Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 227: Chương 227: Có tiền mua tiên cũng được




Ngày hôm qua, ở đây là một quảng trường rộng lớn, nhưng ngày hôm nay lại trở thành một bãi chiến trường.

Thôn dân tập trung còn nhiều hơn buổi sáng mấy chục người, hò hét ầm ĩ. Đa phần là mắng chửi Tô Ánh Tuyết và Khuynh Thành. Thậm chí còn giấu không ít giỏ trứng gà thối, cà chua thối.

Lâm Phi cũng cảm thấy buồn bực. Đám người kia không thấy nóng sao? Giữa trời nắng chói chang như vầy mà xử án người khác?

Lâm Đại Nguyên vội vàng chào hỏi một số người trong thôn. Không ít người hỏi thăm sức khỏe của ông thế nào, bận rộn vô cùng.

Lâm Phi mua hai cây kem của một tiệm nhỏ trong thôn. Hắn một cây, em gái Lâm Dao một cây. Hai anh em đứng dưới gốc cây, chờ đoàn xe của Khuynh Thành đến.

Lâm Dao liếm que kem màu hồng, bộ dạng rất xinh đẹp đáng yêu. Nhưng cô gái lại hồn nhiên không biết, có không ít thanh niên trong thôn rất muốn làm quen với cô.

Nhưng ánh mắt của Lâm Phi đã đá văng mấy con dê xồm kia. Hắn chỉ có một em gái bảo bối duy nhất, làm sao để cho đám thanh niên không đàng hoàng trong thôn kia cướp được chứ?

Lâm Dao đang ăn kem, đột nhiên nghĩ đến điều gì, sâu kín hỏi:

- Anh, nếu mọi người mắng Tổng giám đốc Tô, anh xử lý như thế nào?

Lâm Phi sững sờ hỏi lại:

- Cái gì là “như thế nào”?

- Là….đứng một bên à?

Lâm Dao thay đổi cách hỏi.

Lâm Phi trầm ngâm một lát, sau đó cười khổ:

- Kỳ thật thì anh cũng không biết. Không thể để bác cả khó xử, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn Ánh Tuyết bị bao vây như vậy. Dù sao thì anh không xứng với cô ấy, làm tổn thương cô ấy. Cho dù không thành vợ chồng, cũng không thể dễ dàng buông như vậy.

- Quả nhiên là anh không tin Tổng giám đốc Tô lợi dụng anh.

Lâm Dao nói.

Lâm Phi nhún vai:

- Tuy anh quen cô ấy không lâu, nhưng anh rất hiểu cá tính của cô ấy. Thực chất cô ấy là một cô gái kiêu ngạo. Trong mắt cô ấy, người khác đều là kẻ ngu, còn cô ấy là thông minh nhất. Loại phụ nữ này, khi ngốc lại ngốc đến mức đáng yêu. Nhưng, nếu trái với nguyên tắc của mình, cô ấy sẽ không làm.

- Chỉ có điều, lúc ấy bản thân có vấn đề nên không kịp thời tỉnh táo. Hơn nữa còn có chuyện khác làm chậm trễ, anh cũng không cân nhắc đến vấn đề an toàn của cô ấy. Nhưng cũng thật đáng tiếc, anh và cô ấy vốn là người của hai thế giới. Cuộc đời này không cách nào cột chung một chỗ. Âu cũng là định mệnh.

Lâm Dao nhìn ánh mắt anh trai lộ vẻ đau buồn, không khỏi đau lòng:

- Anh, kỳ thật thì anh muốn được ở chung với chị Tô. Cha hẳn cũng không ngăn được hai người. Anh không cần vì người khác mà làm chậm trễ hạnh phúc của mình.

Lâm Phi nghiêm mặt nói:

- Dao Dao, trên hết chúng ta là người nhà. Bác cả là trưởng bối duy nhất của anh. Cho dù có người từng nói với anh rằng, trên thế giới này, ngoại trừ “bản thân” chúng ta thì tất cả đều là “người dưng”. Nhưng anh làm không được. Em và bác cả không phải người dưng của anh.

- Ngoài ra, việc anh không thể ở cùng với Ánh Tuyết là suy nghĩ chung của tụi anh. Chia tay có khi lại tốt. Em cũng đừng nói như vậy.

Lâm Dao lặng lẽ cúi đầu, ánh mắt tràn đầy do dự, tựa hồ muốn nói điều gì đó rồi lại thôi, cuối cùng cắn môi không nói.

Trong lúc hai anh em nói chuyện phiếm, quảng trường đầu thôn đột nhiên có người hô to:

- Đoàn xe đến rồi! Đoàn xe đến rồi.

Lâm Phi nhìn qua, quả nhiên đoàn xe mang logo Khuynh Thành đang chạy tới.

Chỉ có điều, hai chiếc xe đi đầu lại là xe bus.

- Anh, tại sao lại có hai chiếc xe bus? Không phải Tô tiểu thư chỉ mang theo đại diện pháp luật và nghiệp vụ của Khuynh Thành đến đàm phán thôi sao?

Lâm Dao khó hiểu nói.

Lâm Phi cũng có chút bó tay. Tuy hắn cảm thấy Tô Ánh Tuyết nhất định có phương pháp thuyết phục thôn dân, nhưng người trên xe bus là ai vậy?

Chẳng lẽ là du côn? Cũng không biết được. Cho dù là quan viên chính quyền hay trong thôn đều đã bị Tô Ánh Tuyết mua chuộc, ủy quyền cho Khuynh Thành tiến hành đàm phán trực tiếp với thôn dân, cũng không cần dùng đến bạo lực để giải quyết vấn đề. Đây chỉ là muốn tạo nên động tĩnh lớn mà thôi.

Các thôn dân cũng thò đầu ra nhìn ba chiếc xe bus dừng lại bên cạnh quảng trường.

Sau khi cửa xe mở ra, một đám thanh niên có trai có gái lao xuống, nét mặt đều hưng phấn và kích động.

- Ồ, đây là không phải là nha đầu Đặng Phương của Đặng lão lục sao? Tại sao lại trở về?

- Đúng vậy! Còn có con trai của Chu Cường Chu Tiểu Kiệt nữa? Không phải đang học trên thành phố sao?

- Ai kia? Phương Duyệt? Tại sao nha đầu này lại quay về? Không phải nói trung thu mới về sao?

…….

Lần lượt từng khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trước mặt thôn dân.

Đám thanh niên này đều là con cái hoặc anh em của thôn dân trong thôn.

Trăm gia đình trên quảng trường, thoáng cái liền biến thành đại hội nhận người thân. Trưởng bối của từng gia đình cầm tay con cái, cháu trai cháu gái của mình, hưng phấn vô cùng.

Thậm chí có một số thanh niên đi làm công bên ngoài, ngay cả ngày lễ tết cũng không trở về thăm nhà một lần, nhưng lần này cũng đã xuất hiện.

Tổng cộng có khoảng bốn năm chục thanh niên, khiến cho quảng trường càng thêm chật chột, khí thế ngất trời, tiếng người huyên náo.

Nhà nào cũng tươi cười, vui mừng. Nhưng khi bình tĩnh lại, ai cũng cảm thấy khó hiểu. Đây là tình huống gì thế?

Hỏi những thanh niên chuyện gì xảy ra, nhưng tất cả đều im lặng, nói lát nữa Tổng giám đốc Tô của Khuynh Thành đến sẽ giải thích, bọn họ không tiện nói.

Các thôn dân xoắn xuýt không thôi. Người thân trở về là tốt, nhưng Khuynh Thành đang chơi trò lừa mọi người à?

Lâm Phi đứng dưới gốc cây, cau mày, khóe miệng nhếch lên bất đắc dĩ, như có điều suy nghĩ.

Đúng lúc này, hai chiếc xe Mercesdes-Benz s600 chậm rãi chạy đến quảng trường.

Vốn thôn dân có ý định khi nhìn thấy xe của Khuynh Thành thì bắt đầu ném cà chua thối, trứng gà thối vào. Nhưng hiện tại đang bận nói chuyện với người thân, cũng không kịp phản ứng. Một đám lúng ta lúng túng đứng nhìn.

Cửa xe mở ra. Một cô gái dáng người cao gầy, trang nhã từ trên xe bước xuống. Mặc dù không trang điểm, chỉ buộc cao mái tóc cộng với trang phục công sở màu đen, nhưng dung mạo chim sa cá lặn, khí chất lãnh đạm như tùng bách của cô vẫn khiến cho thanh âm huyên náo của thôn dân từ từ lắng xuống.

Cô gái này hình như có tư thái ép người bẩm sinh, khiến cho người ta có cảm giác áp bách. Đây không phải là được bồi dưỡng lâu ngày mà có mà là có từ trong máu.

Ngay cả người rất hiểu Tô Ánh Tuyết như Lâm Phi không muốn thừa nhận cũng không được. Trước công chúng hay nơi làm việc, cô gái này thật sự rất lạnh lùng.

Mặc cho ai nhìn thấy cô đều không nghĩ tới cô chỉ là một cô gái thích ăn kẹo dẻo, xem phim thần tượng.

Đi theo sau lưng Tô Ánh Tuyết còn có trợ lý Trương Tĩnh và một cao tầng trong ban lãnh đạo của Khuynh Thành.

Ánh mắt Tô Ánh Tuyết quét một vòng. Khi thấy thôn dân Lâm Đại Nguyên đang ngồi trên xe lăn, cô có chút cau mày, còn thì làm như không thấy Lâm Phi và Lâm Dao đang ăn kem dưới gốc cây.

Các thôn dân vốn định tiến hành công kích cường lực đối với vị “thương nhân lòng dạ hiểm độc” này, nhưng khi bị ánh mắt lạnh lùng của cô quét qua, thậm chí còn có người si ngốc ngẩn người, cũng không biết là vì chưa từng thấy qua người đẹp hay là có chút tự ti mặc cảm mà không dám lên tiếng.

Đương nhiên, phần lớn mọi người đều duy trì sự tức giận và phẫn nộ. Sau khi bình tĩnh lại, liền trừng mắt nhìn Tô Ánh Tuyết.

Bọn họ muốn một đáp án, vì sao Khuynh Thành lại đưa người thân của họ trở về?

Tô Ánh Tuyết thấp giọng nói với Trương Tĩnh bên cạnh. Trương Tĩnh nghiêm túc gật đầu, từ bên trong chiếc xe Mecerdes Benz lấy ra một cái mirco, một văn kiện đưa cho bà chủ.

Tô Ánh Tuyết muốn đích thân giải đáp sự hoang mang cho các thôn dân.

Cô gái bước đến nơi cao nhất trong quảng trường. Chỗ đó vốn là nơi dùng để tổ chức tiệc hoặc để chiếu phim. Lúc này đã trở thành một đài diễn thuyết.

Tô Ánh Tuyết một mình đứng trên cao, nhìn xuống đám thôn dân ánh mắt ngày càng bất mãn nhìn mình, nhàn nhạt lên tiếng.

- Hôm nay, những người quay trở về thôn đều là con, là cháu các người. Và họ đã có đủ tư cách để trở thành công nhân chính thức của Khuynh Thành. Sau này sẽ công tác tại Lâm An.

Xoạt!

Các thôn dân liền xôn xao, giật mình nhìn lại con cháu của mình.

Còn những người này thì lặng lẽ gật đầu, chứng minh những gì Tô Ánh Tuyết nói là thật.

- Khuynh Thành chúng tôi tuyển công nhân, điều kiện cơ bản là phải tốt nghiệp đại học chính quy. Hơn nữa, còn phải là đại học công trình trọng điểm 211 trong nước. Hôm nay có sáu mươi ba thanh niên trở về, nhưng chỉ có năm người là phù hợp tiêu chuẩn.

Nhưng, để phục vụ cho công tác xây dựng nhà xưởng, khu phục vụ và dự án hỗ trợ du lịch đang rất cần một lượng lớn nhân công. Cho nên, chúng tôi sẽ có chính sách tuyển dụng ưu đãi đối với cư dân bản địa.

Trước khi trở về, mỗi người đã ký tên bảo mật trên hợp đồng lao động. Đãi ngộ ghi trên hợp đồng đều cao hơn so với làm công bên ngoài trước kia. Thậm chí còn gấp hai gấp ba.

Tô Ánh Tuyết vừa nói ra, thôn dân không thể bình tĩnh nghe tiếp, liên tục hỏi con cháu nhà mình cái này có thật hay không.

Đám thanh niên thấy Tô Ánh Tuyết đã nói ra thì không cần giữ bí mật nữa, liền gật đầu chứng thực.

- Tôi hiểu rồi. Cô cho tụi nó công việc, sau đó bảo chúng tôi đem nghĩa trang của tổ tiên nhường lại cho cô? Cô cho rằng có tiền thì mua tiên cũng được à? Tưởng bỏ ra chỗ tốt như vậy là có thể mua chuộc được chúng tôi?

Một số thôn dân cơ trí lập tức hiểu ra tất cả, bắt đầu giận dữ mắng mỏ Tô Ánh Tuyết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.