Vân Thiên Khuynh Thành

Chương 57: Chương 57: Hắn đau lòng (1)




Ngày hôm sau khi Vân Dung...tỉnh lại, liền thấy đầu giường lộ ra một khuôn mặt.

Nàng đề phòng dùng chăn đem chính mình quấn chặt lấy, chỉ lộ ra đôi mắt.

Sở Mạch Trần thấy thế cười ha hả một cách sảng khoái, có thể nhìn ra được, hôm nay tâm tình của nam nhân này rất tốt.

Nhớ tới tối hôm qua hắn còn trước mặt của nàng mặt cùng kia hai cái thị thiếp. . . . . . . . . Sau đó nghe được chính mình muốn đem hắn giết chết, nhưng vẫn không che dấu được tâm tình tốt.

Sở Mạch Trần, đến tột cùng là một người ký quái như thế nào đây?

“Mau đứng lên. . . . .” Sở Mạch Trần nói xong, đem một bộ quần áo ném tới trên giường: “Thật đúng là nữ nhân không tim không phổi, cho ngươi ngủ, ngươi liền ngủ thẳng đến bây giờ, hừ. . . . . . .”

Vân Dung nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên mặt trời đã muốn lên thật cao . Vội vàng ngồi dậy, cầm lên bộ quần áo trên giường kia, ở trong tay đùa nghịch .

“Nhanh chút thay quần áo, theo ta đi ra ngoài.”

Nàng nghe được ra, thanh âm thực hưng phấn của nam nhân này, như là có một sự chờ mong rất lớn.

Vân Dung thè lưỡi, dùng tốc độ nhanh nhất đem quần áo mặc vào.

. . . . . . . . . .

Xe ngựa chạy nhanh như bay, bắt đầu giữa ngày trưa hôm qua đến giờ Vân Dung cơ hồ chưa ăn qua cái gì, yên tĩnh không tiếng động bên trong xe ngựa, bụng nàng kêu lên sùng sục thể hiện sự đói rõ ràng.

Dẫn tới Sở Mạch Trần không thể không vài lần đem ánh mắt hướng về phía nàng.

Vân Dung liếc mắt, trong lòng vẫn là vô cùng may mắn , lúc trước ở Chu gia, sau khi Bạch Hi Thần cầu hôn Chu lão gia thỉnh người đến dạy nàng lễ nghĩa. Ngày thứ hai sau tân hôn, tân nương tử cần làm việc giống như có rất nhiều, sáng sớm Sở Mạch Trần đem nàng mang ra khỏi Tướng phủ, cũng thật sự là một việc không có gì tốt.

Sở Mạch Trần thỉnh thoảng đem mặt hướng ra ngoài cửa sổ, giống như thật sự có chuyện tình thực vội.

Ước chừng đi được hai canh giờ, xe ngựa cũng ngừng lại.

Sở Mạch Trần nhảy xuống xe ngựa trước. Vân Dung vì đói đi được vài bước chân đã nhũn ra, bản năng đưa tay nghĩ hắn sẽ dìu xuống, lại bị hắn chán ghét bỏ qua cánh tay nên một cái lảo đảo, té ngã ở dưới đất.

Sở Mạch Trần không kiên nhẫn cau mi lại, thân vừa định đi tới đỡ nàng, ánh mắt lại bị loan kiệu của nữ tử đang đi qua hấp dẫn.

Vân Dung ngẩng đầu nhìn lại, nguyên lai Sở Mạch Trần mang nàng tới là một tòa chùa miếu.

Bốn phía núi cao nước xanh, thập phần yên tĩnh, toàn bộ miếu thờ đều sử dụng kim chuyên để xây dựng.

Dù là Vân Dung không nhiều kiến thức cũng biết, Kim Hoàng Sắc chính là do hoàng gia ngự dụng, miếu thờ này cùng hoàng gia có quan hệ mật thiết.

Đang nhìn nàng kia, vài thị nữ vây quanh đi ở phía dưới, đã đi vào hết trong miếu. Mà Sở Mạch Trần hồn phách giống như đều đã muốn bay mất theo bóng dáng kia.

Hắn đi mau vài bước về phía trước, giống như nhớ tới sự tình gì, cước bộ dừng lại, trở lại nắm lấy bàn tay của Vân Dung, cùng nhau đuổi theo đi vào.

Vân Dung bừng tỉnh ngộ, nguyên lai Sở Mạch Trần sáng sớm vội vã mang theo nàng đến nơi đây, vì gặp nữ tử này.

Đảo mắt đi tới chùa miếu trong một chỗ tối yên lặng ngoài Phật đường.

Sở Mạch Trần đối với thị nữ đứng ở cửa nói: “Sở Mạch Trần cùng phu nhân hôm nay tiến đến chốn tự cầu hương, may mắn có duyên gặp Liên phi nương nương, đặc biệt đến bái kiến.”

Nguyên lai là nương nương từ trong cung tới.

Vân Dung thấy tỳ nữ kia đi vào thông báo, không bao lâu đi ra hồi bẩm: “Nương nương thỉnh công tử cùng phu nhân đi vào.”

Trong Phật đường, khói hương lượn lờ trước mặt là bức tường thờ phụng một tượng thật lớn thiên thủ thiên nhãn Quan Thế Âm Bồ Tát.

Phía bên phải trong cửa nhỏ, lại đi ra hai vị thị nữ, đối với Sở Mạch Trần cùng Vân Dung thi lễ: “Nương nương nói đều là người trong nhà, thỉnh công tử cùng phu nhân đi vào nói chuyện.”

Nói xong hai người đi vào cửa trước của Phật đường.

Vân Dung vừa muốn đi vào, chợt nghe âm thanh lạnh lùng của Sở Mạch Trần nói: “Ngươi ở bên ngoài chờ, đừng chạy loạn.” Sau đó hắn một mình tiến vào.

Vân Dung khó hiểu, đơn giản quỳ gối trên bồ đoàn, âm thầm hướng Phật tổ khẩn cầu sớm ngày cùng Bạch Hi Thần đoàn tụ.

Tại lúc này đã có thể nghe thấy nội thất truyền đến thanh âm khàn khàn phẫn hận của Sở Mạch Trần: “Liên Nhi, nàng làm sao có thể đối với ta như vậy?”

Nữ tử thút thít khóc, “Trần, ta đã muốn nhận mệnh . . . . . .”

Sở mạch trần tựa hồ giống như đã bị đả kích lớn, nghiến răng nghiến lợi nói : “Chẳng lẽ nàng đã có thói quen ngày đêm hầu hạ ở dưới thân hắn?”

Nữ tử trầm mặc. . . . .

Bỗng nhiên từ bên trong lại truyền đến âm thanh khẩn cầu nhỏ nhẹ của nữ tử vang lên: “Trần, không cần, không cần. . . . . . A. . . .”

Vân Dung kinh hãi, chẳng lẽ Sở Mạch Trần muốn ở trước mặt Phật tổ cùng vị Liên phi nương nương làm cái loại sự tình kia?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.