Về Sau Bớt Ăn Cá

Chương 1: Chương 1: Một con cá




“Anh có thể làm trái với đạo lý nhân sinh, đưa em vào quỹ đạo của mình.”

_

Thời điểm Trịnh Ý Miên bước từ tàu điện ngầm ra, vừa lúc thấy được tin tức lớp trưởng vừa gửi trong lớp.

Trong tin tức, lớp trưởng vẫn luôn nhắc nhở: “Tớ nhắc lại một lần nữa nhé, chúng ta sẽ gặp nhau ở khách sạn nghỉ dưỡng Hạc Tuyền, các cậu đi tàu điện ngầm mười lăm phút là đến, các cậu đừng có đi nhầm đấy.”

Đây là lần tụ họp mừng mọi người tốt nghiệp cao trung, đồng thời chúc mừng nhau về cuộc sống mới ở đại học.

Nghe xong giọng nói, Trịnh Ý Miên click mở app bản đồ, nhìn nhìn đường chỉ dẫn, xác định bản thân không đi sai đường, lúc này mới bước nhhanh hơn trong bầu không khí nặng nề của đêm hè.

Thành thị tháng bảy vẫn nóng như cái bếp lò, ngay cả buổi tối vẫn cảm nhận được sự nóng bức.

Máy điều hòa vẫn siêng năng hoạt động phun khí lạnh ra ngoài, cửa hàng trên phố đèn đuốc sáng trưng, cửa chính đóng chặt không cho khí nóng bên ngoài tràn vô cửa hàng.

Đi nhanh tới địa điểm cần đến, ở bên ngoài một con hẻm nhỏ, mơ hồ truyền đến từng tiếng khóc đứt quãng.

“Xin các người, đừng như vậy...”

Trịnh Ý Miên cảm thấy âm thanh này hơi quen thuộc, không khỏi dừng chân, bước về phía đầu ngõ, nương theo ánh đèn đường mờ nhạt nhìn vào trong.

Nam sinh đang kêu khóc tên là Lý Thiên, là bạn học cao trung cùng cô, đầu óc không nhanh nhạy lắm, lại luôn ở một mình, có đôi khi nói chuyện cũng nói không rõ. Tuy rằng người thoạt nhìn có chút ngốc, nhưng tuyệt đối không xấu. Có lần cô từ văn phòng giáo viên đi ra, đang cầm hồ sơ lại bị người khác đụng ngã, Lý Thiên đã giúp cô nhặt lên.

Nhưng bởi vì nhìn rất yếu ớt, dễ ức hiếp, trong trường học luôn có một số người luôn lấy việc bắt nạt cậu làm niềm vui.

Lần này tập hợp các lớp đều làm cùng nhau, tất nhiên sẽ đụng tới rất nhiều người trong lớp khác.

Lý Thiên đứng trước mặt hai người, tên cầm đầu là người đang cầm trên tay chiếc áo khoác tây trang, huơ loạn xạ: “Tuyệt thật nha, hôm nay còn mặc cả âu phục nữa, chính thức như thế là đang định làm gì hả?”

Một người khác lại hướng cậu đá một phát: “Thế nào? Mày cho rằng ăn mặc xa hoa là có thể che dấu sự ngu ngốc của mày à?”

Lý Thiên rụt bả vai, ánh mắt lộ ra sự sợ hãi, nhưng vẫn mềm yếu mà cầu xin: “Trả quần áo lại cho tớ được không?”

“Trả mẹ mày!” Có người trực tiếp đem Lý Thiên đá đến ngồi bệt xuống mặt đất, “Mày có thể đi ra ngoài đã là không tệ rồi, còn trông cậy tao tốt với mày thế hả? Mày xứng sao? Quần áo tịch thu!”

Lý Thiên lắc đầu, muốn đứng lên cướp lại quần áo: “Không được, các cậu không thể làm vậy...”

“Làm gì hả?!” Thanh âm kia nghe liền cảm thấy hung ác, “Hôm nay gan mày to thật nhỉ, còn dám chạm vào tao, mẹ nó coi tao làm mày...”

Người nọ lời còn chưa dứt, vươn tay chuẩn bị cho Lý Thiên một quyền.

Tay vừa vươn tới, bỗng nhiên lại bị một người ở giữa hung hăng chặn lại, đẩy mạnh về một bên.

Một giọng nói lười nhác mang theo một chút tàn ác vang lên, không nhẹ không nặng, lại mang theo một lực uy hiếp kinh người.

“Làm nó như thế nào?”

Trịnh Ý Miên che miệng lại, trong lòng buông lỏng.

Có người tới.

Tên côn đồ đang đứng xem kịch bỗng nhiên la lên: “Lương Ngụ?!”

Ánh đèn đường mờ ảo, đem hình dáng của anh khắc họa mơ hồ.

Một bên sườn mặt cực kì đẹp, sống mũi cao thẳng, môi mỏng nhắm chặt, ngũ quan thâm thúy dễ nhìn. Mái tóc ngắn xõa tung, cùng người khác giống nhau, nhưng lại mang theo một chút lười biếng.

Anh nghiêng đầu, tuy rằng người đang cười, nhưng trong giọng nói lại bọc một tầng nguy hiểm: “Tao hỏi cái miệng mày đâu mất rồi, hửm?”

Hai tên côn đồ đứng bên kia, một người đã bắt đầu run lên: “Giang ca, Lương Ngụ tới, chúng ta hay là chạy đi.”

Tên bị gọi là Giang ca lúc đầu còn cúi thấp người, lại không biết nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên thẳng lưng: “Chạy cái rắm! Chúng ta hai người, còn sợ tên đó một người à?”

Giọng nói xuống dốc, trên tường chiếu rọi bóng người làm thành một mớ hỗn độn đen sì.

Lấy một chọi hai, Trịnh Ý Miên đưa tay vuốt mồ hôi.

Lương Ngụ tay chân thon dài, biết lợi dụng ưu thế, hoàn toàn sẽ không bị áp xuống.

Một quyền đánh tới, anh thân thể linh hoạt, nhanh chóng tránh thoát. Ngay sau đó, anh bắt lấy một tên, dùng một chút lực, đem cánh tay tên đó cùng khuỷu tay khống chế bẻ ra sau, tên đó đau đớn kêu lên, hoàn toàn bị anh chế trụ.

Anh chen chân vào đá vào chân tên đó, thật nhanh liền đem người đá ngã xuống.

Tên thứ hai chuẩn bị tập kích anh từ phía sau, anh đột nhiên xoay người, bắt lấy cổ tay nhấc khuỷu tay lên, nắm chặt yết hầu, đánh tên thứ hai không thể đánh trả ném sang một bên.

Tên đầu lung lay đứng lên, tính đánh vào bụng anh một quyền, Lương Ngụ nhanh mắt bắt được tay hắn, tay dùng hết sức lực bóp chặt.

Cùng lúc đó, Lương Ngụ từ cổ họng phát ra một tiếng cười nhạo: “Năng lực chỉ có nhiêu đây... Từ đâu mọc ra gan chó cậy mạnh hiếp yếu thế?”

Anh nhẹ nhàng đem người đẩy ngã, đứng ở dưới đèn đường thở mạnh một hơi.

Không biết có phải hay không, Trịnh Ý Miên có ảo giác, tầm mắt của anh dường như dừng ở trên người cô, tuy chỉ là một cái chớp mắt.

Rất nhanh, hai người bắt đầu tiền hậu giáp kích.

Không biết qua bao lâu, có người hô to một tiếng: “Cảnh sát tới!”

Lương Ngụ tay to khỏe, nhìn tên thủ hạ dùng vận tốc ánh sáng mà đánh tới, lại bị một tên đằng trước kéo người chạy đi.

“Chúng ta đánh không lại, chạy mau đi!”

Bọn họ phát hiện mình đánh không lại, nhân cơ hội mượn cảnh sát để chạy trốn.

Lương Ngụ vươn ngón tay thon dài cởi bỏ hai cúc áo trên áo sơ mi, lồng ngực mạnh mẽ phập phồng, mồ hôi đem viền áo sơ mi tẩm ướt.

Anh nâng lên mí mắt, nhìn về phía hai tên vừa chạy mất, cười nhẹ một tiếng: “Lũ nhát cáy.”

Trịnh Ý Miên hơi giật mình, nhưng rất nhanh hồi phục tinh thần lại, đi tới phía trước hai bước, không biết ứng phó như nào nên không đi qua.

Lương Ngụ duỗi tay, đỡ Lý Thiên đứng dậy, cậu ta dĩ nhiên còn sợ hãi không đi ra, run rẩy dựa vào một bên.

Lương Ngụ đi tới, nhặt âu phục bị ném xuống đất lên, vỗ vỗ đất bụi cùng dấu chân, vứt lên trên người Lý Thiên.

Lý Thiên thanh âm run rấy: “Cảm, cảm ơn cậu...”

“Không cần,“ Có thể là cảm thấy nóng, Lương Ngụ cầm áo sơ mi vỗ vỗ, thanh âm lãnh đạm, “Nhớ là đi khám qua người một chút.”

Lý Thiên đáp ứng, ôm quần áo đi ra hẻm nhỏ.

Lương Ngụ nghĩ đến thứ gì đó, kêu cậu ta lại, ngửa đầu, yết hầu ở dưới ánh trăng đặc biệt rõ ràng.

“Về sau nếu gặp lại bọn họ, liền nói với họ là cậu có quen tôi, bọn họ sẽ không làm gì cậu đâu.”

“Được.”

Thấy chuyện cũng đã kết thúc, cũng không có gì xảy ra, Trịnh Ý Miên thu hồi cảm xúc, mở di động ra nhìn.

....

Lớp trưởng của cô đã gửi mười tám tin nhắn.

Thiếu mất một người là cậu rồi! Cậu đang ở đâu hả!

Cô đang muốn thu hồi tin nhắn, lại nghe được tiếng hét lảnh lót của lớp trưởng: “Trịnh Ý Miên! Nơi này!”

Cô quay đầu lại, thấy lớp trưởng sải bước chạy tới: “Tớ sợ cậu không biết chỗ ngồi, cố ý ra tìm cậu thì cậu tới rồi. Cậu đã phát ngốc ở đâu thế hả?”

Hỏi xong một hơi, vừa nhấc đầu liền thấy Lương Ngụ từ trong hẻm nhỏ: “A, Lương Ngụ? Lớp các cậu hôm nay cũng tập hợp mừng tốt nghiệp sao?”

Hai người này thế nhưng lại quen biết nhau.

Lương Ngụ gật gật đầu, không phải không có tiếc nuối mà xoa xoa cổ: “Đúng vậy, nhưng giờ này phỏng chừng đã kết thúc mất rồi.”

Lớp trưởng cười: “Vậy cậu cùng tham gia với lớp chúng tớ đi.”

Ánh mắt anh thoáng cái lóe lên, lại thật nhanh thu hồi, đuôi mắt cong lên một cái, vân đạm phong khinh cười nói: “Được nha.”

_

Tại bữa tụ họp, lớp trưởng đề nghị chơi “tôi chưa từng làm qua“.

“Sửa lại một chút quy tắc chơi, như vậy – nói một cách khác, tớ hiện tại nói, tớ chưa từng làm qua gì đó, như vậy, người nào đã làm qua thì người đó bị phạt uống rượu nhé!”

Các nữ sinh một bên ngồi hát, nam sinh ngồi một bên chơi trò chơi.

Trịnh Ý Miên ngồi một mình trên ghế sô pha, hát cũng không thích mà trò chơi cũng không chơi, lớp trưởng thấy thế bèn gọi cô qua: “Cậu như thế thật nhàm chán, không bằng tới rót rượu cho chúng tớ đi?”

Trịnh Ý Miên cười: “Được thôi.”

Cô đang lo không có chuyện gì làm đây.

Bình rượu được chuyển lên, người đầu tiên hào khí nói: “Tớ chưa từng nói qua yêu đương lần nào cả!”

Nói qua yêu đương, là phải uống rượu.

.....

Mọi người ngồi im, trầm mặc cỡ một phút đồng hồ.

Có người giơ bình rượu lên, làm bộ hướng đến đập trên người cậu ta.

“Cậu mẹ nó không phải là làm khó chúng tớ sao? Được, thế tớ hỏi cậu, ở đây ngoài cậu ra có ai không uống hả?”

“Cậu chờ đó! Tôi sẽ chỉnh chết cậu!”

“Âm hiểm! Tiểu nhân âm hiểm!”

“First drink!”

.....

Trịnh Ý Miên bị bọn họ nháo đến cười không thể thở, lớp trưởng phất tay: “Được rồi được rồi!”

Một ly một ly cứ thế rồi rót, tới ly cuối cùng, rồi tới Lương Ngụ.

Trịnh Ý Miên vốn dĩ tồn tại một chút tâm tư khác thường, thời điểm bình rượu tới gần miệng ly Lương Ngụ, lại bị một bàn tay ngăn cản.

Cô hơi ngạc nhiên, quay đầu lại nhìn Lương Ngụ.

Ngón trỏ Lương Ngụ nâng cổ bình rượu, lắc đầu, nhìn thẳng vào cô.

Âm thanh của anh khàn khàn, chứa thêm chút ý cười: “Tớ không uống.”

.... Không uống?

Lớp trưởng choáng váng: “Mẹ nó, Lương Ngụ không uống?!”

Mọi người cũng có chút không biết làm sao.

“Thật hay giả thế? Có phải gạt người hay không vậy?”

“Con mẹ nó biến chuyển! Lão đại thế nhưng chưa từng nói chuyện yêu đương!

“Ngụ ca, chưa từng nói chuyện yêu đương mới không uống nha...”

“Ừ,“ Lương Ngụ gõ gõ bàn, lặp lại một lần, “Nói qua yêu đương mới uống, cho nên tớ không uống.”

“Tiếp tiếp tiếp...” Lớp trưởng duỗi tay, “Tớ vừa mới suy nghĩ, hình như cậu ta chưa bao giờ nói chuyện yêu đương cả, tiếp tục đi, tiếp theo tới lượt...”

Tới người tiếp theo, tay nâng khẽ mắt kính, trong mắt chợt lóe: “Tớ chưa từng yêu thầm một người... vượt quá ba năm.”

Cả phòng lập tức sôi trào.

“Ra đề thật ngu xuẩn mà! Ai sẽ uống nó chứ?”

“Thế là sao hả, cậu cho rằng hiện tại lưu hành trò yêu thầm sao? Yêu thầm còn có thể yêu thầm ba năm? Ai sẽ làm được cơ chứ?”

“Tới tới tới! Đề tiếp theo đi!”

Chén rượu trước mặt của cả đám người rỗng tuếch, Trịnh Ý Miên đứng ở một bên.

Lúc mọi người đang nhìn những cái ly không trên bàn cười đến ngửa tới ngửa lui, có một đôi tay vươn tới, cầm ly rượu pha lê của chính mình.

Lương Ngụ cầm cái ly đẩy lên phía trước, lại cầm đế ly gõ gõ lên bàn gỗ mấy cái.

Đại khái chỉ một cái nháy mắt, những người ngồi ở đây như gặp quỷ, như là vây xem đại vũ trụ nổ mạnh tanh bành.

“Tớ có.”

Một mảnh ồ lên, anh trấn định mở miệng, nhìn Trịnh Ý Miên với ánh mắt ý vị không rõ: “Được rồi đi.”

Tác giả có lời muốn nói: Oa, truyện này chương 1 bắt đầu chơi như thế thật tàn nhẫn nha xD

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.