Vị Đại Thúc Này Không Dễ Theo Đuổi

Chương 2: Chương 2: Đại thúc này thật không bình thường (1 .2)




Editor: Tứ Phương Team

Trở lại phòng, tim Vi Tưởng mới đập ổn định lại, đêm nay chính mình lại bị một người đàn ông xa lạ mê hoặc, quá khác thường.

Chờ đến lúc đi rút kim tiêm, lý trí Vi Tưởng đã chậm rãi trở lại, thấy người đàn ông vừa rồi, cô chỉ biểu lộ tự nhiên chào hỏi.

Ra trước phòng bệnh, còn khách khí lễ phép dặn dò: “Đúng rồi tiên sinh, tôi tên là Vi Tưởng, anh có thể gọi tôi là y tá tiểu Vi, nếu đứa nhỏ có vấn đề gì có thể liên hệ với tôi. Hiện tại nếu không có chuyện gì, tôi về nhà trước.”

“Tốt, không thành vấn đề.”

Sau khi Vi Tưởng tạm biệt xong, Lộ Thượng liền nghe thấy Lộ Tử Việt nói: “Ba ba, sau này có thể để dì tiểu Vi chăm sóc con được không, con không cần y tá khác.” Nói đến nửa câu sau, ngữ khí của cậu bé không đủ rõ ràng.

Lộ Thượng không vui trừng mắt nhìn con trai, liếc mắt đang muốn phê bình, đã thấy con trai chu miệng lên, bộ dáng tội nghiệp, trong nháy mắt tâm hắn liền mềm mại, lời nói đến bên miệng lại không nói được, hắn biết hắn thiếu đứa con trai này rất nhiều.

Nhưng mà vẫn ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo: “Lần này theo ý con đi, sau này cũng không được tùy hứng như vậy, nghe rõ chưa.”

Tử Việt nghe hắn nói, dùng sức gật đầu.

Vi Tưởng về đến nhà thời gian đã không còn sớm, cô đơn giản vọt vào tắm. Khi đang lau tóc thì Hứa Trinh Trinh đã trở lại, Vi Tưởng lập tức cau mày nghiêm túc thẩm vấn: “Nói xem, cả buổi tối cậu đi làm gì, sao bây giờ mới về?”

“Ai, chị gái, mình có thể làm gì chứ. Còn không phải hôm nay Boss giao thêm nhiệm vụ sao, hoàn toàn không có chỗ thương lượng, cho nên mình chỉ có thể tăng ca đến bây giờ mới trở về… Kiếp sống nghiên cứu sinh thật khổ cực …” Hứa Trinh Trinh thở dài ném cặp sách trong tay xuống, mệt mỏi nói.

Vi Tưởng năm nay 22 tuổi, Hứa Trinh Trinh lớn hơn cô hai tuổi, là người phụ nữ ngành kỹ thuật điển hình, sau khi tốt nghiệp một năm, cách đây không lâu tham gia nghiên cứu sinh. Tuy vừa mới khai giảng mấy ngày, Vi Tưởng chưa có hiểu biết gì nhiều đối với thầy hướng dẫn của Trinh Trinh, nhưng lại thường xuyên nghe được cô nàng oán giận thầy giáo.

Nghe xong Trinh Trinh oán giận, Vi Tưởng nhịn không được nói: “Sao thầy giáo các cậu lại có thể khoa trương như thế, lại không thể châm chước một chút, huống chi vừa mới khai giảng đã khiến cậu than vãn tăng ca như thế rồi?”

“Không có cửa đâu. Giáo sư đó trong trường có tiếng nghiêm khắc, có chủ kiến nói một là một. Nếu không hoàn thành yêu cầu của hắn, hậu quả sẽ thực thảm. Đừng nhìn bọn mình nói xấu ở phía sau hắn, kỳ thật trước mặt hắn, tất cả đều là cừu con ngoan ngoãn.”

Nghe cô nói một lúc, trong suy nghĩ Vi Tưởng hiện ra hình ảnh một ông già bảo thủ mang mắt kính lỗi thời cùng chòm râu dài, thôi đi, cô tiếp xúc với giáo sư này, khẳng định cũng muốn điên theo.

***

Ban đêm, ánh trăng màu trắng ngoài cửa sổ rọi vào phòng.

Trước khi đi ngủ nhìn chú thú bông đại tinh tinh trên đầu giường, Vi Tưởng cầm lên ôm lấy.

Vi Tưởng đặc biệt thích đại tinh tinh, mỗi lần nhìn thấy đại tinh tinh tâm tình của cô sẽ đặc biệt tốt. Có khi xem tiết mục TV, khi đại tinh tinh biểu diễn, cô luôn không chuyển mắt nhìn chằm chằm tinh tinh đáng yêu rồi thoải mái cười to. Có khi một mình rầu rĩ không vui, cô sẽ ôm đại tinh tinh ngủ một giấc, sau đó sẽ trở lại làm cô gái tự tin cởi mở.

Ôm tinh tinh trong ngực, bỗng nhiên cô nghĩ đến đứa trẻ ngoan ngoãn đáng thương kia, cô rất thích đứa nhỏ này, cảm thấy mình và cậu bé rất có duyên. Dứt khoát ngày mai tặng cho cậu bé một đại tinh tinh, hy vọng đứa nhỏ nhanh khỏe lên, càng ngày càng vui vẻ.

Vì thế, ngày thứ hai sau khi rời giường, chuyện thứ nhất Vi Tưởng đi làm chính là ôm đại tinh tinh đến phòng bệnh Tử Việt.

Lộ Tử Việt được tặng thú bông đặc biệt vui vẻ, cũng bởi vì đại tinh tinh đáng yêu này, Tử Việt càng thêm thích Vi Tưởng, lúc sau mỗi lần Vi tưởng vào phòng bệnh, nó đều sẽ ngọt ngào gọi: “ Dì Tiểu Vi.”

……

Buổi tối Lộ Thượng đi vào phòng bệnh, ánh mắt đầu tiên là nhìn đến đại tinh tinh xấu hoắc. Hắn cau mày hỏi Lộ Tử Việt “Ai mua cho con, rất xấu.”

Đứa trẻ nghe hắn nói lại không cao hứng, bĩu môi thở phì phì nói: “Mới không xấu đâu, đây là dì tiểu Vi tặng cho con, con thực thích nó.”

Lộ Thượng không nghĩ tới chính là y tá hoa si ngày hôm qua đưa.

Nghĩ tới cái gì, sắc mặt của hắn liền trở nên không tốt.

Buổi tối Vi Tưởng lại đến phòng bệnh, phát hiện người đàn ông ngày hôm qua đang chăm sóc Tử Việt, xem ra mỗi buổi tối anh ta đều ở lại đây.

Hôm nay anh ta mặc một áo sơ mi thoải mái, quần dài màu tối, chân ngược lại khá dài. Vi Tưởng nhịn không được nhìn nhiều hơn vài lần.

Trách không được hiện nay các cô gái đều thích chân dài, được rồi, cô thừa nhận thật sự rất đẹp mắt, chính mình cũng có thời điểm trở nên nông cạn như vậy.

Bất quá, hôm nay người đàn ông này có phần kỳ lạ, không biết có phải mình nghĩ nhiều hay không, Vi Tưởng cảm giác ánh mắt quái dị của người đàn ông này vẫn luôn chăm chú trên người cô.

Chẳng lẽ bỗng nhiên hắn phát hiện cô rất xinh đẹp, liền thích cô sao? Càng nghĩ mặt Vi Tưởng càng hồng, làm sao bây giờ, anh ta còn đang nhìn mình, vì thế cô ra vẻ thùng thẹn cúi đầu.

“ Dì Tiểu Vi, hôm nay con rất ngoan.”

Thanh âm Lộ Tử Việt đánh gãy những suy nghĩ miên man của Vi Tưởng, lấy lại tinh thần cô sờ đầu đứa trẻ khen: “Hôm nay Tử Việt rất ngoan.

……

Buổi tối khi Lộ Tử Việt truyền dịch xong, Vi Tưởng tạm biệt, chuẩn bị về nhà.

Mới ra khỏi phòng, cô phát hiện người đàn ông kia đang chờ ở bên ngoài, thấy hắn, trái tim nhỏ của Vi Tưởng nhịn không được lại đập mạnh, không phải hắn đang chuẩn bị thổ lộ tình cảm với mình đó chứ?

“Xin hỏi, còn có chuyện gì sao?” Một bàn tay Vi Tưởng nắm chặt vạt áo, khẩn trương hỏi.

Lộ Thượng nhìn cô một cái, trong mắt tràn đầy trào phúng: “Vi tiểu thư, thứ tôi mạo muội, cô tốt với Lộ Tử Việt như thế, là có mục đích gì, nghe nói cô mới vừa đi làm không lâu?”

Cô gái này đối với mình có tình cảm đặc biệt, lại dụng tâm kín đáo tặng lễ vật cho Lộ Tử Việt, thậm chí mới vừa rồi còn ở trước mặt hắn ra vẻ thẹn thùng, hắn không thể không cảm thấy tâm cơ cô ta rất sâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.