giản, nhìn tôi ăn cậu dễ nuốt hơn sao?”

Mắt hạnh chớp chớp, lập tức nhận ra mình bị bắt quả tang, hai má đỏ bừng lên, đầu cũng cúi gằm xuống – “Dạ, em xin lỗi, chị…”

“Nó là em trai cô…” – Biểu tình của Tịch Si Thần ở bên cạnh có phần mơ hồ.

“A…Anh à, là Ngọc Lân không đúng…”

“Vậy thì sao nào?” – Tôi đảo mắt, nhìn thẳng vào cặp mắt đen tối trầm tĩnh lạnh lẽo kia.

Trầm mặc một lúc rất lâu, cả hai đều không nói gì, Giản Ngọc Lân bên cạnh cũng mơ hồ cảm thấy không khí không bình thường nên không nói thêm gì nữa, đầu cũng cúi càng lúc càng thấp.

Tôi quyết định đứng dậy, vì bữa cơm này đã quá khó nuốt rồi. (Juu: công nhận, ăn một bữa ở cái nhà này chắc đau bao tử chết mất ~.~)

“Rốt cuộc là cô sợ cái gì?”

“Sợ ư?” – Tôi nhắc lại – “Xin lỗi tôi ngu ngốc, không biết Tịch tiên sinh đang nói cái gì?”

Tịch Si Thần đứng dậy bước về phía tôi, đôi mắt lãnh đạm như nước.

Mà tôi theo quán tính lại lùi một bước ra sau rất nhanh – “Đúng rồi, tôi sợ Tịch tiên sinh không phải sao.”

“Cô sợ Ngọc Lân.” – Tịch Si Thần từng bước dồn tôi.

Tim nảy lên, mắt nhắm thật chặt lại – “A, thực là một ý nghĩ không tồi.”

“Giản An Kiệt.”

“Đúng là một ý nghĩ không tồi!” – Giọng nói trầm xuống lạnh hơn, tốc độ cũng thong thả lạ thường – “Tịch Si Thần anh biết không, lần nào anh cũng cho tôi cái…cảm giác sống động.”

“Giản An Kiệt, cô cứ nhất định phải như vậy sao.” – Đôi mắt đen tối tăm nhàn nhạt, có chút đăm chiêu chằm chằm nhìn tôi, mà những lời này anh ta nói cũng không phải lần đầu tiên.

“Anh cứ nhằm vào tôi cũng chẳng sao.”

“Cô nhận thấy tôi một mực nhằm vào cô ……”

“Chẳng lẽ không phải? Chẳng lẽ Tịch tiên sinh lại còn có thêm ưu ái gì đó với tôi sao?”

Nhìn tôi, không mở miệng.

Tôi chợt cười – “Không còn gì để nói? À phải, Tịch Si Thần, tôi với anh vốn chẳng có gì để mà nói.” – Xoay người đi không hề nán lại.

Trong ngực có chút buồn bực, tôi cùng với con người này, như nhất định rằng lần nào gặp nhau cũng giương cung giương kiếm không được vui vẻ. Nhưng mà, cũng không sao, tôi cũng không thèm để ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.