Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 68: Chương 68: Kẹo dẻo.




Khi Lâm Phi từng bước tiến đến, đẩy cánh cửa kia ra, hắn phát hiện ra Tô Ánh Tuyết đang ăn thứ gì đó. Tay trái cô ôm đồ ăn, tay phải chốc chốc lại cầm cho vào miệng.

Điều khiến Lâm Phi buồn cười chính là, Tô Ánh Tuyết còn lấy đồ ăn trên tay mình ném vào lọ thủy tinh cho rùa. Chỉ tiếc là do khoảng cách quá xa nên hắn không biết đó là đồ ăn gì mà người và rùa đen cùng chia sẻ?

Lâm Phi nở nụ cười xấu xa, cố ý đẩy cửa nhẹ nhàng, không để Tô Ánh Tuyết phát hiện ra mình đang tới gần.

Sau đó, hắn chậm rãi tiến gần đến phía sau Tô Ánh Tuyết.

Khi Lâm Phi nhìn rõ thứ Tô Ánh Tuyết đang ăn kia là gì, hắn suýt chút nữa tưởng mình bị hoa mắt nên sinh ra ảo giác.

Đó là bình đựng kẹo bằng thủy tinh trong suốt, to bằng quả bóng rổ.

Trong bình có đựng kẹo dẻo đủ các màu sắc!

Đây là loại kẹo dẻo to chừng ngón tay cái. Kẹo được xếp đầy bình khiến cho chiếc bình trông rất đáng yêu, giống như một tác phẩm nghệ thuật sặc sỡ.

Còn Tô Ánh Tuyết đang một tay bưng bình kẹo, chốc chốc lại cho tay vào lấy rồi bỏ vào miệng.

Gương mặt cô phình đầy kẹo dẹo, trông rất đáng yêu.

Cô ăn tóp tép không ngừng, chốc chốc lại véo một ít quẳng cho rùa ăn.

- Phốc...

Cuối cùng, Lâm Phi cũng không nhịn được, bắt đầu cười thành tiếng.

- Ha ha....ha ha...

Tô Ánh Tuyết bị dọa hoảng sợ, cái miệng nhỏ nhắn nhét đầy kẹo phát ra tiếng “a”, cô quay đầu lại, đôi mắt đẹp trợn trừng, thất kinh nhìn Lâm Phi.

Lâm Phi thấy bộ dạng phình mồm trợn má của Tô Ánh Tuyết, càng đắc ý cười lớn:

- Haha, Tổng giám đốc Tô...cô có cần phải nóng lòng thế không...tôi không giành với cô, cô cứ ăn từ từ thôi, khuôn mặt cô sắp thành cái bánh bao rồi!

Tô Ánh Tuyết lúc này mới ý thức được tình hình quẫn bách đến mức nào. Cô “u-aaa” một tiếng, lấy tay che mặt mình lại, vội vàng nuốt hết kẹo trong miệng.

Lâm Phi đã cười đến mức sắp không chịu nổi, một tay ôm bụng, từ từ ngồi xuống cạnh Tô Ánh Tuyết, thấy con rùa nhỏ đang cắn kẹo, nói:

- Cô cứ cho nó ăn thế này, chẳng trách nó lại nhỏ vậy, mãi cũng không lớn được.

- Rùa xạ hương vốn không thể lớn được.

Rốt cuộc thì Tô Ánh Tuyết cũng nuốt hết đống kẹo trong miệng, hai mắt trợn lên, giận dữ nhìn Lâm Phi:

- Ai cho phép anh chạy đến chỗ này!

Lâm Phi toét miệng nói:

- Haiz, không cần phải thẹn, không phải chỉ là Tổng giám đốc Tô của Khuynh Thành Quốc Tế, đại tiểu thư của Tô gia, Tô Ánh Tuyết, thích ăn kẹo dẻo, còn thích cho rùa ăn kẹo dẻo thôi sao. Chuyện này chẳng có gì mất mặt cả, tôi sẽ không ra ngoài nói linh tinh đâu...yên tâm đi...

Tô Ánh Tuyết sắp điên rồi, cô hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Phi đột nhiên quay về. Thường ngày nơi này đều là không gian riêng tư của cô, ngoài thím Giang ra thì không ai được vào.

Cho dù Lâm Phi có quay về cũng sẽ ở lầu một. Có trời mới biết thím Giang đã cố gắng hết sức để Lâm Phi lên đây, đúng lúc cô đang ăn kẹo!

Bởi vì trong lòng không được thoải mái nên cô bắt đầu có thói quen ăn kẹo, còn nói xấu Lâm Phi với rùa nhỏ.

- Chẳng trách hôm đó tôi hỏi Tổng giám đốc Tô thích ăn gì, Tổng giám đốc Tô đang định nói lại thôi, thì ra là thích ăn kẹo. Chuyện này thì có gì phải che che đậy đậy, tôi không cười cô đâu.

Lâm Phi vừa nói vừa cố gắng nhịn để không bật cười thành tiếng.

Lúc này Tô Ánh Tuyết biết là đã xong đời rồi, bị tên này phát hiện ra bí mật của mình, nói thế nào cũng không ổn, cô tiếp tục móc kẹo ra đút mồm, nhai tóp tép.

- Đúng, tôi thích ăn kẹo đấy, anh quản được sao?

Tô Ánh Tuyết thở phì phò nói.

Lâm Phi sợ cô tức giận nên cố gắng khống chế không đi cười nhạo cô.

Nhưng cứ nhìn chằm chằm cô như vậy, Lâm Phi cũng rất cảm khái.

Tiếp xúc nhiều, hắn phát hiện ra rằng cô gái này không lạnh lùng như vẻ bề ngoài, ngược lại lại có điểm giống với một bé gái. Bộ dạng ăn kẹo dẻo và đút cho rùa ăn của cô tối nay chẳng khác nào các bé ở nhà trẻ mẫu giáo.

Cũng khó trách Tô Ánh Tuyết lại ăn lén lén lút lút như vậy. Hình tượng này mà để người ngoài biết, ai còn nghe lời Tổng giám đốc lạnh như băng này nữa.

- Kẹo đường rất ngon sao, cho tôi thử một miếng với!

Lâm Phi đưa tay nói.

Thấy hắn không cười nhạo mình nữa, Tô Ánh Tuyết mới thò tay vào bình, lấy một cái kẹo màu trắng đưa cho Lâm Phi. Cô chỉ đưa cho hắn một cái, một mùi vị duy nhất, hắn nói thế nào cũng không chịu.

Lâm Phi mỉm cười, tiêu tiền thì ác như vậy mà có vài đồng kẹo cũng ki bo.

Cầm kẹo bỏ vào miệng, nhai vài cái, hắn chau mày:

- Cũng không có gì đặc biệt mà, là loại kẹo dẻo bình thường, sao Tổng giám đốc Tô lại thích ăn đến thế, thấy cô nhét đầy miệng...

- Tôi thích ăn đấy, anh không thích thì đừng ăn nữa.

Tô Ánh Tuyết có vẻ rất bất mãn với việc Lâm Phi coi thường những viên kẹo cô đang ăn.

Lâm Phi lẩm bẩm:

- Cả bình kẹo này cũng vài trăm cái, mỗi lần cô lại ăn nhiều như vậy không sợ phát phì sao?

Thực ra, điều Lâm Phi nghĩ trong lòng là, hẳn là kẹo mà cô gái này ăn đã chuyển hết đến phần ngực và mông rồi? Nếu không sao thân hình lại quyến rũ thế này?

- Lượng đường trong loại kẹo này ít, nguyên liệu đa phần là thục quỳ. Đường là nguồn năng lượng duy nhất mà não bộ cần, tôi ăn nhiều một chút có thể tăng thêm sức chú ý, có gì xấu.

Tô Ánh Tuyết cãi chày cãi cối.

Lâm Phi biết lời của Tô Ánh Tuyết là gượng ép, đoán chừng là cô chỉ coi đồ ăn này như một loại đồ ăn vặt mà thôi, cũng không nghiên cứu gì.

Nhưng không ngờ Tô Ánh Tuyết lại nuôi rùa đen, điều này khiến Lâm Phi cảm thấy rất thú vị.

- Tổng giám đốc Tô, sao cô lại nuôi rùa vậy? Điều này không tương xứng với khí chất của cô cho lắm? Con gái nên nuôi một vài sủng vật có huyết thống cao quý như chó chẳng hạn.

- Bởi vì rùa đen không dễ chết, đói mười ngày nửa tháng cũng không có chuyện gì.

Tô Ánh Tuyết nói một cách nghiêm túc.

Khuôn mặt Lâm Phi bỗng cứng đờ. Quả thực hắn không nghĩ tới lý do này, hắn cố gắng không cười, tỏ vẻ không hiểu hỏi:

- Tổng giám đốc Tô, cô đừng nói với tôi là con rùa này...thường ngày chỉ ăn kẹo dẻo sống qua ngày nhé!

- Anh có ý kiến?

Tô Ánh Tuyết hỏi.

- Ah...

Lâm Phi trán đầy mồ hôi. Thì ra cô gái này chỉ cho rùa của mình ăn kẹo dẻo thật, thật tội nghiệp!

Lâm Phi đưa tay ra trêu chọc con rùa, kết quả, con vật này rất lười, trừng mắt với hắn, tứ chi và đầu rụt lại, không thèm để ý đến hắn.

- Con rùa đen này tên là gì vậy?

Lâm Phi hỏi.

- Nó tên là...

Tô Ánh Tuyết vừa định nói, cái miệng nhỏ lại khép lại, sửa lời:

- Không có tên.

Lâm Phi hoài nghi:

- Không phải là....kẹo dẻo chứ?

Khuôn mặt Tô Ánh Tuyết bỗng ửng đỏ, mắt lấp lánh, chu cái miệng nhỏ, không lên tiếng.

Lâm Phi làm sao có thể không rõ ràng ý tứ trong đó, dở khóc dở cười:

- Cô gọi nó là “kẹo dẻo”? Cô thích kẹo dẻo đến mức nào vậy?

- Anh...rốt cuộc là anh tìm tôi có vấn đề gì! Tôi thích nuôi rùa đen đấy! Tôi thích ăn kẹo dẻo đấy! Liên quan gì đến anh?

Tô Ánh Tuyết thấy hắn lại cười mình, cảm thấy người đàn ông này coi cô là con ngốc, có chút tủi thân, hai mắt bắt đầu lóng lánh nước.

Nếu cô gái này có dung mạo bình thường, đúng là Lâm Phi sẽ coi cô là cô ngốc thật.

Nhưng nhìn khuôn mặt thiên sứ gần trong gang tấc, nghe giọng nói có chút yếu mềm, toàn thân Lâm Phi như bị tan chảy....

Đây còn không phải là Tô Ánh Tuyết cố ý hay sao? Nếu cô gái này chịu làm nũng với người đàn ông nào đó, e là anh ta sẽ thần hồn điên đảo.

Nghĩ đến cô gái có vẻ mặt cao ngạo, lạnh lùng trong công ty và trong nhà hàng, lại nhìn dáng vẻ yếu đuối, ngượng ngùng lúc này, thật không biết đâu mới là con người thật của cô.

- Chuyện này....tôi...Tổng giám đốc Tô...Tô tiểu thư....bà cô của tôi....cô đừng như vậy mà...tôi không có ý cười nhạo cô...chẳng qua là tôi tò mò mà thôi...được rồi được rồi, tôi không nói nữa, được không...

Lâm Phi cười nịnh:

- Tôi muốn lên đây nói lời cảm ơn với cô, cảm ơn cô đã quan tâm bác cả của tôi như vậy, còn đặc biệt dặn dò thím Giang hầm canh mang đến thăm bác ấy, thật sự là tôi không có ý gì khác.

Tô Ánh Tuyết nghe xong, hừ lạnh một tiếng:

- Không cần cảm ơn, muốn cảm ơn thì anh đi mà cảm ơn thím Giang ấy. Nhưng lần sau anh còn dám lợi dụng sự tín nhiệm của tôi đi hẹn hò với người khác, xem tôi xử lý anh thế nào!

- Tôi không đi hẹn hò...sao cô và thím Giang lại nghĩ là tôi đi hẹn hò. Là dì Vân mời tôi đến nhà ăn cơm, cho nên tôi mới về muộn.

Lâm Phi giải thích.

Tô Ánh Tuyết nghe vậy, chần chừ hỏi:

- Thật không?

- Tôi lừa cô làm gì.

Lâm Phi cảm thấy rất buồn cười.

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết lóe lên tia vui mừng, thì ra mình đã hiểu nhầm hắn, còn giận dỗi lâu như vậy. Bỗng nhiên cô cảm thấy Lâm Phi cũng không đến mức xấu xa lắm.

- Anh...anh ăn kẹo dẻo nữa không?

Tô Ánh Tuyết yên lặng một hồi, bỗng lấy ra một viên kẹo vị dâu tây đưa cho Lâm Phi, vẻ mặt ngượng ngùng.

Lâm Phi bật cười:

- Đây là ban thưởng khoan hồng sao?

Tô Ánh Tuyết gật đầu, quả thực là ban thưởng cho hắn.

Lâm Phi nhận lấy viên kẹo, cười nói:

- Tổng giám đốc Tô, cô yên tâm đi, lần sau nếu tôi có hẹn hò với Hứa Vi, nếu cần xin phép tôi sẽ nói với cô trước. Tôi không làm việc gì xấu nên cũng chẳng có gì để giấu cô cả, đúng không?

Nói rồi Lâm Phi bỏ kẹo vào miệng.

Nhưng nghe hắn nói xong, tâm trạng vui vẻ vừa rồi bỗng tụt dốc nghiêm trọng...

Hít một hơi thật sâu, đôi mắt dễ thương của Tô Ánh Tuyết tràn đầy hàn quang, nghiến chặt hàm răng, nhìn chằm chằm Lâm Phi:

- Cút!

- Ah?

Lâm Phi không hiểu cô nàng này đang giở trò gì?

- Tôi nói...lập tức cút đi cho tôi!

Tô Ánh Tuyết có vẻ đã nổi giận, giọng nói càng ngày càng lạnh lùng.

Lâm Phi không dám hỏi nhiều tại sao, cảm thấy cô gái này sẽ cho mình một trận bất cứ lúc nào, vội đứng dậy, mau chóng rời khỏi.

- Tôi đi đây, tôi đi vẫn không được sao...cô đừng tức giận...

Lâm Phi buồn phiền vô cùng, quay người rời khỏi phòng sách. Đến khi đóng cửa lại, hắn vẫn không hiểu tại sao Tô Ánh Tuyết lại xử sự như vậy.

Không phải là cô gái này bị tâm thần phân liệt chứ?

Không giống, nhưng trở mặt cũng nhanh gớm. Rốt cuộc mình đã làm sai điều gì? Chốc cười, chốc lại giận, thật là không hiểu nổi!

Lâm Phi lắc đầu, quả nhiên là lòng dạ của phụ nữ như kim dưới đáy biển. Hắn trở về phòng, chẳng muốn suy nghĩ vấn đề phức tạp này, tắm rửa rồi trèo lên giường ngủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.