Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 3: Chương 3: Thật ngại quá, ta còn không biết sơn lâm là gì




Trần Ngọc đến một con suối gần đó để rửa mặt rồi khẻ hít vào một hơi thật sâu, mặc dù thế giới này có vẽ lạc hậu nhưng phải công nhận một điều rằng không khí nơi đây rất trong lành.

- “Huynh ăn chút gì đi rồi hẵn lên đường, là do tự tay muội làm đấy”, Kim Hoa đưa cho Trần Ngọc một cái màn thầu.

- “Đa tạ cô nương”, Trần Ngọc cũng không khách sáo. Hắn ta nhanh chóng nhận lấy chiếc bánh rồi dùng tốc độ sấm sét khiến cho chiếc bánh ấy không còn chút tung tích, sau một đêm chỉ ăn cháo hắn cũng có chút cồn cào, nếu không bổ sung năng lượng sợ rằng chưa kịp làm việc gì hắn ta đã ngất đi rồi cũng nên.

- “Hôm nay chúng ta sẽ tiến vào ngoại vi Tây Lâm bình nguyên săn bắt một vài dã thú, trước đây huynh đã từng săn dã thú lần nào chưa?”, Kim Hoa vừa nói vừa đưa ánh mắt hiếu kỳ hướng về phía Trần Ngọc.

- “Thú thật với cô nương từ bé đến lớn ta chưa từng biết săn dã thú là gì cả“.

- “Có thật không vậy, ở nơi của huynh sống không có sơn lâm, không có dã thú sao, vậy họ lấy gì để sống?”

- “Nói ra chắc cô nương không tin nhưng ở nơi ấy sơn lâm chỉ còn nằm trên sách vở, dã thú cũng chỉ còn trong ký họa mà thôi, nhân loại nơi đó không sống dựa vào săn bắt mà chủ yếu là từ sản xuất, chế biến”

Kim Hoa càng lúc càng cảm thấy tò mò: “Chế biến là cái gì thế?”

- “Chính là biến mọi thứ từ thiên nhiên để con người có thể sử dụng một cách dễ dàng và thuận tiện hơn mà không phải mất nhiều thời gian”

- “Wow, nơi huynh sống thật là thú vị”

Trần Ngọc cũng không biết nó có thật sự thú vị như Kim Hoa nghĩ hay không nhưng rõ ràng nơi ấy đầy ắp những áp lực, mỗi ngày mỗi giờ mọi người chỉ đều suy nghĩ đến một thứ mà thôi đó chính là tiền.

- “Hôm nay là ngày đầu tiên ta đi săn thú, mong cô nương sẽ hướng dẫn cho ta nhé”, Trần Ngọc không muốn nhắc đến địa cầu lúc này vì hắn còn quá nhiều thứ cần giải quyết nên chuyển sang hướng khác.

- “Thú thật muội cũng không có nhiều kinh nghiệm đâu, trước nay khi đi săn thú lúc nào cũng nhờ sự giúp đỡ của Đại Lực”

- “Đại Lực này thật là có lòng a”, Trần Ngọc khẻ cười.

- “Đúng vậy, Đại Lực huynh rất tốt với muội. Nếu không có sự giúp đỡ của huynh ấy có lẽ gia đình muội khó mà có thể kiếm đủ miếng ăn”

- “Thôi được rồi chúng ta lên đường thôi, mà vị Cẩu thúc mà lúc trước cô nương nhắc tới không biết có gần đây hay không vậy?”, Trần Ngọc vừa đi vừa hỏi thăm về người mà Kim Hoa từng đề cập đến đây có thể là người giải đáp được thắc mắc trong lòng của hắn.

- “Cẩu thúc không ở trong thôn này, thúc ấy là thương nhân ở trong tiểu trấn dưới núi. Những khi săn được dã thú hay sưu tầm được một loại thảo dược quý nào đấy muội và Đại Lực huynh hay xuống trấn để bán cho thúc ấy. Huynh muốn tìm thúc ấy để hỏi về địa cầu gì đấy phải không, khi nào có dịp muội sẽ dẫn huynh đi”

- “Vậy đa tạ cô nương trước”, trong lòng Trần Ngọc vẫn không lúc nào ngưng suy nghĩ về việc tìm đường trở về nhà dù sao đây cũng không phải là nơi thuộc về hắn.

Mất khoảng một canh giờ thì hai người họ mới đến được ngoại vi Tây Lâm bình nguyên, mặc dù trước nay Trần Ngọc cũng đã từng làm qua công việc tay chân nhưng một canh giờ trèo đèo vượt suối cũng khiến hắn thấm mệt, ấy vậy mà vị tiểu cô nương Kim Hoa ấy lại như không có gì đáng bận tâm, từ dáng đi đến hơi thở đều giữ được rất ổn định, “xem ra Kim Hoa cô nương cũng đã phải chịu nhiều vất vả rồi”, trong lòng Trần Ngọc chợt thoáng lên một ý nghĩ.

Lúc này đây, đứng ở ngoại vi của bình nguyên, Trần Ngọc mới thật sự biết được sơn lâm là như thế nào, một bầu không khí trong lành xen lẫn những cơn gió nhè nhẹ thổi qua làm cho những tán lá khẽ rung rinh, Trần Ngọc thấy nơi đây có cơ man là cây, cành lá đan xen che hết cả không gian chỉ có một tiểu lộ tiến vào. Khuất hai bên tiểu lộ là những hàng cổ thụ không thẳng lối, tựa như đã trải qua bao thăng trầm cùng thiên địa. Ngọn cây to lớn, cao vút làm hắn phải ngửa cổ nhìn theo, những tán cây xanh um tùm xen lẫn vào nhau dường như muốn che khuất luôn cả ánh mặt trời. Những mảng dây leo to cỡ cánh tay của người trưởng thành bám vào các thân cây vươn lên tận các ngọn cây cao. Trong sơn lâm là cả một mớ âm thanh vui nhộn, chíu chít của các loại điểu thú đan xen tạo thành một bài hát của thiên nhiên khiến cho người nghe không muốn rời đi, thỉnh thoảng có một vài tiếng gầm gừ vang lên ở sâu bên trong làm cho hắn cảm thấy hơi sợ, khu rừng nhờ vậy càng thêm huyền bí, tuy mang lại cảm giác vô cùng nguy hiểm nhưng cũng kích thích con người ta cảm giác muốn khám phá vẻ đẹp hoang sơ kì bí của nó.

- “Kim Hoa, ta ở đây nè”, Đang nhìn chăm chú vào khu rừng thì đội ngũ của Trần Ngọc nghe tiếng gọi từ bên cạnh vang lên. Trần Ngọc quay đầu lại thì nhìn thấy một nam tử tầm 18 đến 20 tuổi. Người này cao cỡ 1 thước 8, thân hình vạm vỡ, mặc bộ trang phục được làm từ vải thô, chiếc áo ngắn tay làm lộ cánh tay cuồn cuộn cơ bắp như những người tập thể hình mà trên tivi Trần Ngọc vẫn thường thấy. Khuôn mặt hắn treo một nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng, chân mày rậm, hán tử này có nước da ngăm đen như chứng minh rằng hắn cũng đã trải qua nhiều vất vả, làm việc thật nhiều để có thể kiếm sống ở nơi này.

- “Đại Lực ca, hôm nay huynh cũng đi săn thú à?”, Kim Hoa tỏ ra rất vui mừng khi thấy vị tráng hán kia xem ra cả hai người cũng ít nhiều tồn tại một chút tình cảm.

- “À, hôm nay huynh cùng với Lâm thúc vào sơn lâm để bẫy một con Dã trư nên sẽ rất nguy hiểm đó, Kim Hoa muội tốt nhất là không nên vào sâu bên trong, nếu hôm nay thành công bắt được con Dã Trư ấy ta nhất định sẽ dắt muội xuống tiểu trấn chơi”, ánh mắt của Đại Lực bất ngờ đảo qua rồi dừng lại trên người của Trần Ngọc, người này trước đây hắn chưa từng thấy qua bao giờ nên chắc chắn không phải là người ở đây và hình như là hắn ta đi theo Kim Hoa đến đây vậy giữa hai người họ có mối quan hệ gì, Đại Lực khẻ nhíu mày rồi nhìn thẳng vào Trần Ngọc với ánh mắt đe dọa: “vị huynh đệ đây là ai vậy, sao ta chưa từng thấy bao giờ?”

- “Xem ra mình đã bị coi thành tình địch rồi, thật là xui xẻo”, Trần Ngọc thầm nhủ trong lòng,

- “Chào huynh, ta tên là Trần Ngọc ta đến từ một nơi khác chắc là rất xa nơi đây, mấy hôm nay nhờ gia đình Kim Hoa cô nương giúp đỡ cho nên ta nghĩ cũng nên đóng góp chút sức lực. vì vậy mà hôm nay ta cùng với cô nương ấy vào sơn lâm này với hi vọng săn được ít dã thú hay tìm được thảo dược để đổi lấy thực phẩm mà thôi. Vị huynh đài đây ắt hẳn là Đại Lực rồi, Kim Hoa vẫn hay thường nhắc đến huynh”, Trần Ngọc thừa thông minh để biết rằng không nên để vị tráng hán trước mặt này có địch ý với mình, ít nhất thì cả hai cũng không có xung đột gì về lợi ích.

- “Thật vậy sao, ha ha vị huynh đài đây ta vừa gặp như đã quen thân, sau này nếu vào sơn lâm có gì cần ta giúp đỡ cứ việc lên tiếng, nếu giúp được ta tuyệt đối sẽ không chối từ”, Đại Lực quả là một thanh niên đơn thuần và hào sảng. người như vậy thật đáng kết giao nhưng nếu tồn tại trong địa cầu tuyệt đối sẽ bị chèn ép đến chết “Mà Kim Hoa hay nhắc về ta như thế nào vậy?”, Đại lực tỏ ra rất tò mò.

- “À, thì cô nương ấy hay bảo là….”

- “Hai người thôi đi, sao tự dưng làm đem muội ra làm chủ đề để luận bàn vậy. Nếu hai người còn tiếp tục huyên thuyên thì hôm nay chúng ta sẽ không có gì để ăn đâu đấy”, Kim Hoa tỏ ra khá ngại ngùng, xem ra đúng là tiểu cô nương da mặt mỏng.

Bất ngờ một vị Trung niên nam tử xuất hiện, từ hình thể đến khuôn mặt có thể thấy được hắn ta và Đại lực ít nhiều có quan hệ: “Đại lực, chúng ta mau lên đường thôi, ta phát hiện dấu chân con Dã trư ấy hình như nó đang bị một con vật gì đó săn đuổi, dấu chân rất dày và sâu chứng tỏ nó đang ra sức chạy trốn thứ gì đó, ngoài ra còn có một ít máu lưu lại dọc đường, xem ra chúng ta phải từ bỏ thôi. Một con vật có thể khiến Dã trư phải chạy trối chết thì hai chúng ta không phải là đối thủ”, Vị trung niên nói với vẻ tiếc nuối.

- “Mình không nên bỏ cuộc đâu Lâm thúc, con Dã trư ấy rất mạnh mặc dù hợp sức của hai chúng ta cũng chưa chắc đã bắt được nó, vậy không phải bây giờ là cơ hội hiếm có đễ hạ gục nó khi nó đang bị thương hay sao?”

- “Con nói cũng rất có lý, nhưng việc này nguy hiểm rất lớn nếu chẳng may chọc giận con thú ấy rõ ràng là lành ít dữ nhiều”, Lâm thúc có chút do dự nhưng cuối cùng hắn ta cũng không muốn mang mạng sống của mình ra mạo hiểm.

- “Nhưng mà….”, Đại lực vẫn chưa chịu từ bỏ.

- “Không nhưng nhị gì cả, con phải nghe theo sự sắp xếp của ta, hôm nay chúng ta chỉ săn ít tiểu thú ở ngoại vi thôi”, Lâm thúc tỏ ra khá dứt khoát.

Đại lực mặc dù có chút không cam tâm nhưng hắn cũng không dám cải lại thúc thúc của mình, “thôi đành vậy hôm nay xem ra chúng ta không có cơ hội xuống tiểu trấn rồi”, Đại lực tỏ ra khá áy náy.

- “Không sao đâu Đại lực huynh, không bắt được Dã trư nhưng biết đâu đấy hôm nay chúng ta sẽ có đại thu hoạch gì đó thì sao.”

- “Ta cũng hy vọng là vậy.”

Trần Ngọc cũng cảm thấy rất tiếc nuối, nếu mọi chuyện thuận lợi thì hôm nay hắn đã có cơ hội để đến tiểu trấn và gặp gở vị Cẩu thúc kia, nhưng biết làm sao được đâu thể vì việc của hắn mà bắt những người khác phải mạo hiểm. Lúc này hắn lại bất chợt nhớ đến Tiểu bạch, tính đến nay đã sáu ngày rồi hắn không hề gặp lại con tiểu thú đã cùng hắn xuyên không mà đến đây, ở một cái thế giới nguy hiểm này không biết nó có gặp bất trắc gì hay không.

Bốn người bọn họ lúc này kết thành một đoàn tiến vào ngoại vi bình nguyên, mặc dù mới ở ngoại vi nhưng ngoài những tiểu thú như bạch thố, lục kê thì đôi lúc hắn còn phát hiện những dã thú lớn hơn như dã lang, hắc hùng thậm chí hắn còn phát hiện được có cả hắc báo hung hãn nữa. “thật may mắn là ta có sự hướng dẫn của Đại lực cũng như Lâm thúc nếu không thì dù có mười cái mạng cũng không đủ để ta có thể sống sót mà trở về“.

Đội ngũ của Trần Ngọc biết cách lánh nặng tìm nhẹ, gặp hung thú thì tạm thời lánh mặt còn nếu gặp những tiểu thú thì tiến hành truy bắt, tuy đội ngũ có bốn người nhưng nhiệm vụ truy bắt chủ yếu chỉ do Đại lực và Lâm thúc đảm nhiệm còn Trần Ngọc và Kim Hoa phụ trách hái một vài thảo dược và thực vật dọc đường, cùng với phụ trách nấu ăn cho đội ngũ. công việc này tương đối nhẹ nhàng mà cũng chẳng có chút mạo hiểm nào. Trên đường đi đôi lúc họ cũng gặp những nhóm mạo hiểm giả hoặc tầm bảo khác nhưng họ cũng chỉ chào hỏi nhau một tiếng rồi việc ai nấy làm

Đại lực và Lâm thúc đúng là bậc lão luyện trong việc săn thú, chỉ với một vài cành cây vót nhọn, một ít dây thừng làm bẫy mà họ đã thu nhặt mạng của hai con hươu và hơn mười con bạch thố, thu hoạch tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, mặc dù chỉ được chia một phần nhỏ trong tổng số chiến lợi phẩm nhưng như vậy đã là quá phong phú với Trần Ngọc và Kim Hoa rồi.

- “Trời cũng đã xế chiều rồi, thu hoạch hôm nay cũng không tệ mọi người lại chia chiến lợi phẩm nào”, Lâm thúc là người lớn nhất ở đây lại là người đóng góp công sức nhiều nhất nên việc chia chiến lợi phẩm tất nhiên phải do thúc ấy đảm nhiệm, không có ai có bất kỳ dị nghị gì.

Đảo mắt xung quanh tất cả mọi người một lượt, Lâm thúc bắt đầu chia phần: “Trần Ngọc và Kim Hoa hai người có công trong việc nấu nướng được hưởng 2 phần, Đại lực được 3 phần còn ta 5 phần, các ngươi có ý kiến gì hay không?”

- “Lâm thúc à, người ta những 2 người mà thúc chia có 2 phần hơi thiệt thòi a, Đại lực bĩu môi nhìn về phía Lâm thúc”

- “Thật ra thì 2 phần là đủ rồi, tiểu nữ thật sự không dám lấy thêm”, Kim Hoa thật sự cũng đã hài lòng với việc phân chia này hơn nữa nàng ấy cũng không muốn vì mình mà làm mối quan hệ giữa Đại lực và Lâm thúc trở nên căng thẳng.

- “Thôi được rồi, vậy ngoài hai phần được chia ta lại chia thêm cho hai người họ một con bạch thố nữa, ngươi thấy như vậy đã được chưa?”, Lâm thúc vừa nói vừa nhìn Đại lực như có dụng ý khác.

Trần Ngọc trước sau vẫn chưa hề có ý kiến gì, rõ ràng hắn cũng chả đóng góp công lao gì to lớn sao có thể đòi chia phần được. Lúc này hắn chỉ nghĩ về cơ hội xuống tiểu trấn càng sớm càng tốt để gặp được vị Cẩu thúc kia mà thôi, nhưng thật đáng tiếc xem ra hôm nay hắn đã không gặp may.

“Rống……..”

Bất chợt một âm thanh lớn làm rung chuyển cả không gian, làm đứt mạch suy nghĩ của Trần Ngọc, từ âm thanh phát ra có thể thấy được sự tuyệt vọng và giận dữ của một con dã thú, nhưng trong ngoại vi bình nguyên này vốn chẳng thể nào tồn tại một con dã thú hung mãnh đến như vậy. Lâm thúc và Đại lực cũng hoàn toàn ngạc nhiên còn Kim Hoa thì tỏ ra khá hoảng sợ.

- “Mọi người mau tìm chỗ ẩn nấp đi”, Trần Ngọc hét lớn trong lúc nguy cấp như thế này hắn lại là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh. Cả đội ngũ bốn người nhanh chóng trốn vào trong một sơn động nhỏ gần đó bỏ quên lại tất cả chiến lợi phẩm mà họ đã thu hoạch được trong hôm nay, giữ được rừng xanh lo gì thiếu củi đốt, có việc gì quan trọng hơn giữ mạng sống của mình chứ.

- “Lâm thúc, theo thúc thì âm thanh lúc nảy là của dã thú nào phát ra vậy?”, Đại lực sau khi bình tâm lại quay sang hỏi Lâm thúc.

- “Theo kinh nghiệm săn thú của ta, thì con vật phát ra tiếng rống lúc nảy tuyệt đối mạnh hơn tất cả những con thú mà ta từng gặp qua trước đây, có thể nó là một con linh thú. Phàm nhân như chúng ta không có cách nào đối phó đâu, chỉ có những tu luyện giả mới mong có thể đối kháng với nó”

Đại lực tỏ ra rất hiếu kỳ: “Vậy thúc có gặp qua tu luyện giả nào lợi hại hay chưa”

- “Trước đây ta từng vinh dự được gặp một đại nhân vật trong bang phái, mọi người đều cung cung kính kính với hắn, ta cũng chỉ đứng nhìn từ xa mà thôi, thật sự cũng không biết bản lĩnh thật sự thế nào.”

“Nếu có cơ hội ta nhất định cũng sẽ trở thành một tu luyện giả hùng mạnh để người người kính ngưỡng”, Đại lực vẫn hay tự mãn với sức mạnh của mình, trong số thanh niên đồng lứa hắn tuyệt đối không thua kém bất kì ai nhưng chưa hề có cơ hội tiếp xúc với cảnh giới tu luyện.

“Mọi người cẩn thận, con thú ấy hình như đang chạy đến nơi này”, Lâm thúc lên tiếng

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.