Vật Hy Sinh Nữ Phụ Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 2: Chương 2: Món đồ Chơi




Lạc Kim Vũ đóng cửa lại, mở ra tủ quần áo, phát hiện gu thời trang của nguyên chủ thật sự không giống người bình thường, từ màu sắc đến kiểu dáng đều không hợp gu thẩm mỹ của cô. Biểu tình ghét bỏ chọn lựa một hồi, thật vất vả phát hiện ra một cái áo sơ mi màu trắng, phối hợp với quần kaki cao eo ống rộng.

Lạc Kim Vũ đứng ở trước gương to, cởi bỏ 3 nút đầu nút áo sơ mi, dùng tay đè cho bằng tạo thành hình chữ V, nháy mắt hiện ra chiếc cổ mảnh khảnh cùng xương quai xanh xinh đẹp quyến rũ duyên dáng, dưới xương quai xanh còn lộ ra một chút da thịt tuyết trắng, một chút cũng không tục khí, ngược lại mang mang hơi thở trí thức, cảm giác khá gợi cảm.

Cô cột cao mái tóc dài màu nâu, hơi cuốn đuôi tóc rũ ở sau đầu, đơn giản nhẹ nhàng, theo dáng đi còn sẽ lắc lư qua lại, làm cô có một chút nghịch ngợm của tuổi trẻ.

Thang lầu vang lên đến tiếng bước chân nhẹ nhàng, tiếng động vang lên càng rõ ràng trong phòng khách an tĩnh, làm người nhịn không được nương theo tiếng vang nhìn theo hướng phát ra tiếng động. Cảnh Tư Hàn nhìn lướt qua, nhìn Lạc Kim Vũ nắm tay vịn cầu thang chậm rãi đi xuống, ánh mắt hơi lóe.

Hôm nay cô ta rốt cuộc không mặc thành cây thông Noel?

Lạc Kim Vũ thân thể thon dài, quần eo cao càng tôn lên một đôi chân dài miên mang, áo sơ mi màu trắng, cổ tay áo tùy ý cuốn lên, lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn. Nước da như ngọc, mày liễu thon dài, một đôi mắt hạnh chiếu sáng lánh lánh, môi anh đào không điểm mà hồng, hai má còn lộ ra làn da khỏe mạnh màu hồng nhạt.

Quần kaki cùng áo sơ mi màu trắng phối hợp rất đẹp, vừa giản dị lại đầy sức sống, không chỉ có có vẻ trí thức, còn phù hợp thời tiết hiện tại.

“Mommy thật là đẹp” Cảnh Gia Dịch đang ngồi ở trên thảm mềm mở hộp đồ chơi, nhìn thấy Lạc Kim Vũ, nhanh miệng khen, âm thanh giòn tan nói một câu.

Lạc Kim Vũ lập tức cười, cả gương mặt linh động hẳn lên, ngay cả nốt ruồi son dưới khóe mắt đều làm người cảm thấy loá mắt: “Quả nhiên, con trai của mẹ thật tinh mắt”

“Ừm, hôm nay Kim Vũ ăn mặc trang điểm không tồi.” Mai Uyển hiếm hoi khen một câu.

Ánh mắt thẩm mỹ của Lạc Kim Vũ phải nói.....

Cảnh mẹ cười nhìn cô vẫy tay: “Thân thể cảm giác khỏe lên chút nào chưa? Mẹ kêu Trương mụ nấu cháo cho con, còn nóng đó, hiện tại lấy trước một chén ra cho con ăn, để còn nhanh chóng khỏe lại”

Lạc Kim Vũ cảm kích cười, che miệng ho nhẹ một tiếng, cười gật gật đầu: “ Cảm ơn mẹ, đã khá hơn nhiều”

Nguyên chủ không quyến rũ được Cảnh Tư Hàn, chỉ có thể dựa vào hiếu thuận cha mẹ Cảnh tới thu hoạch lòng người, hy vọng thông qua áp lực của cha mẹ Cảnh bức Cảnh Tư Hàn đồng ý cưới nguyên chủ.

Chính là cô không biết, Cảnh Tư Hàn không chỉ trong lòng chướng mắt cô, mà sâu trong tận đáy lòng anh ta còn có một bóng hình, được gọi là bạch nguyệt quang.

*Bạch nguyệt quang: mối tình đầu.

Đợi thêm một năm rưỡi nữa, bạch nguyệt quang trở về, nào còn có chỗ cho cô dừng chân?

Nguyên chủ không biết, Lạc Kim Vũ đọc tiểu thuyết lại biết. Tuy rằng tiểu thuyết ít miêu tả tuyến tình cảm của cha mẹ nam chủ, chỉ có một chi tiết, trong một lần hợp mặt gia đình tác giả có nhắc đến một câu, cha mẹ nam chủ là mối tình đầu của nhau.

Mối tình đầu, đó chính là hoa hồng đỏ, bạch nguyệt quang.

Nguyên chủ mang mục đích tham danh lợi muốn gả nam chủ, làm sao nam chủ chịu chấp nhận. Nhưng điều này đối với Lạc Kim Vũ tới nói lại không thể tốt hơn, lý do chính đáng làm cô rời khỏi Cảnh gia.

Tuy rằng nguyên chủ đối xử tử tế với cha mẹ Cảnh vì mục đích riêng, nhưng cũng còn tính có tình cảm, nhìn thấy tình cảm của hai người rất tốt, nhìn lại tình cảnh của mẹ cô cùng thân thế của bản thân, thời gian lâu dài cũng thiệt tình thực lòng muốn hiếu thuận bọn họ.

Bởi vậy cha mẹ Cảnh đối với nguyên chủ cũng không tồi, thậm chí thường xuyên khuyên Cảnh Tư Hàn đối xử tử tế với cô. Chỉ là do con trai của hai người quá quá cố chấp thôi.

Tuy rằng nguyên chủ không thể cùng Cảnh Tư Hàn lãnh chứng, nhưng vẫn gọi cảnh cha Cảnh mẹ là “Ba mẹ“.

Lạc Kim Vũ khác không nói, còn nhập diễn thì vô cùng nhanh, cô nhanh chóng thích ứng phương thức ở chung với cha mẹ Cảnh, làm lơ ánh mắt rét lạnh của Cảnh Tư Hàn, ngồi vào bên cạnh Cảnh mẹ, rót cho bà một ly trà nóng.

Mai Uyển vỗ vỗ mu bàn tay của cô, nói: “Không vội, con nhìn xem, hôm nay mẹ cắm bình hoa này thế nào?”

Theo lý, ngày thường Mai Uyển khẳng định sẽ không hỏi Lạc Kim Vũ, có lẽ hôm nay nhìn thấy cách cô ăn mặc rất thuận mắt, thuận miệng hỏi một câu.

Hỏi xong nhớ Lạc Kim Vũ không hiểu nghệ thuật cắm hoa, nghĩ thầm cô có giống như phía trước, thường khen vài câu không đầu không đuôi, lại thấy Lạc Kim Vũ hơi hơi trầm ngâm, chỉ vào cành toàn lá không có hoa kia, mở miệng nói:

“Từ trước đến nay mẹ cắm hoa đều rất đẹp, hôm nay giống như có chút chật chội, mẹ thử lấy cành lá này ra, nhìn thử xem có thể hay không càng đẹp một chút?”

Mai Uyển xê dịch qua lại, như ở suy xét tác phẩm, Lạc Kim Vũ rút tay về, cười nói: “Mẹ, con chỉ tùy tiện nói, mẹ biết con đối với môn nghệ thuật này không hiểu biết”

Mai Uyển lại duỗi tay đem cành lá Lạc Kim Vũ vừa mới chỉ rút ra, lại nhích bình xa xa một chút nhìn nhìn, khen: “Quả nhiên đẹp hơn một chút, Kim Vũ ánh mắt không tồi!”

Lạc Kim Vũ cười nhạt lắc đầu, nói: “Không đâu ạ. Chỉ vì ngày thường nhìn thấy mẹ cắm hoa, nhìn nhiều lần cũng mơ mơ hồ hồ hiểu được một chút thôi.”

Lời này làm Mai Uyển cười càng thoải mái.

Lúc này, Trương mụ bưng khây thức ăn đến, bên trong chứa một chén cháo gà nấm hương cùng mấy đĩa điểm tâm sáng. Mai Uyển thúc giục: “Nhân lúc còn nóng mau ăn một chút đi, nếu không dạ dày lại đau”

Lạc Kim Vũ cười nghe theo, nhìn Trương mụ nói cảm ơn, Trương mụ kinh ngạc nhìn cô, đôi tay xoa xoa ở trên tạp dề, hiền lành cười cười. Phải biết rằng, vị “Phu nhân” này bình thường ở cha mẹ Cảnh trước mặt dịu ngoan, nhưng ở trước mặt đám người hầu bọn họ lại rất làm giá.

Lạc Kim Vũ cúi đầu, mở miệng nhỏ uống cháo, Cảnh Gia Dịch ôm một cái máy bay điều khiển từ xa bằng kim loại so với đầu bé còn lớn, thất tha thất thểu đi tới, nhìn trọng lượng không nhẹ. Bé vui sướng nói với Lạc Kim Vũ: “Mommy xem, đây là máy bay ba ba tặng cho con. Ba ba nói nó thật sự có thể bay lên trời”

Lạc Kim Vũ nhìn thân máy, cánh quạt phản quang trên đỉnh chóp, vội vàng buông chén cháo trong tay xuống, cẩn thận đem máy bay tránh xa bé ra, nói không lớn nhưng lại có thể làm mấy người ở đây nghe rõ.

“Cẩn thận một chút, mommy giúp con đem món đồ chơi này cất vào tủ trước được không? Dương Dương tuổi còn quá nhỏ, chơi cái này sẽ có nguy hiểm. Con xem, cái này kêu là cánh quạt, nhìn nó có giống cái mái chèo không, nó được làm bằng kim loại, lỡ như nó làm con bị thương thì làm sao bây giờ?”

Dương Dương là nhũ danh của Cảnh Gia Dịch, sau khi cháu đích tôn sinh ra, Cảnh mẹ tìm đại sư tính bát tự, nói thiếu thủy, cho nên đặt cho bé nhũ danh như vậy.

*Nhũ danh: nickname, tên lóng, tên trong, biệt danh.

Cảnh Sùng Sơn nghe xong, đem báo chí quăng sang một bên, lấy vỏ hộp đồ chơi nằm ở dưới chân, nhìn dòng hướng dẫn sử dụng được in bằng tiếng Anh, nhíu mày, ném vào ngực Cảnh Tư Hàn, trách mắng:

“Thích hợp cho trẻ em 8 tuổi trở lên, mày mua đồ chơi không biết đọc hướng dẫn, còn không biết hỏi người bán?”

Cảnh Tư Hàn sao có thể nói đồ chơi là ngày hôm qua anh ta chợt nhớ tới mới kêu trợ lý đi mua. Lúc đó đang vội đi mở họp, cũng chưa nói thằng bé mấy tuổi, ở văn phòng nhìn đến món đồ chơi, cảm thấy thằng bé có thể chơi, cũng không nghĩ đến có thích hợp hay không, đã mang về.

Lạc Kim Vũ mày liễu nhíu lại, nhìn về phía Cảnh Tư Hàn, trong mắt hiện lên một chút khiêu khích, lướt qua trong giây lát. Cô đem máy bay đặt sang một bên, khuyên nhủ:

“Ba, ngài cũng đừng trách Tư Hàn, ngày thường anh ấy bận việc trong công ty, bận đến mức cũng không có thời gian trở về ăn cơm, ngẫu nhiên không chú ý đến Dương Dương tội cũng không đáng trách”

Cảnh Tư Hàn nhíu mày, cô ta là ngu xuẩn hay là giả ngu? Lúc này còn nói những lời đó, chẳng phải lửa cháy đổ thêm dầu?

Quả nhiên, Cảnh Sùng Sơn trừng mắt trầm giọng nói:

“Con đừng thế nó nói chuyện! Công ty đã sớm đi vào quỹ đạo, nó có thể bận cái gì? Nhớ năm đó, thời điểm công ty vừa mới khởi bước, cha đều có thể rút ra thời gian dành cho mẹ con nó, đến phiên nó thì không được? Cha xem nó chính là lãnh tâm lãnh phổi, ai đều không bỏ trong lòng. Thật không biết khi nào dưỡng thành tính tình xấu như vậy”

Lạc Kim Vũ giống như thuận theo rũ xuống đôi mắt, che khuất trong ánh mắt ý cười, đem Cảnh Gia Dịch kéo vào trong lòng ngực, nhỏ giọng nói với bé:

“Không quan hệ, món đồ chơi này có thể giữ đến lúc Dương Dương lớn lên một chút lại chơi, một lát nữa mommy dẫn con đi mua đồ chơi khác được không?”

Cảnh Sùng Sơn vừa nghe, lại mắng Cảnh Tư Hàn một hồi lâu, lệnh cưỡng chế anh ta cuối tuần này mua một món khác đem về.

Lạc Kim Vũ khóe mắt liếc thấy hình ảnh Cảnh Tư Hàn mặt lạnh nghẹn khuất, cười thầm, thầm nghĩ: Ngượng ngùng, Cảnh tiên sinh, bổn tiên nữ cái gì đều ăn, nhưng chính là không thích có hại!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.