Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 28: Chương 28: Tuyệt kỹ “trở mặt”.




Tô tiểu thư, tôi biết cô rất có thành ý. Nếu như chỉ có một mình tôi thì tôi rất cam tâm tình nguyện bán công ty cho cô, bởi vì giá cả mà cô đưa ra cao hơn một trăm triệu so với Tinh Cẩn. Nhưng nhân viên của tôi theo tôi lâu như vậy rồi. Từ trước đến nay, tôi luôn nỗ lực để mang lại cho họ môi trường làm việc thoải mái, ấm no. Thời gian về sau này, tôi không thể để bọn họ lâm vào cảnh nguy hiểm được. Tôi biết cô kinh doanh sản nghiệp thời trang rất xuất sắc. Khuynh Thành Quốc Tế dưới sự dẫn dắt của cô rất có tiềm lực, ổn định, nhưng con đường hoạt động tổ chức hôn lễ và áo cưới không giống vậy, tôi...thật sự xin lỗi.

Mục phu nhân lần nữa từ chối khéo.

Tô Ánh Tuyết có vẻ rất buồn bã, rất tiếc nuối. Cô thất vọng cúi đầu, giọng chua chát:

- Tôi biết...phu nhân từ chối bán công ty cho tôi chắc chắn là có liên quan đến lời đồn đại của bên ngoài về tôi...cho rằng tôi là một thương nhân có lòng dạ hiểm độc, không từ thủ đoạn, lạnh lùng tàn nhẫn...ha ha, thực ra phu nhân không cần khéo léo từ chối tôi như vậy, tôi không để ý đến những điều này.

Mục phu nhân có vẻ ái ngại. Thực ra, trước khi nghe người của Tập đoàn Thanh Mã nói, thanh danh của Tô Ánh Tuyết cũng không được tốt. Nghe nói, không ít công ty bị đóng cửa là vì một tay cô gây ra. Nếu không với sự lão luyện thành thục của bà, cũng không dễ tin người của Tập đoàn Thanh Mã đến thế.

- Tô tiểu thư, tôi không có ý đó. Tôi cũng sống hơn nửa cuộc đời rồi. Thương trường như chiến trường, chửi bới lẫn nhau tôi chứng kiến nhiều rồi. Tôi không hề để bụng.

Mục phu nhân từ tốn nói.

Tô Ánh Tuyết mỉm cười, cầm chén rượu lên, kính Mục phu nhân:

- Bất kể thế nào tôi cũng hy vọng sau này Mục phu nhân có cuộc sống hạnh phúc ở Mỹ. Bà và ông nhà đã sáng tạo ra công ty, mang đến những hôn lễ hoàn mỹ cho vô số các cặp đôi, những bộ áo cưới khó quên. Mặc dù tôi không có cách nào tiếp tục giấc mơ của ông bà, nhưng... tôi cũng muốn bày tỏ lòng tôn kính với ông bà.

Cuối cùng, trong mắt Mục phu nhân cũng có chút xúc động. Lời của Tô Ánh Tuyết khơi gợi lên rất nhiều những chuyện đã qua trong bà.

Hai vợ chồng bà đã cùng nhau giúp từng đôi trai gái đi vào thánh đường thần thánh, quả thực là giấc mộng tuyệt đẹp.

- Cảm ơn cô, Tô tiểu thư. Tôi cũng hy vọng cô và Lâm tiên sinh đây có thể bước vào lễ đường của hạnh phúc.

Mục phu nhân và Tô Ánh Tuyết cùng chạm cốc.

Tô Ánh Tuyết gật đầu, nhìn Lâm Phi tràn đầy yêu thương. Sau khi đặt chén rượu xuống, cô bỗng vươn tay ra nắm lấy tay trái của Lâm Phi, đặt lên trên bàn. Mười tay đan chặt vào nhau.

- Lâm Phi, Mục phu nhân và ông nhà rất vĩ đại, chúng ta cũng sẽ giống họ, phải vậy không anh?

Lâm Phi sớm đã quen với việc phải trả lời thế nào. Hắn rất phối hợp, cười dịu dàng:

- Đương nhiên.

Lúc này, ánh mắt của Mục phu nhân bỗng nhìn chăm chú vào chiếc đồng hồ trên tay Lâm Phi, giật mình che miệng.

- Ông trời ơi...đây...Tôi muốn mạo muội hỏi một câu, Tô tiểu thư, chiếc đồng hồ này là ở đâu ra vậy.

Mục phu nhân chỉ tay vào chiếc đồng hồ.

Tô Ánh Tuyết vẻ mặt vô tội nói:

- Sao vậy Mục phu nhân, đây là tín vật đính ước tôi tặng cho Lâm Phi. Tôi thấy chiếc đồng hồ này mang lại cảm giác thanh khiết nên mua tặng anh ấy.

- Chiếc đồng hồ này có tên là “Trái tim của biển” phải vậy không?

Mục phu nhân cười tủm tỉm nói.

- Phu nhân cũng biết chiếc đồng hồ này sao? Đúng vậy, đây là chiếc đồng hồ tôi đấu giá ở nước ngoài.

Tô Ánh Tuyết hiếu kỳ hỏi.

Lâm Phi bên cạnh cuối cùng cũng vô cùng kinh ngạc.

Thì ra chiếc đồng hồ này là chuẩn bị để cho Mục phu nhân nhìn thấy.

Đến lúc này, sao hắn có thể không đoán ra cô gái này sớm đã có âm mưu từ trước. Nhưng cô gái này giả vờ cũng giống quá đi, có phải cô ta tốt nghiệp Học viện Điện ảnh không vậy?

Quả nhiên, Mục phu nhân vô cùng hoài niệm nói:

- Thực ra, chiếc đồng hồ “Trái tim của biển” này là tín vật năm xưa tôi tặng cho người chồng đã chết của mình, nói là đồng hồ mãi chạy, chúng tôi sẽ vĩnh viễn ở bên nhau. Nhưng sau đó chồng tôi mất, tôi nhìn vật lại nhớ đến người, bi thương vô cùng nên tôi lấy nó làm vật từ thiện cuối cùng, đấu giá cho người nước ngoài. Không ngờ, nhiều năm như vậy rồi, nó lại ở trên tay của cô, rồi cô lại tặng cho người yêu mình.

Tô Ánh Tuyết lập tức biểu lộ bộ dạng đáng yêu, kinh ngạc, sau đó nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt tràn đầy yêu thương.

Lâm Phi chỉ có thể mỉm cười, nhưng trong lòng cười khổ không thôi.

Chiêu tâm kế này quả thực quá tuyệt. Người phụ nữ này rõ ràng đã điều tra gia cảnh của Mục phu nhân, nắm được tình cảm thâm hậu giữa bà và người chồng quá cố của mình.

Quả nhiên, ánh mắt Mục phu nhân nhìn Tô Ánh Tuyết càng ngày càng vừa lòng, thậm chí khóe mắt bắt đầu rơi lệ:

- Tô tiểu thư, phải nói rằng, có lẽ đây là duyên phận. Xem ra ông trời hy vọng giấc mơ của tôi và chồng mình sẽ do cô và Lâm tiên sinh tiếp tục thực hiện...Tôi không nên tin lời người ngoài, tôi nên tin vào trái tim mình...Tôi quyết định bán công ty cho cô.

- Gì ạ?

Tô Ánh Tuyết bộ dạng không ngờ:

- Mục phu nhân, bà đừng như vậy, tôi không hy vọng chuyện này làm ảnh hưởng đến khả năng phán đoán của bà, đây chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.

Mục phu nhân lại cố chấp nói:

- Không, cho dù không phải là vì chiếc đồng hồ này thì tôi cũng rất hài lòng với Tô tiểu thư. Tôi có phán đoán của tôi. Tôi không cho rằng cô là thương nhân có lòng dạ hiểm độc như lời bọn họ nói. Cô rất ưu tú, rất khiêm tốn.

Tô Ánh Tuyết lại làm ra bộ dạng ngạc nhiên, ôm ngực nói:

- Mục phu nhân, bà đừng nói vậy...nếu quả thực là như vậy thì tôi vô cùng cảm kích bà! Tôi nhất định sẽ dốc toàn lực để công ty của bà tiến được những bước xa hơn.

Mục phu nhân vui mừng gật đầu, rồi lại chạm cốc với Tô Ánh Tuyết, cười híp mắt.

Mấy phút sau, vừa vặn cơm trưa đã xong, Mục phu nhân còn có chuyện khác nên đi trước.

Trước khi đi, bà nói sáng mai mình sẽ đích thân đến tìm Tô Ánh Tuyết ký hợp đồng, còn rất nhiệt tình bảo Lâm Phi chụp một bức ảnh lưu niệm cho bà và Tô Ánh Tuyết. Bởi đối với Mục phu nhân mà nói, đây là một bữa cơm khó quên.

Lâm Phi nhận ra, Mục phu nhân thật lòng thích Tô Ánh Tuyết, quả thực đã bị hoàn toàn chinh phục bởi bữa cơm này.

Tô Ánh Tuyết cười rồi dựa gần vào Mục phu nhân, giống như cháu gái và người bà của mình vậy, sau đó cung kính tiễn Mục phu nhân đi.

Khi cửa phòng đóng lại, cô mới xoay người, nhìn về phía Lâm Phi. Chỉ trong nháy mắt, hắn đã không thấy nụ cười ngọt ngào, dịu dàng vừa nãy đâu mà thay vào đó là vẻ lạnh lùng thường có, giống như hai người khác nhau vậy!

Lâm Phi lại lần nữa được thưởng thức tuyệt kỹ “trở mặt” của Tô Ánh Tuyết. Hắn đang thắc mắt không biết là cô có học qua Xuyên kịch hay không?

Tô Ánh Tuyết không có thời gian đi quản biểu cảm ngạc nhiên của người “bạn trai” này. Cô cầm điện thoại ra gọi cho Trương Tĩnh.

- Trương Tĩnh, Mục phu nhân đã đồng ý bán công ty cho Khuynh Thành chúng ta. Ngày mai, sau khi bà ấy đến ký hợp đồng xong, tôi sẽ lập tức ký tiếp hợp đồng với các nhân viên cốt cán trong công ty. Còn nữa, lúc ký hợp đồng, cô hãy tìm giúp tôi một vài phóng viên truyền hình và báo chí đến chụp ảnh, tuyên truyền tin tức này đi.

Tô Ánh Tuyết mặt không chút cảm xúc dặn dò.

- Dạ, thưa Tổng giám đốc Tô. Tôi biết chắc chắn cô sẽ có biện pháp!

Giọng nói của Trương Tĩnh tràn ngập vẻ kích động và bội phục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.