Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 237: Chương 237: Quân đoàn trưởng




- Thật ngại quá! Ngài Đại sứ, ngài muốn tìm chủ nhân của chiếc điện thoại này sao? Tiếc rằng cả đời này y cũng không có cơ hội nghe điện thoại nữa rồi.

Vẻ mặt Liễu Cảnh Lam không có cảm xúc, cứ như một con búp bê xinh đẹp lạnh lùng nói.

Sau đó, cô vứt điện thoại ra giữa không trung, một luồng chân khí âm nhu toát ra từ lòng bàn tay. Chiếc điện thoại rơi xuống vỡ tan tành.

Diêu Khánh Lỗi cũng biết sợ, đứng lại lại gần con trai là Diêu Hồng, ngó đầu về phía Diêu Lam hô lớn :

- Tiểu Lam! Con làm cái gì đấy? Ta…ta là cha của con mà.

Diêu Lam cười lạnh lùng :

- Khi tôi muốn ông giúp tôi và con trai báo thù, ông đâu có coi tôi là con gái.

- Con…sao con lại không hiểu chuyện như vậy. Đó là vì đối phương quá mạnh, chúng ta đâu thể vì việc nhỏ mà làm lỡ việc lớn.

Diêu Khánh Lỗi vội vội vàng vàng nói. Ông ta không thể ngờ rằng con gái ông lại điên cuồng liên thủ với người khác hãm hại ông.

Diêu gia tốt xấu gì cũng là một gia tộc có tiếng, tuy rằng đứng hàng cuối cùng nhưng không phải là không có cao thủ gia tộc.

Chỉ là lần này người của ông đều ở Mỹ, hơn nữa ông cũng không liệu được sự việc lại nguy hiểm như vậy. Cứ nghĩ đến ông lại thấy vừa ảo não vừa khôm cam lòng.

Nhưng hiện nay, ông ta đã chẳng còn cách nào khác ngoài việc cầu xin.

- Con gái… Con… con nói với những người bạn kia, có chuyện gì từ từ nói trực tiếp với cha, không nên giết người! Cha sống còn có chút giá trị hơn chết mà.

Diêu Khánh Lỗi bày vẻ mặt cầu xin, hối lỗi.

Diêu Hồng thì lập tức quỳ xuống đất, dùng hai đầu gối di chuyển về phía Diêu Lam :

- Em gái, anh ba không làm gì có lỗi với em. Em tha cho anh ba đi mà.

Diêu Lam lạnh lùng nói :

- Anh ba, đây không phải chuyện em có thể làm chủ. Chủ nhân của em muốn mọi người chết, em không thể làm trái lại…

Trong lúc nói, Liễu Cảnh Lam đã ra tay với hai người bảo vệ.

Chỉ nhìn thấy Liễu Cảnh Lam bay nhẹ như hạt bụi, thân thủ nhanh như mũi tên, hành động chỉ trong nháy mắt, hai tên vệ sĩ còn chưa kịp lấy súng ra. Thân ảnh của cô như linh hồn xẹt qua hai người đằng trước.

- Vèo!

Hai tên vệ sĩ trợn tròn mắt, chỗ yết hầu bắt đầu phun ra máu.

Thì ra, trong thời khắc đó, Liễu Cảnh Lam đã dùng chân khí rạch cổ họng của hai tên vệ sĩ. Chỉ là tốc độ quá nhanh, vết thương còn chưa kịp phản ứng thì Liễu Cảnh Lam đã bay về vị trí cũ.

Hai gã vệ sĩ lập tức ngã xuống. Liễu Cảnh Lam không có ý muốn dừng lại, tay trái ngưng tụ một luồng chân khí màu xanh như sương mù, đánh về phía Diêu Hồng.

- BÀNH!

Diêu Hồng kêu lên một tiếng đau đớn, mở to mắt rồi ngã khuỵu. Trong lỗ tai và lỗ mũi gã bắt đầu có máu chảy ra.

Điểm xảo kình của luồng chân khí này chính là mềm mại nhưng lại phá vỡ hết tất cả các cơ quan não bộ trong đầu gã.

- Diêu Hồng !

Diêu Khánh Lỗi nhìn thấy con trai bị bắn chết, người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, cơ thể như tê liệt, hô lớn.

Nhưng Liễu Cảnh Lam vẫn không hề thay đổi sắc mặt, tiến gần tới, tạo một luồng chân khí khác, một chưởng bổ ngang. Chân khí giống như một chiếc phong đao, cắt ngang cổ khiến cả đầu Diêu Khánh Lỗi rơi xuống.

Liểu Cảnh Lam đi tới trước, túm lấy tóc của Diêu Khánh Lỗi, nhấc đầu ông ta lên.

Máu tươi phun ra như suối, thậm chí còn bắn lên cả mặt của Liễu Cảnh Lam.

- Haha, đặc sắc! Quá đặc sắc! Không hổ là Top 10 cao thủ cấp Hoàng Kim của Blood Diamond, võ giả đạt cảnh giới võ cổ Tiên Thiên của Hạ Quốc. Cho dù đã chứng kiến cô hạ thủ nhiều lần nhưng vẫn khiến người khác phải kinh ngạc.

Victor vỗ tay cười nói.

Còn Andariel và những người đi cùng khác thì mặt mày tím tái. Bọn họ ngầm cân nhắc sự chênh lệch giữa bọn chúng và Liễu Cảnh Lam.

Nhưng Liễu Cảnh Lam không có chút do dự nào, như thể cô là một tên đồ tể đang giết một con bò, con lợn, như thể chẳng có gì đáng khoe khoang.

Cô chỉ đưa tay bóp ngũ quan trên đầu Diêu Khánh Lỗi, sau đó quay sang nói với Victor :

- Được rồi! Người thay thế ở đâu?

Victor biết người phụ nữ này không có thiện cảm với mình, không nói thêm lời nào, quơ tay ra hiệu cho kẻ có thân hình giống Diêu Khánh Lỗi bước ra.

Sauk hi nhìn một lúc, Liễu Cảnh Lam đánh giá luôn người này :

- Vai rộng hơn hai phân, ngón tay giữa và ngón út ngắn hơn nửa phân. Được!

- Vậy làm phiền cô, những thứ cô cần tôi đều chuẩn bị hết rồi.

Victor hỏi thêm :

- Cần bao lâu.

Liễu Cảnh Lam đưa gã đàn ông đi về phía chiếc xe, nói :

- Nửa canh giờ. Các người chỉ cần lo việc xử lí thi thể là được. Xử lí cả thi thể của năm tên đặc công bị tôi giết.

Thấy Liễu Cảnh Lam đi mà không quay đầu lại, Andariel bất mãn nói :

- Chú, người phụ nữ này rõ ràng coi thường chúng ta. Rõ ràng là làm việc cho chúng ta mà còn ra vẻ.

- Haha, Andariel bé nhỏ à, người có năng lực thì tất có quyền ra vẻ. Cao thủ của cảnh giới Tiên Thiên. Dù chính quyền Hạ Quốc có muốn khống chế cũng không được mấy người. Ai nấy cũng đều muốn tung hoành ngang dọc.

- Chúng ta có thể nắm giữ điểm yếu của cô ta để bắt cô ta làm việc cho chúng ta đã là ân điển trời ban rồi. Còn cô ta có coi thường chúng ta hay không thì sau này tính sau.

Victor cười lãnh đạm nói.

Sau hai năm phút, Liễu Cảnh Lam mang theo người đi cũng đến trước mặt mọi người.

Đến cả Diêu Lam cũng vô cùng kinh ngạc vì người đi cùng kia đã biến thành Diêu Khánh Lỗi.

- Giống! Quá giống! Thực sự là quá giống! Haha, đây không thể nói là giống mà phải là như thật.

Victor vui vẻ nhìn kiệt tác thay đổi dung nhan điêu luyện, kinh ngạc nói :

- Trong thiên hạ vẫn còn nghệ thuật thay đổi nhan sắc thần kì vậy. Hạ Quốc quả nhiên là nơi Tàng Long Ngọa Hổ.

Sắc mặt Liễu Cảnh Lam vẫn không hề thay đổi :

- Việc thay đổi dung nhan đã xong, vấn đề bây giờ chính là giọng nói. Vấn đề này các người tự điều chỉnh máy biến giọng. Hai ngày sau tôi phải khảo cổ hiện trường nếu không về Hạ Quốc sẽ có người nghi ngờ. Tôi đi trước.

- Tôi điều máy bay cho cô.

Victor ân cần nói.

- Không cần. Tôi thích tự lái máy bay.

Liễu Cảnh Lam nói xong, dưới chân xuất hiện hai đám mây, vận khinh công vài lần rồi rời khỏi Thượng Hải.

Đám người còn lại vô cùng buồn bực, Andariel cảm thấy lạ liền hỏi :

- Chú, cô ta nói cô ta muốn lái máy bay là có ý gì?

Victor nói :

- Hôm qua cô ta đến, ta nhìn thấy cô ta mặc bộ đồng phục cơ trưởng của máy bay United Airlines, cháu xem vậy là ý gì?

Vẻ mặt mọi người vô cùng kì lạ, không ngờ thuật thay đổi dung nhan lại dễ như vậy, muốn thành người nào cũng được.

Nhưng vẻ cường hãn của Liễu Cảnh Lam không chỉ có thay đổi dung nhan mà còn có thể bắt chước giống hệt giọng nói và thần thái.

- Đó là bộ dạng thật của cô ta sao?

Andariel tò mò hỏi.

Victor híp mắt cười :

- Ai biết được. Người phụ nữ này xuất thân từ một gia tộc thần bí nhất thế giới. Nếu không phải có duyên, ta cũng không biết trên thế gian còn có gia tộc như vậy.

Ánh mắt của Victor nhìn về phía “ Diêu Khánh Lỗi” :

- Những việc tiếp theo đã rõ cả chưa?

“Diêu Khánh Lỗi” gật đầu, tư thế đến cách thể hiện đều giống “ bản nguyên gốc” như thật. Chắc hẳn sớm đã được tập luyện.

Victor cười thỏa mãn, yêu cầu mọi người lên xe. Lúc đó, gã chợt nhìn thấy một bóng đen xuất hiện trên mặt nước biển.

Đến khi bóng đen đó đến gần, mọi người mới nhận ra đó chính là người sắt được chùm trên người toàn kim loại đen.

Khôi giáp bao trùm toàn thân, thậm chí từng đốt ngón tay hay các mấu cũng đều có bộ phận hoạt động kim loại đặc biệt, kín mít không có khe hở.

Trước ngực đột nhiên xuất hiện một chiếc đầu lâu dữ tợn, răng nanh nhọn hoắt, đầu có sừng, hình như được nhuộm đỏ bằng máu.

Bộ phận đầu của người sắt có một chiếc kính bảo hộ màu hồng, làm từ một loại kết tinh khoáng chất đặc thù, chỉ để hở mũi và miệng nhưng cũng đoán được ra đó là đàn ông.

Làm người khác kinh ngạc chính là trên bộ khôi giáp không có bất kì hệ thống phun nào, cũng không có thiết bị cánh nhưng người đàn ông này có thể lơ lửng giữa trời, bay vô cùng nhanh.

Những người bên cạnh Victor đều vô cùng sợ hãi, toàn bộ tinh thần đều đổ dồn vào “ người sắt” này. Thực sự là quá kì dị.

Đến cả Victor cũng sửng sốt một lát nhưng đã nhanh chóng lấy lại tinh thần, nở nụ cười nịnh nọt, khom người hành lễ.

- Sứ giả Địa ngục tôn kính, lần này ngài đến đây không biết Quân đoàn trưởng có chỉ thị gì?

Nge thấy “ Sứ giả Địa ngục”, những người bên cạnh Victor câm như hến, khẩn trương xoay ngươi, không ai dám ngẩng đầu.

Phía kính bảo hộ màu đỏ của Sứ giả lóe lên ánh huỳnh quang nhàn nhạt, giọng của Sứ giả như cỗ máy đang chạy…

- Quân đoàn trưởng vô cùng không hài lòng về hiệu suất làm việc của anh. Ông ấy sai ta thông báo cho anh biết, không được quên nhiệm vụ to lớn của chúng ta. Ông dành quá nhiều công sức để đối phó với Scarpe rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.