Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 71: Chương 71: Tâm thần phân liệt.




Hứa Vi nhìn Lâm Phi, trong mắt lộ rõ vẻ chán nản, rõ ràng là không đành lòng nhưng cô vẫn phải làm như vậy.

Nếu để cho Lâm Phi tiếp tục mang lòng mong đợi, theo đuổi mình, e là chỉ làm hắn thêm đau khổ.

- Em đừng quá đau khổ, sau này dù chúng ta không phải người yêu nhưng vẫn sẽ là bạn tốt. Chị vẫn là chị Hứa Vi của em, em vẫn là em trai Lâm Phi của chị...

Hứa Vi cười nói.

Lâm Phi cười ha ha, bỗng nhiên giống như đã trút hết được nỗi buồn:

- Em biết, chị muốn em đau dài không bằng đau ngắn. Thật ra, em phải cảm ơn chị. Chị Hứa Vi, chị đã thức tỉnh em...người như em, vì quá khứ của mình mà không dám thẳng thắn đối diện với người khác, không xứng đáng để người khác tín nhiệm, nói gì đến chuyện làm cho một người con gái yêu mình!

Lần này, ngược lại là Hứa Vi có chút ngạc nhiên, cô cho là quá khứ của Lâm Phi có gì đó đặc biệt nên vì thế mà từ chối Lâm Phi.

Nhưng giọng điệu của Lâm Phi nghe giống như là quá khứ của hắn không đơn giản như vậy.

- Em...em cũng đừng quá để ý.

Hứa Vi khuyên bảo:

- Mặc dù chị không thể tiếp nhận tình cảm của em nhưng không có nghĩa là những người con gái khác cũng không thể tiếp nhận. Mỗi người đều có bí mật của riêng mình, chỉ là ta có chấp nhận được không thôi.

- Cũng như chị vừa nói, chẳng phải Tiểu Tuyết dám giữ em lại bên cạnh sao. Chị nhận ra là Tiểu Tuyết rất thích em. Biết đâu sau này, hai người có thể thành đôi.

- Dừng dừng dừng!

Lâm Phi dở khóc dở cười:

- Chị Hứa Vi à, sao chị cũng giống thím Giang vậy. Đúng là hiểu lầm tai hại! Tổng giám đốc Tô không tìm được vệ sĩ nào thích hợp nên mới tìm em mà thôi!

- Cho dù chị không chấp nhận tình yêu của em, cũng đừng có gán ghép em với Tổng giám đốc Tô! Tối qua em còn mới bị cô ấy giáo huấn cho một trận, bảo em sống với cô ấy, chi bằng lấy dao cắt cổ em luôn cho rồi.

Hứa Vi nhìn Lâm Phi với ánh mắt khó hiểu, giống như cười nói:

- Vừa nói tới cô ấy...em đã kích động như vậy, xem ra em cũng có cảm giác với tiểu Tuyết, chỉ là không phát hiện ra mà thôi...Với lại, Tiểu Tuyết xinh đẹp hơn chị nhiều, lại thông minh, có cá tính, thật sự rất xứng đôi với em.

Lâm Phi sững sờ, đây là kiểu ngụy biện gì vậy, hắn vội lắc đầu:

- Chị Hứa Vi à, ý của chị em hiểu, sau này em sẽ không làm khó chị nữa. Em cũng không phải loại đàn ông không buông bỏ được. Nhưng những lời này chị đừng nói nữa. Cho dù chị không chấp nhận em đi chăng nữa thì cũng đừng tùy tiện “phối chủng” giúp em chứ. Cũng không phải không có ai để ý đến em.

- Phối...phối cái gì, nói chuyện không biết xấu hổ.

Hứa Vi đỏ mặt trừng mắt với hắn.

Lâm Phi cười đùa nói:

- Dù sao cũng không định theo đuổi chị nữa, nên không cần phải lịch sự.

Hứa Vi im lặng. Nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, có vẻ hắn không buồn thật.

Cũng không biết vì sao, vốn dĩ cô lo Lâm Phi sẽ buồn, theo lý mà nói, Lâm Phi có thể ung dung chấp nhận như vậy, cô nên vui mới phải.

Tuy nhiên,...khi nhìn thấy bộ dạng cười cợt của Lâm Phi, trong thâm tâm cô cũng cảm thấy có chút mất mát.

Sau mấy câu chuyện phiếm, Hứa Vi vội đi chuẩn bị tài liệu cho buổi họp.

Lâm Phi thì ung dung thong thả đi lên sân thượng của tòa nhà.

Từ trên sân thượng, quan sát toàn bộ thành phố Lâm An, những tòa cao ốc san sát, nối tiếp nhau, cảnh sắc rộng lớn đẹp vô cùng, so với bộ dạng của quê hương lúc hắn rời đi đúng là khác xa một trời một vực.

Tuy nhiên Lâm Phi không hề có tâm trạng thưởng thức cảnh đẹp, ánh mắt của hắn có chút mờ mịt. Trước mặt Hứa Vi, hắn tỏ ra vô cùng nhẹ nhõm, nhưng thật ra chỉ là giả bộ.

Bị người con gái mình thương nhớ hơn chục năm từ chối, tuy không được xem là tổn thương tình cảm, nhưng là một người đàn ông, vẫn bị tổn thương đến lòng tự tôn.

Bao năm mưa gió thăng trầm, vui buồn hợp tan, lại trải qua thung lũng nhân sinh một năm về trước, hắn đã sớm nhận ra điều này.

Điều khiến hắn để tâm là, rốt cuộc mình có thể hòa nhập vào cuộc sống của một người bình thường không.

Giống như những người đàn ông bình thường ở cái tuổi này, kết hôn sinh con, thành gia lập thất, là những chuyện bình thường đến không thể bình thường hơn.

Tuy nhiên đối với hắn mà nói, những chuyện này... dường như là mong ước xa xỉ.

Hứa Vi nói không sai, hắn không có cách nào nói cho một cô gái bình thường biết những chuyện mình từng làm năm đó, cũng không cách nào bảo đảm mình có gặp phải tình huống người khác không có cách nào chấp nhận hay không.

Nói tóm lại là hắn không có cách nào trở thành con người như bác cả hắn mong đợi. Sống một cuộc sống yên bình là hạnh phúc sao?

Cả buổi trưa, Lâm Phi đều ngồi trong văn phòng chơi game. Đến giờ ăn trưa, mãi đến khi Tô Ánh Tuyết gọi thì hắn mới cùng cô xuống dưới nhà hàng ăn cơm.

Dù Lâm Phi ăn rất ngon miệng, nói năng bình thường, nhưng Tô Ánh Tuyết vẫn cảm thấy hắn có gì đó là lạ.

Điều này đã khiến cho cô ấy quên luôn chuyện tức giận với Lâm Phi, mà nghĩ xem rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với hắn.

Là lãnh đạo cấp cao trong công ty sẽ được dùng bữa trong nhà ăn cao cấp, Lâm Phi cũng được hưởng lợi từ Tô Ánh Tuyết. Hắn cùng Tô Ánh Tuyết đến một cái bàn lớn, bên cạnh đã có một số lãnh đạo cao cấp của công ty ngồi đó.

Mặc dù các lãnh đạo cấp cao và công nhân nhân viên bình thường ngồi riêng theo khu vực, nhưng vẫn là trong cùng một nhà hàng, không có gì ngăn cách. Hơn nữa, mỗi lãnh đạo nếu không có lý do gì đặc biệt, sẽ được quy định một tháng phải ăn ở nhà ăn của công nhân viên chức bao nhiêu ngày, cũng là để tạo sự gần gũi cho lãnh đạo cấp cao và công nhân viên.

Tin tức trong công ty truyền đi rất nhanh, mọi người trong nhà ăn đều biết Lâm Phi là vệ sĩ kiêm tài xế cho Tô Ánh Tuyết. Mọi người đều nhìn Lâm Phi với ánh mắt tò mò.

Họ không hiểu người trẻ tuổi nhìn có vẻ bình thường như hắn sao lại có thể khiến một tổng giám đốc trước giờ chưa từng tìm vệ sĩ phải phá lệ.

Lâm Phi không để ý đến ánh mắt của họ, ngược lại còn rất phóng túng nháy mắt với những cô gái trẻ đẹp mà hắn lướt qua, nam thì không thèm để ý rồi.

Đã không có cách nào làm người đàn ông tốt của gia đình, Lâm Phi cũng chẳng buồn bớt phóng túng như trước, không lấy vợ được thì tìm bạn gái.

Không cần trói buộc tình cảm cũng tốt, trước đó tại sao hắn lại không phát hiện ra rằng trong công ty mình có nhiều mỹ nữ như vậy, mỗi người mỗi vẻ, mềm mại thướt tha, bên dưới lớp đồ công sở là một đôi chân dài, bộ mông tròn căng, thật sự là rất đẹp.

Những thành phần nữ trí thức trong công ty bị hắn nhìn chằm chằm ai nấy đều đỏ mặt, có người khinh thường, nhưng đa phần là hứng thú với hắn, đáp trả lại hắn bằng ánh mắt lả lơi.

Tô Ánh Tuyết chú ý tới điểm này, mặt lạnh như băng:

- Anh hãy chú ý hai con mắt của mình, nhìn cái gì, vậy mà còn muốn cùng Vi Vi hẹn hò? Có tin tôi nói cô ấy biết ngay bây giờ không?

Lâm Phi bĩu môi:

- Tổng giám đốc Tô, tôi với Hứa Vi chỉ là quan hệ chị em mà thôi, cũng không định tính đến chuyện yêu đương, cô nghĩ có cần nói cho chị ấy không? Chị lại đi quản chuyện yêu đương của em hay sao?

Tô Ánh Tuyết nghe xong, trong lòng thấy rất ngạc nhiên xen lẫn mừng rỡ, nhưng lại làm bộ thờ ơ:

- Thật sao? Anh không muốn theo đuổi chị ấy sao?

- Cũng định thế, nhưng nghĩ cho kỹ thì tôi vẫn còn trẻ, làm thế chẳng khác nào vì một cây mà bỏ mất cả một rừng cây, cô nói xem có phải không?

Lâm Phi nhếch miệng cười.

Tô Ánh Tuyết nghe xong lý do này, nhớ tới ngày đó ở bên ngoài khách sạn, trên người hắn còn có mùi nước hoa của người con gái khác, nhất thời cảm thấy không vui, hừ lạnh một tiếng:

- Mồm chó đúng là không thể nhả ra được ngà voi, mau ăn nhanh lên! Buổi chiều tôi còn phải họp nữa!

Lâm Phi lại cảm thấy khó hiểu, mình đang nói chuyện bình thường với cô ta, tại sao lại nổi giận mắng mình?

- Tổng giám đốc Tô, cô có phải bị tâm thần phân liệt không vậy?

- Anh nói cái gì?

Tô Ánh Tuyết trừng mắt nhìn hắn, tên này lại còn dám mắng cô sao?

Lâm Phi đề nghị một cách chân thành:

- Mặc dù tôi có nghiên cứu về vấn đề này, nhưng tôi thật sự không rõ đó có phải là triệu chứng của bệnh tâm thần phân liệt hay không. Hay là cô đi tìm bác sĩ chuyên ngành tâm lý xem sao?

Nếu đây không phải là nhà ăn, Tô Ánh Tuyết đã muốn đập bàn một cái rồi.

- Tôi ăn no rồi!

Thật ra thì Tô Ánh Tuyết là bị ăn no tức. Cô buông chiếc đũa xuống, mặt lạnh lùng quay đi.

- Nhanh vậy sao? Vậy đùi gà còn lại của cô để tôi ăn giúp nhé! Cái này thật là phí phạm mà, cắn có một miếng.... Thật là...

Lâm Phi không nghĩ nhiều, cho là cô thật sự đã no rồi lại còn nhiều đồ ăn như vậy, hắn vội vàng giải quyết đống đồ ăn còn thừa.

Tô Ánh Tuyết thấy hắn nói vậy, trong lòng như được đổ thêm dầu vào lửa, tiếng giày cao gót giẫm nên sàn nhà càng lúc càng vang dội. Cô vội bước nhanh ra khỏi nhà ăn, chỉ sợ ở lại thêm vài giây nữa thôi là sẽ bị hắn làm cho tức chết.

Lãnh đạo trong công ty đều nhìn chằm chằm Lâm Phi, ai nấy đều có chút sửng sốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.