Vì Sao Duy Nhất Trên Bầu Trời

Chương 21: Chương 21




Hôm nay sẽ có thêm 2 chương Phế hậu, còn thêm một tin thú vị nữa, mọi người hãy lên page để biết nhé

Giản Duy cứng người.

Tay phải mang theo lồng mèo, lòng bàn tay đổ mồ hôi, cô cố gắng hết sức điềm nhiên như không đáp: “Dạ?”

Chu Bội Bội không cho cô cơ hội giả ngu: “Lần sau muốn trốn, thì nhớ đừng để lại lồng mèo ở trên bàn.”

Giản Duy nhìn vẻ mặt trào phúng của cô ta, tỉnh ngộ. Buổi sáng ở phòng làm việc, Chu Bội Bội đã đoán ra là cô trốn ở phía dưới, thế nhưng cái gì cô ta cũng không nói đã bỏ đi rồi?!

Giản Duy trợn mắt há hốc mồm. Lại nghĩ tới lời nói của Chu Bội Bội, chơi trong phòng làm việc, cô ta cho rằng mình và Giang Ngật ở đó…

Má cô trong nháy mắt nóng hổi, mở miệng muốn giải thích, lại bị Chu Bội Bội cắt đứt: “Thực ra tôi vốn không cần vạch trần cô, tuy rằng con người cô đáng ghét, nhưng dù sao bây giờ cũng nuôi con mèo đáng yêu. Nhưng tôi thật sự rất ghét người khác lừa tôi, đặc biệt là, còn cùng với Giang Ngật.”

“Cô Chu…”

“Kỳ thật mặt cô không bị dị ứng đúng không, đeo khẩu trang là vì đùa giỡn chúng tôi.”

Cô ta nói rồi giơ tay qua. Giản Duy cảm thấy không ổn, vô ý thức trốn về phía sau, nhưng mà Chu Bội Bội không hổ là người đã đóng qua phim võ thuật, một tay chế trụ bả vai cô, tay kia hướng thẳng về phía mặt Giản Duy.

Cô chỉ cảm thấy lỗ tai đau xót, khẩu trang bị kéo mạnh xuống.

Hai người thật sự rất gần, Chu Bội Bội nắm khẩu trang, lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt rơi xuống gương mặt Giản Duy.

Đến khi nhìn rõ, thì nụ cười của cô ta cứng lại.

“Ting.” Cửa thang máy mở ra, hai người cũng không hề nhúc nhích.

Bên ngoài hành lang trống trải, không có ai đứng đợi ở sau, chỉ có hỉnh ảnh được vách tường thang máy hắt ngược ra bóng dáng hai người.

Hai gò má, liếc mắt một cái nhìn lại, lại phân biệt không ra.

“Cô.” Chu Bội Bội từ trong hàm răng rặn ra một chữ.

Giản Duy bị một tiếng này đánh thức, đẩy cô ta ra bỏ chạy.

Chu Bội Bội chặn cô, một phen níu lấy tóc cô, kéo tới mức đầu Giản Duy ngửa ra sau.

“Á!” Cô bị đau, kêu lên một tiếng.

Một giây sau, cô che miệng lại, con mắt trừng to, không thể tin được bản thân lại bị đánh.

Chu Bội Bội ngược lại đi tóm cổ áo cô: “Cô kêu cái gì! Chuyện gì đây, cô là ai! Lại đây cho tôi!”

Giản Duy vận dụng hết mọi sức mạnh, một phen tránh khỏi Chu Bội Bội, lần nữa xông ra ngoài. Ai ngờ cửa thang máy đúng vào lúc này khép lại, “Ầm” cô đụng vào cửa kim loại, giống như nhân vật phản diện cùng đường trong phim, không còn đường trốn.

Chu Bội Bội đứng sau lưng cô, chỉ cảm thấy chưa tỉnh hồn. Vừa rồi trong chớp mắt, cô ta thật sự thấy sợ hãi. Khuôn mặt quen thuộc cách cô ta gần đến thế, Chu Bội Bội suýt nữa cho là mình gặp ma!

Nâng tay đè chặt ngực, bình phục nhịp tim, cô ta chậm rãi nói: “Bạn của Giang Ngật, dáng vẻ như thế này, cô không có gì muốn giải thích sao?”

Giản Duy hít sâu một cái, chậm rãi xoay người.

Cô cảm thấy lỗ tai rất đau, đầu tóc rất đau, ngay cả mũi cũng đau nhức. Cả ngày nay cô đều xúi quẩy, tới giờ, đã không nhịn nổi nữa.

“Tôi cần giải thích cái gì? Bất cứ chuyện gì của tôi, đều không liên quan đến cô Chu đây.”

“Khuôm mặt này của cô cũng không liên quan đến tôi?” Chu Bội Bội nắm cằm cô, cười lạnh: “Chỉnh rồi đúng không? Chỉnh dung thành dáng vẻ của tôi, ha, thật không nghĩ tới, hiện tại kỹ thuật thẩm mỹ đã phát triển đến thế…”

Giản Duy gỡ tay chị ta ra: “Trên Tianya có đến mười tám trang tư liệu đào mộ cô về chuyện phẫu thuật thẩm mỹ, cô chiếu theo tôi mà chỉnh đúng không!”

“Cô!” Chu Bội Bội bất ngờ, xem ra con cừu nhỏ vô cùng dịu ngoan cũng sẽ cắn người, một lát sau mới nói: “Rất nhanh mồm nhanh miệng, được, cô không nói, tôi tìm Giang Ngật nghe giải thích vậy. Tôi lại phải nghe xem, anh ta làm loạn với một cô gái có dáng vẻ này, đến tột cùng là trong lòng có rắp tâm gì.”

Cmn, không phải là thầm mến bà đây chứ!

Giản Duy nghe đến đó, mới có phần sợ hãi. Nghĩ đến mẩu tin tức kia, cô suy nghĩ một chút, nói: “Chu tiểu thư, không, cô Chu, cô đã muốn nghe giải thích. Được, chính xác là tôi có chuyện muốn giải thích. Tối qua ở sân bay người bị chụp là tôi. Thầy Giang lầm tưởng tôi là cô, nhìn tôi bị nhóm người hâm mộ vây quanh, mới có thể cho tôi lên xe. Anh ấy muốn giúp đỡ, không phải là kéo cô tuyên truyền…”

Sắc mặt Chu Bội Bội biến hóa: “Tối hôm qua là cô?”

“Là tôi.”

“Vậy sự việc buổi sáng là sao?”

“Tôi không cẩn thận xông vào phòng làm việc của thầy Giang, lúc đang nói chuyện, thì cô vào. Tôi không muốn bị cô trông thấy, mới phải trốn đi.”

Chu Bội Bội khoanh tay, mắt lạnh nhìn cô. Cô gái cụp mắt, là tư thế cúi đầu nhận thua, rõ ràng mới vừa rồi còn đối chọi gay gắt với mình, nhưng đảo mắt một cái, đã có chuyển biến lớn 1800.

Cô ta cười rộ lên: “Hóa ra cô thích Giang Ngật.”

Giản Duy giật mình, lúng túng đáp: “Không, không phải, tôi chỉ là rất sùng bái anh ấy…”

“Ý của tôi chính là vậy, cô nghĩ đi đâu thế?” Chu Bội Bội trêu tức, ánh mắt lành lạnh, giống như con mèo đang vờn con chuột.

Giản Duy mím môi, không lên tiếng nữa. Dáng vẻ này vốn rất buồn cười, nhưng phối hợp trên khuôn mặt như vậy, lại khiến Chu Bội Bội cảm thấy tràn ngập quỷ dị.

Cô ta rùng mình một cái, di động đúng lúc vang lên. Chu Bội Bội nhìn dãy số trên màn hình thì mặt liền biến sắc, không nhận điện ngay, nói với Giản Duy: “Lời của cô tôi sẽ cân nhắc, xem ra có vài phần thật, vài phần giả. Chỉ có điều hiện giờ tôi không rảnh, cô cút trước đi, hôm nào tôi lại tìm cô tán gẫu.”

Giản Duy cũng rùng mình, cảm giác giống như là nhận giấy thông báo tử vong của thầy chủ nhiệm.

Bởi vì không ấn tầng trệt, thang máy vẫn dừng tại chỗ, Giản Duy ấn mở cửa rồi đi ra ngoài. Giẫm lên mặt thảm mềm mại trên hành lang, dọc đường đều rất trấn định, sống lưng thẳng tắp, chờ đến khi trở lại gian phòng đóng cửa lại, lúc này cô mới trượt xuống ngồi phịch xuống đất.

Mình mình… Mình lại giằng co với Chu Bội Bội! ヽ(o`皿′o)

Giản Duy ôm lấy đầu, thật sự có xúc động muốn đập đầu vào cửa. Rốt cuộc là cái dây nào của mình bị đứt, vì sao không thể nhẫn nhịn! Giờ thì xong đời rồi, mình chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi đoàn phim đi? Nhất định là vậy!

Mình còn chưa kịp thông đồng với nam thần, Tròn Ung Ủng cũng chưa xuất đạo tăng lương đi lên đỉnh cao cuộc sống của loài mèo, mình còn chưa muốn đi a a a a!

Giản Duy cúi đầu ủ rũ đi vào toilet, định rửa mặt cho tỉnh táo, lại nhìn thấy bản thân trong gương.

Khuôn mặt này…

Giản Duy vẫn nhớ, lần đầu tiên mình chú ý tới Chu Bội Bội, là vào năm cô mười sáu tuổi. Chu Bội Bội đóng vai phụ trong một bộ phim thanh cung, hoạt bát tự nhiên, xinh đẹp đáng yêu, khi đó Lại Hiểu Sương đã từng chỉ lên TV nói, Tiểu Duy, cô gái này có dáng vẻ thật giống mày.

Thực ra khi đó, hai người còn chưa đặc biệt giống nhau như bây giờ. Khi đó cái cằm của Chu Bội Bội vẫn còn hơi vuông, trên mặt có nét thuộc về kiểu cô bé mập mạp, Giản Duy lại mảnh khảnh yểu điệu. Nhưng cô vẫn theo tinh thần ham học hỏi tìm tòi gia tộc di truyền, hỏi cả bố mẹ, mình có khả năng có một chị gái ruột lưu lạc ở ngoài không. Bố mẹ Giản Duy thân là giáo sư sau khi nghe xong trầm mặc rất lâu, cả hai cùng nhau giảng giải cho cô, quả nhiên thuốc đến bệnh hết, suốt kỳ nghỉ hè Giản Duy đều không rảnh nghĩ đến chuyện khác …

Về sau, mặt Chu Bội Bội càng ngày càng v-line, người càng lúc càng gầy, cô ta và Giản Duy cũng càng ngày càng giống nhau. Rốt cuộc có một ngày, Giản Duy ở trên đường bị người đi đường nhận lầm, đối phương hỏi cô có phải nữ minh tinh mới ra mắt kia không.

Nói Chu Bội Bội sửa mặt, Giản Duy tin, cô gần như là suốt ngày chú ý sự thay đổi trên khuôn mặt của cô ta, ngay cả fan cũng không so được với Giản Duy.

Cuộc sống bị ảnh hưởng hại nhiều hơn lợi, trong lòng cô còn oán hận, tại sao cô ta phải sửa, nói không chừng hai người cũng không giống nhau đến như vậy.

Huhu, xem ra là oán hận chất chứa quá lâu, cho nên vừa rồi mới có thể bật thốt ra.

Muốn tìm đường chết mà!

Giản Duy rửa tay, suy tư nếu Chu Bội Bội gây phiền phức, cô nên đối phó như thế nào. Hình như cô ta rất thích Tròn Ung Ủng, nếu thật sự không xong, thì cho mèo bán nhan sắc đi, dâng hiến vì người mẹ này một lần.

Tròn Ung Ủng… Tròn Ung Ủng!

Trong gương, vẻ mặt Giản Duy tỉnh táo lại trong nháy mắt.

Hình như, mình bỏ quên nó trong thang máy!

Tầng hai mươi ba, là tầng cao nhất của khách sạn này, đoàn phim sắp xếp cho nam nữ chính cùng với đạo diễn ở chung một tầng.

Giản Duy đứng trước một cánh cửa, do dự có nên gõ cửa không. Cô đã kiểm tra thang máy, lại gọi điện thoại cho lễ tân, đều không nhìn thấy Tròn Ung Ủng, đành phải suy tư đến loại khả năng thứ ba, mèo bị Chu Bội Bội xách trở về phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.