Vận Mệnh Nghịch Hành

Chương 5: Chương 5: Đại thu hoạch




Đôi mắt của Hoàng kim dã trư bắt đầu đỏ lên, kim mao cũng chuyển dần thành huyết sắc, cả cơ thể của nó dùng một tốc độ đáng sợ trở nên to lớn hơn hẵn. Đây chính là thiên phú của Hoàng kim dã trư “Cuồng hóa”, khác hẳn với thiên phú của Âm ảnh báo chỉ có thể sử dụng trong tích tắc, thiên phú này của Hoàng kim dã trư có thể kéo dài được một khắc, trong trạng thái cuồng hóa Hoàng kim dã trư sẽ được tăng phúc toàn diện cả về sức mạnh lẫn tốc độ tuy nhiên sau thời gian sử dụng nó sẽ trở nên yếu nhược trong một khoảng thời gian. chính vì vậy nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ nó cũng không muốn sử dụng đến.

Trong ánh mắt của Âm ảnh báo lóe lên một sự ngưng trọng, mặc dù nó rất tự tin về tốc độ của mình nhưng trong trạng thái cuồng hóa này của Hoàng kim dã trư xem ra cũng chưa chắc thua kém nó là bao cộng với lợi thế về thể hình nếu đối đầu trực diện với đối thủ lúc này không phải là quyết định sáng suốt. Âm ảnh báo biết chắc rằng thiên phú này của Hoàng kim dã trư cũng không thể kéo dài lâu nên nó chỉ cần quấn lấy đối thủ chờ đến khi thiên phú hết tác dụng cũng là lúc nó giải quyết đối thủ nhưng Hoàng kim dã trư há có thể để Âm ảnh báo tính kế, sau khi bước vào trạng thái cuồng hóa nó chẳng chần chờ mà lao thẳng về phía Âm ảnh báo.

Vẫn chỉ là một bước dậm nhảy đơn giản nhưng tốc độ lúc này đã vượt xa lúc trước, Âm ảnh báo cũng có chút không kịp thích ứng, nó phải vặn mình hết cở mới thoát được cú tông trực diện của Hoàng kim dã trư nhưng khi chân còn chưa chạm đất nó đã cảm thấy một áp lực to lớn ngay phía sau, không chần chờ Âm ảnh báo thu mình rồi xoay hai vòng trên không may mắn thoát được đòn tập kích của Hoàng kim dã trư thế nhưng mọi chuyện vẫn chưa phải đã kết thúc. Sau hai lần thoát được tập kích trong đường tơ kẻ tóc thì đến lần tập kích thứ ba Âm ảnh báo đã phải trả giá, cơ thể của nó vốn vẫn còn đang lơ lững trên không nên hoàn toàn bị động trước đòn tấn công của Hoàng kim dã trư, một cú húc trực diện vào mạn sườn bên trái khiến cho Âm ảnh báo bay xa ngoài hai trượng, cơ thể của nó phát ra những tiếng vang răng rắc xem ra đòn tấn công vừa rồi đã làm gẫy mất vài chiếc xương.

Thoáng trong ánh mắt của Âm ảnh báo lóe lên một sự sợ hải và do dự, lúc này linh tính mách bảo nó rằng nên bỏ chạy thật xa nhưng nếu nó bỏ qua cơ hội lần này thì nó cũng không biết sẽ phải tìm Hoàng kim dã trư ở đâu nữa. Âm ảnh báo lúc này cũng gầm lên một tiếng rõ to rồi thay vì tránh né đòn tấn công của Hoàng kim dã trư bất ngờ nó lại lao thẳng về phía đối thủ, xem ra nó cũng quyết định phân thắng bại trực tiếp với Hoàng kim dã trư.

Tuy đã bước vào trạng thái cuồng hóa nhưng thoáng trong ánh mắt của Hoàng kim dã trư lại lóe lên một sự vui mừng, nó cũng rất e ngại nếu như Âm ảnh báo cứ cố quấn lấy mà không chịu đối đầu trực diện với nó nhưng lúc này đây điều nó lo lắng đã không xảy ra. Nếu so về sức mạnh Hoàng kim dã trư tin chắc rằng lúc bình thường nó đã hoàn toàn vượt trội Âm ảnh báo đừng nói chi khi nó đang bước vào trạng thái cuồng hóa, không một chút chần chờ Hoàng kim dã trư cũng lao thẳng về phía đối thủ, hai chiếc răng nanh nhọn hoắc như chực chờ xé nát những kẻ dám cản đường.

“Ầm”, âm thanh va chạm khủng khiếp vang lên, bụi mù xung quanh bốc lên cao làm cho đội ngũ của Trần Ngọc đang quan sát cũng không thể thấy rõ được tình hình trận chiến. Một bóng đen bất ngờ từ trong đám bụi xông ra ngoài rồi không chần chờ mà chạy thẳng vào rừng, tuy rằng động tác của bóng đen này rất nhanh tuy nhiên không thể nào che dấu được chấn thương mà nó đã mắc phải, trận chiến có lẽ đã kết thúc. Sau một thoáng chốc khi bụi mù đã dần lắng xuống bóng dáng to lớn của Hoàng kim dã trư lại một lần nữa hiện ra, nhưng bất ngờ nó lại không hề có ý định đuổi theo đối thủ của mình, chẳng lẽ Hoàng kim dã trư lại rộng lượng đến như vậy hay sao, buông tha cho kẻ thù vốn có ý định đuổi giết mình, trong lòng Trần Ngọc cũng có đôi chút nghi vấn.

Thật sự Hoàng kim dã trư cũng muốn đuổi theo Âm ảnh báo tuy nhiên trạng thái cuồng hóa của nó cũng đã sắp hết, cơ thể của nó bây giờ đang phải chịu tác dụng phụ khá lớn nếu mạo hiểm đuổi theo rất dễ xảy ra tình huống lật thuyền trong mương chính vì vậy mà nó quyết định thay vì truy đuổi nó phải tìm một nơi nào đó để tạm thời lẫn trốn để ổn định lại cơ thể.

Một khắc thời gian đã trôi qua, trạng thái cuồng hóa của Hoàng kim dã trư đã hoàn toàn biến mất để lại một cơ thể loang lỗ những vết thương, kim mao trên người nó bây giờ đã nhuộm đầy huyết, tuy rằng trong trận chiến này nó là người chiến thắng cuối cùng nhưng cái giá phải trả thật sự không hề nhỏ. Hoàng kim dã trư đưa ánh mắt đảo quanh như để quan sát tình thế, khác hẳn với dáng vẽ hiếu chiến lúc nảy bây giờ trong ánh mắt của nó lại dấy lên sự sợ hải, sau cuồng hóa nó phải trải qua một giai đoạn yếu nhược lúc này thậm chí một con dã thú to lớn cũng có thể bắt nạt nó chính vì vậy điều nó muốn làm lúc này là tìm một nơi ẩn náu. Ánh mắt của nó dừng lại tại một sơn động nhỏ chếch về bên phía bên phải, cũng là nơi mà nhóm người Trần Ngọc ẩn náu, xem ra nó đã vừa mắt với vị trí này rồi.

- “Lâm thúc, hình như nó nhìn qua đây chẳng lẽ nào nó đã phát hiện ra sự tồn tại của chúng ta”, Đại lực tỏ ra sợ hải trước động thái của Hoàng kim dã trư.

- “Ta cũng không biết”, trong ánh mắt của Lâm thúc cũng ánh lên sự lo ngại, thực sự ông ta cũng không biết Hoàng kim dã trư muốn làm gì tiếp theo, nếu nó tấn công thẳng đến đây thì với sức của vài người liệu có thể ngăn cản nó hay không.

- “Lâm thúc, Đại lực xem ra hôm nay chúng ta sẽ có đại thu hoạch rồi”, riêng Trần Ngọc lại tỏ ra khá bình tĩnh.

Kim Hoa đang lo sợ đến vỡ mật nhưng nghe Trần Ngọc nói lại tỏ ra rất hiếu kỳ: “Trần Ngọc huynh nói như vậy có ý gì, không phải là đại họa sắp giáng đầu hay sao?”.

- “Mọi người không cần lo lắng, con linh thú này đã là nỏ mạnh hết đà, dù là để tự vệ hay vì tranh thủ lợi ích không phải chúng ta cũng nên thử một lần hay sao”.

Lời nói của Trần Ngọc làm cho Lâm thúc sực tỉnh, đúng là như vậy, dù để tự bảo vệ hay tranh thủ lợi ích thì việc tiêu diệt một con linh thú đang trong tình trạng yếu nhược cũng chưa hẳn là bất khả thi.

- “Đại lực, thanh trủy thủ của con đâu rồi?”, Lâm thúc đã hoàn toàn lấy lại bỉnh tĩnh xem ra ông ta đã quyết định sẽ sống mái với Hoàng kim dã trư này một phen.

Đại lực cầm một thanh chủy thủ ngân sắc đưa qua cho Lâm thúc, tuy rằng nó có vẽ hơi củ kỉ nhưng từ thái độ của Đại lực có thể thấy thanh trủy thủ này là thứ mà hắn ta vô cùng yêu thích. Nhận thanh trủy thủ từ Đại lực Lâm thúc nhanh chóng dùng một sợi dây nhỏ buột chắt nó vào đầu một cành cây trong sơn động sau đó dùng một lọ dung dịch màu xanh nhẹ nhàng đổ lên phần lưỡi của nó.

- “Mọi người cẩn thận, không được thở mạnh, khi nào ta đếm từ một đến ba tất cả chúng ta sẽ cùng xông ra ngoài”, Lâm thúc không hổ danh là một thợ săn dày dặn kinh nghiệm, một khi đã quyết định sẽ rất dứt khoát.

Đội ngũ bốn người bất đầu tụ họp lại vào một góc khuất nơi cửa sơn động, lúc này Hoàng kim dã trư cũng đang chậm chậm tiến vào nơi này, nó khẻ đưa mắt quan sát chung quanh một lần nữa để chắc chắn rằng mình sẽ không bị bất kỳ ai theo dõi sau đó nó quyết định tiến thẳng vào trong sơn động.

“Giết”, Lâm thúc hét to một tiếng rồi cả bốn người bất ngờ từ trong sơn động lao ra, Hoàng kim dã trư thoáng chốc giật mình nó định nhảy người tránh né nhưng thanh trủy thủ của Lâm thúc đã đâm thẳng vào yết hầu của nó. Dù đã suy yếu nhưng Hoàng kim dã trư dù sao cũng là linh thú nó tuyệt đối không thể nào ngờ rằng mình lại có thể bị tập kích bất ngờ bởi những con người hết sức yếu đuối này. Nếu như là cơ thể của nó lúc toàn thịnh nó tuyệt đối sẽ không gặp bất kỳ khó khăn gì để né tránh đòn tấn công vừa rồi nhưng nó vốn đang suy yếu và còn phải gánh chịu những vết thương trí mạng chính vì vậy phản ứng của nó lại chậm chạp đến vậy.

“Grừ”, nổi đau đớn từ vết thương làm Hoàng kim dã trư bừng tĩnh, nó nhấc cái chân trước khổng lồ của mình đập thẳng về phía Lâm thúc.

- “Cẩn thận”, Trần Ngọc hét lớn một tiếng.

Nếu phải hứng chịu một đòn này Lâm thúc chắc chắn sẽ phải ngã xuống không thể nghi ngờ và cái mạng nhỏ của cả ba người còn lại cũng sẽ không giữ được nhưng động tác của Hoàng kim dã trư bất chợt ngừng lại, trong đôi mắt của nó chứa đầy sự nghi hoặc và bất lực. Nó chỉ cần chạm nhẹ thêm một chút nữa thôi sinh vật yếu đuối kia sẽ không toàn mạng nhưng chỉ một khoảng cách nhỏ này thôi mà tưởng chừng như vô cùng xa xôi, huyết mạch trong cơ thể nó bắt đầu đông cứng lại, mọi động tác đã không cách nào thực hiện, nó thật sự không cam lòng.

Ngay cả một tiếng gầm thét cuối cùng vẫn còn đọng lại trong cổ họng, Hoàng kim dã trư cứ như thế mà ngã gục. Một linh thú trung cấp cứ như thế mà ra đi, mọi chuyện trên đời thật sự không thể nào lường trước được. Thời khắc sinh tử vừa trôi qua ngang đầu, bốn người bọn họ đến giờ vẫn còn cảm giác chưa tin vào những gì đang xảy ra, bọn họ thực sự đã làm được điều mà trước đây cả nghĩ họ cũng không dám nghĩ.

- “Haha, Con bà nó ta thực sự đã giết một linh thú, còn tên nào dám tranh với lão tử”. Lâm thúc ngữa mặt lên trời thét lớn, trong suốt cuộc đời đi săn dã thú của mình hắn đã nghe qua nhiều chuyện ly kỳ nhưng hôm nay được chính thức trải nghiệm làm cho hắn không cách nào kiềm nén được cảm xúc.

- “Vậy là chúng ta thật sự đã hạ được nó sao”, Đại lực vẫn còn cảm thấy chưa tin vào mắt mình. “Lúc nảy ta còn cảm thấy nó rất mạnh mẽ tại sao lại chết nhanh như vậy?”

- “Đúng vậy, tuy rằng nó đã là đèn cạn dầu nhưng rõ ràng cái chết của nó lại quá đột ngột”, Trần Ngọc cũng có chút nghi vấn.

- “Tất cả là nhờ vào thứ này”, Lâm thúc vừa nói vừa mang cái lọ chứa chất dịch màu xanh mà trước đây ông ta đã dùng để tẩm lên lưởi trủy thủ.

- “Đây chính là độc chất trên người một con thiềm thừ sắp tiếp cận linh thú, ta đã phải bỏ ra một cái giá rất lớn mới có thể sở hữu nó, trước giờ ta vẫn không nở sử dụng nhưng hôm nay trong lúc sinh tử tồn vong bắt buộc phải dùng đến nó”.

- “Thì ra là như vậy”, Trần Ngọc cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao con Hoàng kim dã trư lại chết một cách tức tưởi như vậy, đúng là mặc cho ngươi tài giỏi đến đâu nhưng nếu sơ suất đều sẽ phải trả giá hết thảy.

Kim Hoa ngồi bệt xuống đất, khuôn mặt đã ngân ngấn nước mắt thều thào trong niềm vui mừng: “chúng ta đã an toàn rồi phải không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.