Vẽ Nên Hạnh Phúc

Chương 18: Chương 18




Trong nháy mắt, Lâm Đồng Chi đã vào đại học được gần một tháng, những thứ xa lạ bên cạnh dần dần trở nên quen thuộc, thành phố mới, trường học mới, bạn học mới, giáo viên mới, hoàn cảnh mới......

Lần đầu tiên cô trải qua cái việc huấn luyện quân sự này, ngày đầu tiên huấn luyện viên cũng không bắt các cô làm gì nhiều, chỉ bảo các cô đi nghiêm mấy chục lần mà thôi. Quân phục bị mồ hôi làm cho ẩm ướt, sau đó được ánh nắng chói chang hong khô, rồi lại bị mồ hôi làm ướt. Sau lưng dính dính giống như có một lớp kem ngấy dính vào, cổ họng giống như đang không ngừng bốc khói. Ngày hôm đó, khi trở về phòng ngủ thay quần áo, Lâm Đồng Chi vừa cởi áo liền nhìn thấy hai màu da hoàn toàn khác biệt trên cánh tay. Cô hít vào một ngụm khí lạnh, nhanh chóng lấy kem dướng da ra, bôi lên mu bàn tay. Từ đó về sau, không có nữ sinh nào dám xắn ống tay áo để huấn luyện giống như nam sinh nữa

Huấn luyện nhiều ngày như vậy, phóng tầm mắt nhìn, toàn bộ phòng ngủ đều là chị em hoạn nạn với nhau, vì vậy, mọi người làm quen với nhau rất nhanh, ngày qua ngày phơi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt, cuộc sống mệt mỏi và đơn điệu tạo nên các chủ đề thật sự rất nhàm chán. Cũng rất buồn tẻ, tối hôm đó, rốt cuộc Vương Nguyệt chịu đựng không nổi, cúi đầu nói về bạn trai nhỏ của cậu ấy, từng chuyện từng chuyện, tất cả đều là chuyện xưa ấm áp của hai nhỏ vô tư, cho dù chỉ là một đoạn làm quen của các thiếu niên với thiếu nữ, nhưng cậu ấy có cảm giác kinh nghiệm của bản thân là có một không hai, vì vậy lúc cậu ấy nhớ lại, có một chút ngọt ngào, một chút nhớ nhung, còn lẫn vào một chút suy tư ở xa nhẹ buồn, nhưng cũng hết sức cảm động. Lâm Đồng Chi yên lặng nghe, đáy lòng nổi lên tầng tầng hâm mộ và ghen tỵ, có thể ở trước công chúng đường đường chính chính bày tỏ nối nhớ nhung của mình với ai đó, đúng là rất hạnh phúc! Bị tình cảm này làm cho xúc động, cô lại càng nhớ quê nhà, nhớ người thân.

Mặc dù cô đã có kinh nghiệm nhiều năm xa nhà ở trong ký túc xá của trường, nhưng bây giờ cô vẫn cảm thấy rất khó thích ứng. Hiện tại mỗi buổi tối cô hầu như đều nằm mơ, trong giấc mơ cô mơ thấy nhiều lần ở địa điểm thi của kỳ thi lên đại học, giáo viên giám thị nhắc nhở nộp bài thi rồi, mà trên bài thi của mình vẫn còn để trống, thỉnh thoảng còn mơ thấy ba mẹ cãi nhau, mẹ chỉ vào cái mũi của ba phẫn nộ lên án, “Anh đã nói đời này sẽ đối xử tốt với em, bây giờ thì sao?” Còn ba thì không chút để ý nói: “Anh đem mình chia làm hai nửa, một nửa cho em, một nửa cho cô ấy có được không?” Rồi lấy dao ra, “soạt” một tiếng đem mình cắt thành hai mảnh.

Cô thường xuyên bị sợ tỉnh, sau khi tỉnh lại, nghe thấy trái tim của mình ở trong lồng ngực đập “Bịch bịch” như muốn nhảy ra ngoài vậy, Cô thậm chí không dám lại ngủ tiếp, cô từ từ nhớ lại trước khi đi, hai bố con ở riêng với nhau, và trước đó cô đã nghĩ rất nhiều, nhưng cuối cùng nói ra khỏi miệng cũng chỉ là muốn ba chăm sóc tốt cho mẹ và em trai, ba muốn nói lại thôi, cô giống như tình cờ nhớ tới điều gì đó, nói một câu: “Ba, mẹ bây giờ đang ở thời kỳ mãn kinh, nóng tính, ba đối với mẹ phải kiên nhẫn một chút.” Ba im lặng một lúc, mặc dù chậm nhưng vẫn gật đầu rất kiên định, làm cho trái tim cô an lòng. Cô tự nhủ: “Sẽ không, sẽ không có việc gì.” Nhưng cô không ngủ được, mở to mắt nhìn lên trần nhà, trong bóng tối từ từ chia rõ ràng hình dáng của mỗi một dạng đồ vật ở trong phòng

Dĩ nhiên, không phải tất cả đều là ác mộng, một giấc mơ khác thường thấy cảnh mình và Lý Ngọc Hỉ vẫn ngồi chung với nhau ở phía sau của Cố Duy Bình, thỉnh thoảng Cố Duy Bình và Lưu Tinh bí mật quay lại nói một ít chuyện cười với các cô, làm hai người các cô gục xuống bàn cười không dậy nổi. Trong mộng không biết đâu là thật đâu là giả, nhất thời ham vui.

Khác với hai giấc mơ lúc trước, cô tham luyến cảnh trong mơ này, rất lâu cũng không muốn tỉnh lại. Biết rất rõ giấc mơ là giả, biết rằng sau khi tỉnh dậy những u sầu này sẽ lại đến, nhưng cô vẫn hi vọng mình có thể tiến vào cảnh trong mơ, như đã hoàn toàn không liên quan đến thực tế, trong mơ có thể thấy cậu ấy nhiều hơn, cũng là rất tốt.

Trường đại học mà Lâm Đồng Chi đang học nghiệp vụ kế toán chuyên nghiệp tại các tỉnh lân cận của đại học tài chính. Cô còn chưa đi báo cáo, tấm ảnh chân dung lớn trong hồ sơ cũng đã đưa tới rất nhiều đàn anh, bạn cùng quê, bạn học tập trung đến. Tương tự cách đối xử với các cô gái xinh đẹp, các trường đại học và trường trung học là hai loại thái độ hoàn toàn khác nhau. Trường trung học trước kia của Lâm Đồng Chi tuy là trường trọng điểm nhưng cũng không tốt được như trường đại học, khiến cho lúc Lâm Đồng Chi bước vào trường đại học thì giống như lọ lem bước vào vũ hội của hoàng gia vậy. Lại giống như đồ cổ Phan Gia Viên trên sạp hàng nào đó không rõ lai lịch mờ mịt bị chuyển đến trong nhà vương công quý tộc, như một món hàng có giá trị. Bắt đầu từ lúc huấn luyện quân sự, tới lúc nhận thức đồng hương, sẽ chỉ ra không ít sai lầm cho các đàn em. Mặc dù rất phiền phức, nhưng khách khứa cũng chiếm giữ toàn bộ thời gian và sức lực của cô, vì vậy những cơn ác mộng của cô cũng dần dần giảm bớt, cảm xúc nhớ nhà cũng từ từ yếu đi......

Từ trước đến nay trường tài chính không bao giờ thiếu con gái đẹp, nhưng vẻ đẹp của các tỉnh và thời tiết của tỉnh nói chung thường thay đổi thất thường, mà vẻ đẹp của các tỉnh lân cận phần lớn giống như đặc sản cây ớt cay nóng, nam sinh hơi thiếu chút can đảm là tuyệt đối ăn không tiêu. Mà cô gái có tên gọi là Lâm Đồng Chi này, gương mặt rất xinh xắn, hay nhất chính là biểu tình trên mặt cô ấy, rất dịu dàng, cũng làm người ta yêu mến vô cùng.

Kết quả một tháng qua, các anh trai nhà ta phát hiện cô bé này mặc dù dịu dàng nhưng rất cố chấp, cô ấy đối với những người đến gần bắt chuyện đều là tươi cười lễ phép đáp lời, nhưng mà đối với lời nói của bọn họ cũng giống như không có nghe được. Tuyệt không làm cho ngươi cảm thấy khó chịu, cũng tuyệt không cho ngươi có cơ hội nào. Có thể thi đậu đại học cũng không có mấy người là kẻ ngu, vì thế một ngày nào đó, Lâm Đồng Chi đột nhiên phát hiện những con chim anh lại không hẹn mà cùng biến mất khỏi cuộc sống của cô.

Chiều hôm đó tan lớp (Đó là buổi chiều sau giờ học), Lâm Đồng Chi cùng mấy bạn học cùng nhau trở về phòng ngủ, vừa lúc gặp phải một vị đồng hương mà đoạn thời gian trước luôn ở dưới ký túc xá chờ cô hăm hở kéo tay một cô gái khác từ con đường trước ký túc xá đi tới đây. Cô vội vã cúi đầu nghiêng người đi tới. Người cùng đi biết chuyện không tránh được muốn cười nói da mặt cô quá mỏng, trên thực tế cô là thật thẹn thùng, cho nên cũng lười giải thích, ngậm cười trực tiếp đi vào ký túc xá, Hạ Lan muốn đến phòng thường trực lấy thư, hỏi cô có đi không, cô chỉ cười lắc đầu.

Lúc đi, Lâm Đồng Chi chưa cùng ai trao đổi địa chỉ, huấn luyện quân sự một tháng, các cô gái ngủ chung phòng đều đã đọc qua thư coi như làm trụ cột tinh thần, đối tượng nhận gửi thư của cô cũng chỉ có ba mẹ và em trai.

Không được bao lâu, Hạ Lan trở lại, trong tay xách một túi giấy đựng thư rất lớn. Vừa tức giận oán trách: “Những người này không có lương tâm, vừa khai giảng mà thư đã rất ít rồi, vẫn chưa tới hai tháng, cũng không nhớ bạn học cũ.” Vừa cầm phong thư to đưa tới trước mặt Lâm Đồng Chi: “Cái này, của cậu.”

Lâm Đồng Chi nghi ngờ nhận lấy lá thư, một đống dày như thế, cũng không biết là thứ gì, những người khác trong phòng ngủ lại gần chờ cô mở ra cùng nhau nhìn xem, cô cũng rất tò mò, vội vàng nhìn vào lá thư, lại chỉ cảm thấy trong đầu “bùm” một tiếng, hai tai ù đi, không biết người ở chỗ nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.