Vân Tấn Y Hương

Chương 18: Chương 18: Lục Quý Hàn lấy khăn thêu của nàng




Converter: lacmaitrang

Editor: Aki Re

Trở lại Thúy Trúc hiên, Du Uyển ngồi một mình ở trong phòng ngủ, cố gắng nhớ lại đời trước bên người Lục Tử Khiêm thường xuyên có nam tử nào.

Nhưng Du Uyển không có bất kỳ đầu mối gì, công việc bên ngoài Lục Tử Khiêm sẽ không nói với nàng, trong nhà, Du Uyển cũng không có phát hiện Lục Tử Khiêm thân cận cùng ai nhất, quen thuộc nhất có hai người, một người là gã sai vặt của Lục Tử Khiêm tên A Vượng, một người chính là lão gia Lục Vinh. A Vượng năm nay hai mươi tuổi, trong nhà sớm đã lấy nàng dâu, đời trước nàng dâu A Vượng sinh con trai, A Vượng còn đưa tới Hỉ Đản.

A Vượng không có khả năng, lão gia Lục Vinh liền càng không thể, thứ nhất hai người là dưỡng phụ tử, thứ hai Lục Vinh đã có vợ có thiếp cùng nhi nữ song toàn.

Càng nghĩ, Du Uyển càng cảm thấy,vị kia của Lục Tử Khiêm, hẳn là người ở bên ngoài, có lẽ chính là cái người áo đen đội mưa đến rót thuốc khiến nàng sẩy thai! Toà nhà Lục gia tuy lớn, cũng có người trông nhà, nhưng ban đêm trời mưa phòng thủ tương đối lỏng lẻo, đối phương ngược lại còn có chút công phu...

Du Uyển siết chặt khăn.

Mặc dù nàng còn chưa biết hung phạm là ai, chí ít nàng cũng đã rõ ràng Lục Tử Khiêm vì sao không động vào mình, mình vì sao đưa tới họa sát thân.

Yên lặng ngồi nửa ngày, sắc mặt Du Uyển tái nhợt dần dần khôi phục bình thường.

Trước đó nàng sợ hãi chính là lại lần nữa chết oan, hiện tại làm rõ nguyên nhân, chỉ cần nàng tiếp tục cùng Lục Tử Khiêm giữ một khoảng cách, đối phương liền không có lý do hại chết nàng. Mà về phần Lục Tử Khiêm, lúc Du Uyển vừa trùng sinh liền từ bỏ suy nghĩ tranh thủ ân ái vợ chồng, Lục Tử Khiêm thích nữ nhân hay là nam nhân, cùng nàng có liên can gì?

Du Uyển coi như đã tâm bình khí hoà đi ngủ trưa.

Chạng vạng tối Lục Tử Khiêm trở về, người vẫn là người kia, nhưng chẳng biết tại sao, Du Uyển có chút không cách nào nhìn thẳng hắn, trong lòng có loại cảm giác không được tự nhiên, không tưởng tượng ra được chuyện hai nam nhân cùng một chỗ.

Lục Tử Khiêm không biết nhạy cảm đến cỡ nào, lập tức phát hiện ánh mắt né tránh của Du Uyển.

"Ngày hôm nay xảy ra chuyện gì?" Lục Tử Khiêm quan tâm hỏi.

Du Uyển biết thần sắc mình hơi quá, nàng cúi đầu xuống hơi do dự, nói mình bị Nhị tiểu thư Lục Phù chế nhạo chuyện không hiểu tiếng nước ngoài.

Lục Tử Khiêm nhíu nhíu mày, ánh mắt liền chuyển, rơi xuống trên bàn sách bên cửa sổ trên, nơi đó còn đặt tạp chí tiếng nước ngoài của Du Uyển.

Lục Tử Khiêm tuy là con nuôi, nhưng hắn được bồi dưỡng dựa theo tiêu chuẩn con trai trưởng Lục gia, hắn đã tập trung vào việc kinh doanh từ lúc tốt nghiệp đại học, quốc học, tiếng nước ngoài Lục Tử Khiêm học đều rất tinh thông, còn theo Lục Vinh ra cả ngoại quốc để nói chuyện kinh doanh.

"Nàng muốn học tiếng nước ngoài?" Lục Tử Khiêm nhẹ giọng hỏi.

Du Uyển ngẩng đầu.

Lục Tử Khiêm hướng nàng cười cười: "Nếu như nàng muốn học, ta có thể dạy nàng, kỳ thật tiếng nước ngoài không khó, ta sẽ dành thời gian để dạy nàng những điều cơ bản, miễn là học được ký âm, ngữ pháp, coi như ta đi ra ngoài, nàng cũng có thể tự học, ngành học tiếng nước ngoài này, chủ yếu vẫn là phải dựa vào việc đọc nhiều."

Du Uyển muốn học, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt thanh tuyển ôn như của Lục Tử Khiêm, trong lòng Du Uyển vẫn là truyền đến một chút đau nhói. Đã từng, nàng hâm mộ vị trượng phu này, Lục gia lớn như vậy, hai vị di thái thái nhớ thương luôn thắng lấy tiền tiêu vặt của nàng, Lục Phù xem thường nàng, chị em dâu Liễu Tĩnh Nhàn khắp nơi ép buộc hắn, Lục Quý Hàn âm trầm ngấp nghé nàng, Du Uyển sống ở Lục gia có thể nói là nơm nớp lo sợ, nhưng chỉ cần nghĩ đến Lục Tử Khiêm, nàng liền không để ý đến.

Tại sao Lục Tử Khiêm có thể làm được một bên không thích nàng, một bên lại đối tốt với nàng?

"Thế nào rồi?" Lục Tử Khiêm thấy nàng dùng ánh mắt phức tạp nhìn mình, không khỏi bất an, hắn tựa hồ rõ ràng chuyện phức tạp của nàng, hắn sợ nàng hỏi.

Du Uyển không hỏi, chắc vì Lục Tử Khiêm đối với nàng cùng người nhà chiếu cố, thích nam nhân là một chuyện rất khó mở miệng đi, Du Uyển không đành lòng đâm vào vết sẹo của Lục Tử Khiêm, nếu như Lục Tử Khiêm xấu một chút, nàng có lẽ sẽ nhẫn tâm.

"Ta muốn học, nhưng ta đần sợ học không tốt, ngay cả chữ Hán ta cũng không biết được đầy đủ." Du Uyển hô khẩu khí, giống như bình thường cùng hắn hàn huyên. Nói đến, có lẽ ở cái Lục gia này, nàng cùng Lục Tử Khiêm đều là người bị xem thường, Du Uyển gặp phải phiền phức gì, chỉ có thể cùng Lục Tử Khiêm thương lượng, liền ngay cả ly hôn, Du Uyển cũng chỉ có thể cậy vào Lục Tử Khiêm đối xử với nàng tốt, nếu trượng phu kiên trì không đồng ý, nàng căn bản là không có cách nào ly hôn.

Lục Tử Khiêm cười: "Không sao, ta sẽ dạy nàng."

Du Uyển cười gật gật đầu.

Lục Tử Khiêm trầm tư một lát, thấp giọng nói bổ sung: "Bất quá đây là chuyện giữa vợ chồng chúng ta, nàng chớ có đề cập với người khác, bình thường nàng đi gặp Tam muội nhiều, có thể mượn sách của nàng, cũng nên đi nhiều thỉnh giáo tiếng nước ngoài của nàng, tương lai có người hỏi nàng học tiếng nước ngoài như thế nào, nàng liền bảo mình tự học cùng Tam muội."

Ánh mắt Du Uyển khẽ nhúc nhích, Lục Tử Khiêm đây là sợ người bên ngoài kia biết hắn đang dạy nàng, liền ghen a?

Du Uyển cũng không dám cùng đối phương tranh đoạt tình cảm của Lục Tử Khiêm, nếu không phải tiếng nước ngoài đối với việc nàng học tập thiết kế thời trang rất hữu dụng, nàng thậm chí còn muốn từ bỏ.

"Tốt, ta không nói, ngươi cũng đừng nói." Du Uyển trái lại yêu cầu nói, còn tìm cho mình cái cớ, "Ta sợ truyền đi bị người ta chê cười."

Lục Tử Khiêm nhìn thấy nàng nhẹ nhàng quấn khăn vào tay nhỏ, đáy lòng liền dâng lên một mảnh dòng nước ấm.

Nếu có thể cùng nàng sống bình thản qua ngày như này, hắn cũng thấy đủ rồi.

Ban đêm Lục Tử Khiêm đi tiền viện mở thư tịch năm xưa của hắn ra, bỏ ra một canh giờ mới tìm được sách giáo khoa tiếng nước ngoài sách lúc trước, hắn vui vì xưa nay mình bảo tồn sách giáo khoa rất tốt. Ôm vài cuốn sách trở lại hậu viện, đã gần tám giờ.

Mắt Du Uyển không chuyển nhìn chằm chằm vào sách trong tay hắn, giống như thứ Lục Tử Khiêm mang đến chính là vàng bạc châu báu.

Lục Tử Khiêm đem sách đặt lên trên mặt bàn, giải thích nói: "Nay trời không còn sớm, trước tiên ngủ đi, sáng ngày mai dậy sớm hơn một canh giờ." Đèn bên hắn sáng quá lâu, một đêm hai đêm có thể, nhiều lần, dễ dàng khiến người sinh nghi.

Du Uyển đành phải nghe hắn.

Hai vợ chồng sóng vai nằm xuống, Du Uyển nghĩ nghĩ, thấp giọng nói: "Đại thiếu gia, ngươi, ngươi không động vào ta, khẳng định có lý do của ngươi, ta tự biết xuất thân bần hàn, cũng sẽ không cưỡng cầu."

Lục Tử Khiêm toàn thân cứng đờ, nàng, rốt cục vẫn là nhắc đến việc này, bất quá, nếu như nàng một mực không đề cập tới, ngược lại kỳ quái.

Không đợi Lục Tử Khiêm nghĩ kỹ nên trả lời như thế nào, Du Uyển tiếp tục nói: "Đại thiếu gia, ta đã gả vào Lục gia bốn tháng, Lục gia là hào môn, có rất nhiều chuyện ta không thích ứng được, ngươi là trượng phu trên danh nghĩa của ta, ta chỉ có thể dựa vào ngươi. Ta chỉ muốn, nếu như Đại thiếu gia thực sự không muốn cùng ta làm phu thê, vậy ngươi coi ta là muội muội có được hay không? Chúng ta bí mật ở chung như huynh muội."

Nàng muốn cùng Lục Tử Khiêm có quan hệ tốt, huynh muội cũng tốt, cảm tình sâu đậm, Lục Tử Khiêm mới có thể nguyện ý che chở nàng nhiều một chút, tương lai cũng sẽ càng phối hợp ly hôn với nàng.

Làm huynh muội sao?

Trong lòng Lục Tử Khiêm đắng chát, hắn không muốn làm ca ca của nàng, hắn muốn...

"Uyển Uyển, là ta đã khiến nàng ủy khuất." Lục Tử Khiêm áy náy.

Thanh âm Du Uyển nói với hắn ôn nhu như cũ: "Ngươi đừng nói như vậy, tình cảm không thể miễn cưỡng, ngươi chịu ủng hộ ta học thiết kế thời trang, còn dạy ta tiếng nước ngoài, ta rất cảm kích. Hiện tại ta ăn mặc dùng đều là của Lục gia, ta muốn ngày nào đó dựa vào chính mình để kiếm tiền, như thế ta ở trước mặt người khác, sống lưng ưỡn cũng thẳng."

Lời này rất có chí khí, không giống lời của một tiểu cô nương sẽ nói.

Nhưng Lục Tử Khiêm có thể hiểu được chí khí của Du Uyển, đứa bé nhà nghèo đã sớm biết lo liệu việc nhà, trước khi hắn đến Lục gia cũng đã trải qua thời gian khổ cực.

"Tốt, ta dạy cho nàng, nàng nhớ học thuộc lòng, chờ nàng thuận theo thiên địa bước vào ngành thiết kế, có lẽ liền đổi thành nàng nuôi ta." Lục Tử Khiêm nói đùa.

Du Uyển nhưng không có dã tâm lớn như vậy.

Sáng ngày thứ hai, hai vợ chồng lặng lẽ rời giường sớm hơn một giờ, ngồi ở bên cửa sổ, Lục Tử Khiêm thấp giọng dạy Du Uyển chữ cái tiếng nước ngoài.

Không cần bồi đám thái thái đánh bài, Du Uyển có cả đống thời gian, nàng tựa như một học sinh nhu thuận nhất, mỗi ngày đều nghiêm túc tự mình học tập, tiếng nước ngoài học mệt mỏi liền suy nghĩ đến tạp chí, vẽ tranh bản thiết kế. Đến cuối tuần, Du Uyển dựa theo lời Lục Tử Khiêm căn dặn, chủ động đi tìm Lục Vi.

Du Uyển mang cho Lục Vi một kiện lễ vật nhỏ, nàng tự tay thêu khăn tay, bên trên thêu hoa Tử Vi.

"Thật là dễ nhìn." Nữ hài tử đều thích phụ kiện nhỏ xinh đẹp, Lục Vi như người lần đầu thấy lụa, còn vui vẻ ngửi ngửi.

Du Uyển ngồi bên cạnh nàng, cười nói: "Tam muội, ta cũng không phải cứ thế đưa khăn tay cho muội, muội phải đáp ứng ta một điều kiện mới được."

Đại tẩu lúc nào cũng dịu dàng mềm mại lại có lúc cầu nàng, Lục Vi chỉ cảm thấy cả hai quan hệ càng thêm gần gũi hơn, cười ôm lấy Du Uyển: "Đừng nói một điều kiện, chỉ cần ta có thể giúp đỡ, Đại tẩu muốn ta đáp ứng nhiều điều kiện đều được!"

Tiểu cô nương hồn nhiên ngây thơ, Du Uyển lại không khỏi nghĩ đến Lục Quý Hàn, thật sự là kỳ quái, hai huynh muội ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, thế nào lại có sự khác biệt lớn đến như vậy?

Du Uyển tiến lại gần bên tai Lục Vi, thẹn thùng khó nói: "Lần trước Nhị tiểu thư làm trò cười bảo ta không biết tiếng nước ngoài, ta có chút khó chịu, Tam muội có thể hay không dạy ta một chút?"

Lục Vi là tiểu cô nương nhiệt tình, nghe xong loại chuyện nhỏ nhặt này, lập tức đáp ứng, vừa vặn nàng hiện tại cũng vừa học tiếng nước ngoài được hai năm, sách giáo khoa năm ngoái đều rất dễ tìm, Lục Vi trước hết dạy cho Du Uyển hai mươi sáu chữ.

Du Uyển cũng không tiện lúc nào cũng quấy rầy Lục Vi, học xong phát âm, nàng mượn sách Lục Vi, hẹn buổi sáng mai lại đến học một canh giờ.

Lục Vi đưa nàng đi ra ngoài, cả hai mới đi ra khỏi phòng khách, đến cửa sân, Lục Quý Hàn một mình bước vào, nhìn thấy Du Uyển, hắn hơi hơi kinh ngạc, chợt cười nói: "Đại tẩu cũng ở đây a, ta đang có chuyện nghĩ muốn thương lượng với tẩu."

Lục Vi hiếu kì hỏi: "Huynh tìm Đại tẩu làm cái gì?"

"Đi vào nói." Lục Quý Hàn ra hiệu bảo hai người vào phòng khách.

Có Lục Vi ở đây, Du Uyển ngược lại không lo lắng Lục Quý Hàn sẽ khi dễ người.

Ba người cùng ngồi ở trên ghế sa lon, Du Uyển cùng Lục Vi ngồi cùng một chỗ.

Lục Quý Hàn nhìn Du Uyển: "Ta phát hiện Đại tẩu rất có thiên phú thiết kế váy."

Du Uyển khiêm tốn nói: "Tứ Gia quá khen."

Khoé môi Lục Quý Hàn giương lên, tựa hồ đang trào phúng nàng quá khiêm tốn, nói theo: "Trước đó ta hi vọng Đại tẩu chuyên môn thiết kế sườn xám phương Tây, sau đó ngẫm lại, Đại tẩu vẫn là tự mình thiết kế đi, tẩu tính muốn thiết kế trang phục gì, liền đưa thiết kế cho ta, kiểu sườn xám Trung Quốc, hay sườn xám hoặc váy phương Tây, đều theo linh cảm của tẩu."

Mắt Du Uyển nhìn Lục Vi.

Lục Quý Hàn đoán được tâm tư của nàng, nghiêng đầu bàn giao với muội muội: "Ta muốn mời Đại tẩu làm nhà thiết kế cho tiệm chúng ta, đây là bí mật, muội đừng nói ra, bằng không truyền đến tai phụ thân, hậu quả muội cũng rõ ràng."

Lục Vi liền nhớ tới ngày đó, bộ dạng nghiêm túc của phụ thân ở trước mặt mọi người răn dạy Đại tẩu, lập tức hướng Du Uyển cam đoan: "Đại tẩu yên tâm, việc này chỉ có ba người chúng ta biết, ngay cả Đại tỷ Nhị tỷ ta cũng sẽ không nói!"

Du Uyển tin nàng, rồi mới đối với Lục Quý Hàn nói: "Ý tứ của Tứ Gia ta hiểu được, ta trước tiên tìm tòi, tháng sau vào cuối tháng khẳng định sẽ đem bản thiết kế cho ngươi."

Lục Quý Hàn gật đầu, bỗng nhiên nhìn chằm chằm nàng hỏi: "Đại tẩu cùng Đại ca, hết thảy được chứ?"

Thần sắc Du Uyển khẽ biến, nhưng cũng chỉ qua chớp mắt, rất nhanh liền khôi phục như thường, cười nói: "Rất tốt, đại ca ngươi cũng nguyện ý ủng hộ ta."

Lục Quý Hàn chậm rãi dựa trên ghế sa lon, nhìn tiểu nữ nhân trấn định đến tự nhiên ngồi đối diện, hắn nhịn không được hoang mang.

Một nữ nhân cổ điển truyền thống, bỗng nhiên biết được sự khác thường của trượng phu mình, nàng nên khóc nên náo mới đúng, thậm chí là tìm đến cái chết, nhưng gương mặt trong trắng lộ hồng kia của Du Uyển, thuỷ nộn mềm mãi nhìn so với lần gặp mặt trước còn thoải mái xinh đẹp hơn, đến tột cùng nàng là người ngốc tâm lớn, hay ở giữa nàng cùng Lục Tử Khiêm đã phát sinh cái gì?

Trở ngại có muội muội ở đây, Lục Quý Hàn không có tiếp tục thăm dò.

"Các ngươi cứ trò chuyện, ta đi trước." Hàn huyên vài câu việc nhà, Du Uyển đứng dậy cáo từ.

Lục Vi tiễn nàng.

Lục Quý Hàn miễn cưỡng dựa vào ghế sô pha, lệch cái đầu nhìn về phía ngoài cửa, Hạ Nhật* mặc quần áo mỏng, từ phía sau nhìn, eo Du Uyển có vẻ nhỏ hơn.

*hạ nhật: mùa hè

Càng ngày hắn càng không thể nhìn thấu tiểu nữ nhân này.

Lục Vi sau khi trở về, Lục Quý Hàn hỏi muội muội: "Đại tẩu tìm muội có chuyện gì?"

Lục Vi mỹ tư khoe khoang mới được khăn: "Đại tẩu đưa cho muội, rồi còn mời muội dạy tẩu tiếng nước ngoài, hắc hắc, Đại tẩu bị Nhị tỷ kích thích."

"Ta xem một chút." Lục Quý Hàn đưa ta hướng muội muội.

Lục Vi không nghĩ nhiều, đem khăn đưa cho thân ca ca.

Lục Quý Hàn giả vờ giả vịt lật xem khăn, thình lình hắt hơi một cái, rồi hắn mới thuận tay dùng cái khăn kia lau mũi một cái.

Lục Vi:...

"Huynh có thấy buồn nôn hay không!" Lục Vi tức giận đến nhảy dựng lên, liên quan đến vấn đề vệ sinh, ngay cả thân ca ca cũng không được!

Lục Quý Hàn nhíu mày: "Yếu ớt, giặt một cái chẳng phải có thể dùng tiếp?" Nói xong, hắn đem khăn đưa cho muội muội.

Lục Vi cắn chặt môi, nhận cũng không được, mà không nhận cũng không được.

"Không muốn thì dẹp đi, ta dùng." Lục Quý Hàn thuận thế đem khăn nhét vào miệng túi của mình.

- ---oOo----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.