Vệ Sĩ Thần Cấp Của Nữ Tổng Giám Đốc

Chương 299: Chương 299: Cảm thấy rất thân thiết




Cố Thải Anh thở dài thương tiếc:

- Có đôi khi, mẹ rất bội phục Tô Tinh Nguyên. Kỳ thật, làm cha mẹ mà nói, rõ ràng Ánh Tuyết không phải là con ruột của ông ấy, nhưng ông ấy lại cho Ánh Tuyết hết thảy. Ngược lại còn huyên náo với con ruột của mình là Tô Tuấn Hào. Tình thương của ông ấy đối với Ánh Tuyết là tình thương của một người cha. Tuy đôi lúc lộ ra bất công, nhưng lại làm cho người ta cảm động, cũng như làm cho mẹ phải xấu hổ.

Đừng nói là Cố Thải Anh, ngay cả Lâm Phi cũng có cảm tình với người đàn ông Tô Tinh Nguyên này.

Nếu quả thật như thế, những chuyện đã xảy ra cũng không trách được Tô Tinh Nguyên. Chỉ là một người cha nuôi, một thương nhân không nơi nương tựa, ông ta làm được cho Tô Ánh Tuyết như vậy đã là hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

- Cha…

Bỗng nhiên, Tô Ánh Tuyết trong lòng Lâm Phi nức nở một tiếng, nước mắt rơi xuống. Cô đã tỉnh dậy từ trước rồi sao?

Cô vẫn lắng nghe Cố Thải Anh kể lại chuyện cũ. Bởi vì liên quan đến bí mật của Lục gia năm đó, đối với Lục gia mà nói, đây chính là một sự sỉ nhục. Cho nên, không hề có giấy tờ nào ghi lại.

Đây cũng chính là lý do Look không thể tìm được thân thế của Tô Ánh Tuyết.

Người biết rõ những chuyện này thì lại băn khoăn đến mặt mũi của Lục gia, cũng không nói cho Tô Ánh Tuyết biết.

Lâm Phi cả kinh, cúi đầu nhìn Tô Ánh Tuyết đã tỉnh, không khỏi buồn bực. Vì sao hắn lại không phát giác? Với thần thức của hắn bây giờ, theo lý sẽ phải nhận ra Tô Ánh Tuyết đã tỉnh.

Vì sao lúc này Tô Ánh Tuyết lại mang đến cho hắn một cảm giác…nhìn không thấu?

Nhưng gương mặt của cô gái vẫn lúc lạnh lúc nóng, cơ thể đổ mồ hôi, môi trắng bệch, giống như rất suy yếu.

- Ánh Tuyết, con nghe thấy hết rồi sao?

Cố Thải Anh lo lắng hỏi:

- Con cũng đừng quá khó chịu. Tô tiên sinh làm như vậy, cũng là ông ấy cam tâm tình nguyện. Năm đó, ông ấy rất yêu mẹ của con. Huống chi các người cũng ở chung hơn hai mươi năm, không phải con ruột cũng còn hơn hẳn con ruột.

Tô Ánh Tuyết vẫn gục đầu trong lòng Lâm Phi, khóc nức nở:

- Tại sao lại như vậy? Em đã làm ra rất nhiều chuyện khiến cha thương tâm. Em đã không nghe lời ông ấy mà còn đối nghịch với ông.

- Được rồi, lúc trước em không biết mà. Anh cũng không nghĩ, Lục gia lại là người thân của em.

Lâm Phi cau mày. Cái này thật sự là đã rối mà còn loạn.

Cố Thải Anh nhớ tới chuyện cũ, trong mắt có vài phần thương cảm.

- Phi, bây giờ con đã biết rõ rồi. Cho dù con hận Vương gia, cũng không thể kéo luôn Lục gia vào. Bọn họ là người thân của Ánh Tuyết. Nếu như con hành sự lỗ mãng, con bé làm sao mà ăn nói với mẹ nó dưới suối vàng.

Cố Thải Anh khuyên nhủ.

Lâm Phi tạm thời không muốn cân nhắc chuyện này. Hắn nâng gương mặt Tô Ánh Tuyết lên, cảm nhận nhiệt độ trên mặt.

- Tiểu Tuyết, có phải em cảm thấy không thoải mái? Tại sao lúc lạnh lúc nóng, cứ xuất mồ hôi như vậy?

Tô Ánh Tuyết nuốt lệ, thở hổn hển, nói:

- Em….em chỉ cảm thấy…giống như chạy đường dài bị mất nước, rất không thoải mái.

Tựa hồ sợ Lâm Phi lo lắng, cô gái mỉm cười khó khăn:

- Không sao đâu. Em không đau, chỉ là không còn khí lực.

Lâm Phi xác thực không tra ra khí quan cơ thể Tô Ánh Tuyết có vấn đề gì, chỉ là tế bào trong cơ thể cô không ngừng sinh sôi và chết đi. Thật sự là quái dị vô cùng.

Hắn liền hỏi Cố Thải Anh:

- Chiếc nhẫn này thật sự là cha đưa cho bà?

Cố Thải Anh tựa hồ có chút khác thường, câu nệ nói:

- Đúng thật là cha của con đã đưa cho mẹ. Mẹ không biết chiếc nhẫn này có cái gì kỳ quái. Phi Phi, con phải tin mẹ. Mẹ không hại con và Ánh Tuyết.

Lâm Phi cảm thấy hình như Cố Thải Anh đang giấu hắn điều gì, nhưng cũng có khả năng là sợ hắn quở trách, liền lập lờ nước đôi.

- Lâm Phi, anh đừng trách Hội trưởng Cố.

Tô Ánh Tuyết mệt mỏi khuyên nhủ:

- Bà ấy rất tốt với em.

Tô Ánh Tuyết tất nhiên là nhớ rõ, lúc trước trong phòng chỉ huy, Cố Thải Anh đã nhiều lần nói chuyện với cô. Nhưng năng lực của Cố Thải Anh cũng có hạn, không thể thay đổi được điều gì.

Nếu là trước đây, Lâm Phi nghe Tô Ánh Tuyết nói giúp cho Cố Thải Anh, đương nhiên sẽ không thích.

Nhưng vào lúc này, người phụ nữ của hắn đang bệnh, lại vừa biết được thân thế của mình, tâm lý bị dày vò, Lâm Phi cũng không đành lòng nhìn cô khổ sở thêm. Vì vậy nhẹ gật đầu không nói nữa.

Mười mấy phút sau, rốt cuộc quân hạm cũng cập bến.

Long lão tam, Phương Hải Triều và Phương Hải Thiên mang theo một số lượng lớn quân đội chờ mọi người ở bến cảng. Bọn họ tuyệt đối không nghĩ tới kế hoạch lần này lại sinh ra nhiều biến cố như vậy.

Khi thấy Lâm Phi ôm Tô Ánh Tuyết từ trên tàu nhảy xuống, vẻ mặt mọi người vô cùng cổ quái. Quả thật là ông trời đã để cho bọn họ khai nhãn giới, chết cũng có thể sống lại như vậy.

- Chủ nhân.

Eva đã sớm chờ bên cạnh bờ, lúc này lệ nóng quanh tròng, căn bản không thèm quan tâm việc Lâm Phi ôm Tô Ánh Tuyết, thật hưng phấn mà ôm lấy eo Lâm Phi.

- Eva biết là chủ nhân sẽ không bỏ lại em. Chủ nhân, chào mừng ngài trở về.

Eva ôm lấy Lâm Phi, căn bản không muốn buông tay, trên gương mặt là sự hạnh phúc. Điều này làm cho Odin và Allan phải bó tay.

Lâm Phi nhìn thấy cô bình an vô sự, liền nhẹ nhàng thở ra, cười nói:

- Không nghĩ tới hai năm không gặp, lần này gặp lại lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Được rồi, Eva, ở đây nhiều người nhìn, cô đường đường là người thừa kế gia tộc Wittgenstein, không nên làm như thế.

- Eva không cần quan tâm. Chỉ cần chủ nhân không chê, Eva vĩnh viễn vẫn muốn ôm như vầy.

Nói xong, cô gái giống như con rắn trườn ra phía sau lưng Lâm Phi, bộ ngực đầy đặn áp vào lưng hắn, khiến cho hắn cảm nhận được sự co giãn kinh người.

Lâm Phi vừa vặn ở trần, thật sự hận không thể kêu lên một tiếng thoải mái.

Tô Ánh Tuyết đang nằm trong lòng Lâm Phi cũng không biết nói gì nữa. Cô đã suy yếu không còn khí lực. Cô gái này không phải giậu đổ bìm leo chứ?

Cho dù muốn cạnh tranh thì cũng phải đợi sức khỏe của cô tốt lên rồi nói sau? Huống chi làm như vậy không phải hơi quá sao? Đây là cô gái xuất thân quý tộc à?

- Lâm Phi, em thấy không thoải mái. Em muốn đến bệnh viện.

Tô Ánh Tuyết cũng không yếu thế, lộ ra bộ dạng điềm đạm đáng yêu. Cho dù cơ thể suy yếu, nhưng cô hành động cũng không lùi bước.

Lâm Phi vốn đang bị nhiệt tình của Eva làm cho quên sạch, giống như bị đâm một kích, nghiêm túc quay đầu lại nói:

- Eva, cô buông tôi ra trước. Tôi còn phải đem Ánh Tuyết đến bệnh viện kiểm tra. Cô hãy an bài cho những người khác chữa trị.

Eva ai oán đáp ứng một tiếng. Cô cũng nhìn thấy sức khỏe của Tô Ánh Tuyết tựa hồ không được tốt lắm, nhưng điều này có quan hệ gì với cô? Cô gái này lại không phải chủ mẫu của cô. Chết sớm một chút cũng tốt. Như vậy chủ nhân sẽ chỉ thuộc về một mình cô.

Sau khi lưu luyến buông Lâm Phi ra, Eva xoay người lại, biến thành một người thừa kế ưu nhã, cao quý, đi về phía những người bị thương đang lên bờ, an bài người chữa trị cho họ.

Lâm Phi và Tô Ánh Tuyết ngồi trên một chiếc xe cứu thương, trực tiếp chạy đến bệnh viện lớn gần đó.

Về phần ở bến cảng, công việc giải quyết hậu quả và mưu đồ bí mật của mấy gia tộc lớn, hắn không rảnh mà quan tâm. Mau chóng tìm ra tình huống cụ thể của Tô Ánh Tuyết còn quan trọng hơn.

Tô Ánh Tuyết nằm trong xe cứu thương, tâm trạng nặng nề hỏi Lâm Phi:

- Eva kia có phải đi theo anh từ năm mười lăm tuổi?

Lâm Phi sững sờ:

-Làm sao em biết?

- Cô ấy khiêu khích em, nói em chỉ là vị hôn thê trước kia của anh, không xứng tham gia tang lễ của anh.

Tô Ánh Tuyết chu môi nói.

Lâm Phi mỉm cười;

- Em đừng suy nghĩ nhiều. Bởi vì bóng đen tâm lý lúc còn bé, anh quá hung dữ với cô ấy. Cô ấy dần dần sinh ra ỷ lại vào anh. Anh và cô ấy chỉ là quan hệ chủ tớ, không còn quan hệ nào khác.

- Cô ấy không phải ....cái gì đó với anh sao?

Tô Ánh Tuyết nghiêng đầu, hàm hồ nói.

Lâm Phi bất đắc dĩ cười nói:

- Đây không phải là…. Khi đó anh mười bảy tuổi, khả năng tự kiềm chế mình còn tương đối kém. Hơn nữa, ở nước ngoài điểm này rất cởi mở, không có gì to tát cả.

- Anh không cần an ủi em. Em chỉ là vị hôn thê trước kia của anh, không cần anh giải thích nhiều như vậy.

Tô Ánh Tuyết đột nhiên xoay chuyển lời nói, trở nên ai oán.

- Anh cần gì phải giải thích? Nếu anh thật sự có quan hệ gì khác với Eva, anh lại bỏ cô ấy một mình ở nước ngoài sao?

Lâm Phi có chút nóng nảy.

- Anh xem anh đấy. Em chỉ nhắc tới chuyện của cô ấy, anh đã kích động như vậy.

Tô Ánh Tuyết ủy khuất nói.

Lâm Phi dở khóc dở cười, nói:

- Tô Ánh Tuyết ơi Tô Ánh Tuyết, em ngay cả hô hấp còn phải cố hết sức, đừng có nghĩ mấy thứ này nữa được không? Bây giờ là lúc nào mà còn ghen? Anh thật phục em đấy.

Tô Ánh Tuyết cẩn thận nhìn người đàn ông trước mắt, tựa hồ cảm nhận đồng chí Lâm Phi không có lừa cô, khẽ hừ một tiếng mới chịu thu hồi câu chuyện, chỉ là bên trong đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng, không biết đang nghĩ cái gì.

Xe cứu thương một hồi còi dài chạy trên đường. Hai mươi phút sau đã đến bệnh viện nhân dân Lâm An.

Vừa mới xuống bên ngoài lầu khám bệnh, bác sĩ Chủ nhiệm đã chờ sẵn, khiến cho Lâm Phi không khỏi cảm thấy "rất thân thiết".

- Lâm Phi?

Phương Nhã Nhu nhìn chàng thanh niên cởi trần mặc quần sooc từ trong xe bước ra, thiếu chút nữa nhận không ra.

Mấy ngày nay, trong nội tâm cô có chút ai oán. Tuy rằng bọn họ không có "thâm giao" gì, nhưng cũng được xem là bạn bè. Lâm Đại Nguyên vừa ra viện, người này liền không liên lạc với cô nữa. Chẳng lẽ cô không có lực hấp dẫn sao?

Hôm nay đột nhiên người cha bình thường không thấy tin tức đã gọi điện thoại đến, bảo cô khẩn cấp an bài thiết bị chữa bệnh vì có rất nhiều người sẽ đến bệnh viện trị liệu.

Cô cũng không nghĩ nhiều, xung trận lên ngựa dẫn người đến phòng cấp cứu chờ người bệnh đến. Thật không nghĩ tới, một bệnh nhân nào cũng không thấy, chỉ thấy Lâm Phi.

- Nhã Nhu, thiếu chút nữa là tôi quên cô làm việc ở đây. Cô mau sắp xếp đưa Ánh Tuyết vào làm kiểm tra toàn diện.

Lâm Phi cũng không rảnh rỗi nói chuyện phiếm với cô.

Tô Ánh Tuyết nằm xuống chiếc xe đẩy. Cô gái kia nghe được Lâm Phi gọi là Nhã Nhu, lông mày liền cau lại. Tuy không phải lần đầu nghe thấy, nhưng cảm thấy có chút thay đổi, có chút quá thân thiết.

Bất tri bất giác, tình cảm đối với Lâm Phi ngày càng sâu sắc hơn.

- Tô tiểu thư làm sao vậy? Đây là sốt cao sao?

Phương Nhã Nhu không hiểu nói.

- Tế bào trong cơ thể cô đang không ngừng sinh trưởng và tử vong. Tôi không rõ nguyên nhân cho lắm. Hy vọng là thiết bị y khoa sẽ trợ giúp chút ít.

Lâm Phi nói.

- Làm sao anh biết tế bào trong cơ thể cô ấy có sự biến hóa?

Phương Nhã Nhu cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

- Bác sĩ Phương, cô đừng hiếu kỳ nữa. Cứu người quan trọng hơn. Chậm trễ sẽ xảy ra chuyện.

Lâm Phi không nói hai lời, tự mình động thủ đẩy băng ca chạy vào trong phòng khám.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.